Nhưng mà, nghĩ lại, Lý Vận lại lạnh lùng hừ một tiếng: "Xem ra, cái loại leo lên giường của người có tiền, đúng là thay đổi hẳn, giọng điệu cũng lớn hơn. Ngôn Yên Hy, cô vênh váo cái gì vậy? ”
Vốn Ngôn Yên Hy còn không biết, vì sao cô ta lại cố ý đổ cà phê lên người mình, kết quả sau khi nghe được câu nói này của cô ta, nhất thời hiểu ra.
Lý Vận này vừa nhìn đã biết là tới gây sự.
Từ sau khi cô trở thành vị hôn thê của Mộ Thiên Diệp, Lý Vận vốn cùng Ngôn Yên Hy không có qua lại gì, lại bắt đầu việc gì cũng khiêu khích cô, thái độ nhắm thẳng vào cô.
Ngôn Yên Hy nghĩ như vậy, đột nhiên hiểu được một chuyện, ngẩng đầu, rất bình tĩnh nhưng lại rất dồn dập hỏi: "Lý Vận, là cô làm? ”
"Cô đang nói về cái gì vậy?" Có phải bị bỏng thành điên rồi không? ”
Ngôn Yên Hy khẳng định nói: "Là cô được Mộ Thiên Diệp sai khiến, trong bữa tiệc tốt nghiệp tối hôm đó, bỏ thuốc vào rượu của tôi. ”
Cô nói ra toẹt ra như vậy, Lý Vận sửng sốt một chút, nhưng cũng thoải mái thừa nhận: "Đúng, là tôi. Nếu không tôi vừa nói gì ấy nhỉ, cô đã trèo lên giường của một người đàn ông giàu có? Nhưng mà ngẫm lại, cô cũng rất đáng thương, thật vất vả mới leo lên một gốc đại thụ Mộ Thiên Diệp này, kết quả bị hắn không chút lưu tình tặng đi..."
Ngôn Yên Hy nghe xong lời của cô, lại đột nhiên nở nụ cười: "Tôi ngược lại muốn cảm ơn cô vì sự thẳng thắn của cô. Tôi còn đang suy nghĩ mãi, là ai làm chuyện dơ bẩn như vậy, thì ra là cô, vậy tôi cũng sẽ không cảm thấy kỳ lạ. Còn nữa, camera giám sát tôi sẽ tìm quản lý cửa hàng trích xuất ra, việc nào ra việc nấy, tôi sẽ không để cho cô tùy tiện bắt nạt mình được . ”
Nói xong, cô cúi đầu nhìn chỗ trên cánh tay mình bị nóng đỏ, đau đến nỗi cũng không dám chạm vào. Cà phê vừa pha xong này, nóng như vậy, hơn phân nửa đều đổ lên người cô.
Chờ tan tầm, cô sẽ đi mua thuốc mỡ để bôi.
Lý Vận lại nói: "Cô đi tìm quản lý đi, tôi cóc sợ, công việc này tôi đã sớm không muốn làm. Cô có biết hay không, bỏ một ít thuốc vào rượu của cô, Mộ Thiên Diệp cho tôi bao nhiêu tiền không? Tôi chẳng cần phải làm việc chăm chỉ nữa. ”
Ngôn Yên Hy nhìn cô, đảo mắt trong lòng, không muốn so đo với loại người không có nguyên tắc, không có đạo đức này.
Chỉ cần Hạ Sơ Sơ ở đây, lo rằng quán cà phê sẽ phải đóng cửa.
Ngôn Yên Hy xoay người định đi, đi hai bước, bỗng nhiên lại chậm rãi dừng bước.
Vốn thời điểm này, là lúc quán cà phê đông khách nhất, nhưng hiện tại, trong quán cà phê vắng tanh, một người cũng không có, cực kỳ yên tĩnh.
Cô vừa rồi chỉ lo cùng Lý Vận cãi nhau, không có chú ý tới bên cạnh, hiện tại mới phát hiện.
Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?
Đúng lúc này, một người mặc âu phục màu đen, trực tiếp đi về phía cô, Ngôn Yên Hy sợ tới mức lui về phía sau hai bước: "Anh... Anh đang làm gì vậy? ”
Người đàn ông chỉ nói: "Mộ phu nhân, bên này mời. ”
Ngôn Yên Hy vừa nghe đến xưng hô này, tựa hồ hiểu được cái gì đó, chần chừ một chút, vẫn đi theo anh ta.
Cô liếc mắt một cái liền nhìn thấy Mộ Trì Diệu, người như anh, bất kể là ở nơi nào, đều làm cho người ta không cách nào bỏ qua.
Mộ Trì Diệu ngồi ở trong quán cà phê, tầm nhìn tốt nhất, mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản màu trắng quần đen, tay đặt một ly cà phê Blue Mountain thơm nồng. Đường nét sườn mặt vô cùng cương nghị, lãng tử pha chút lười biếng, giống như đối với tất cả mọi thứ chung quanh đều không thèm để ý chút nào.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh quay đầu nhìn Ngôn Yên Hy một cái, đánh giá từ trên xuống dưới, sau đó ném xuống một câu: "Đi thay quần áo của em về đây. ”