Ngôn Yên Hy không ở lại bệnh viện lâu, uống nước chanh xong, liền chuẩn bị đến quán cà phê, cô còn phải đi làm thêm, kiếm tiền, không thể trễ giờ.
Mộ Trì Diệu trở lại tập đoàn Mộ thị, đoàn người cung kính chào hỏi, anh đứng ở giữa, vẻ mặt lạnh nhạt, một tay đút vào trong túi quần tây, mặt mày lãng tử, bộ dáng lười biếng. Người đi ngang qua nhao nhao nhường sang một bên, vô cùng tôn kính nhìn anh, nhìn người đàn ông tôn quý nhất Mộ thành này.
Không ít nhân viên nữ trong mắt lộ ra thần sắc si mê, luyến tiếc không dời mắt, cho dù chỉ một cái liếc mắt, cũng cảm thấy là một loại hạnh phúc có thể gặp mà không thể cầu.
Mộ Trì Diệu sải bước về phía trước, đi vào thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, thân hình vạm vỡ.
Văn phòng tổng giám đốc, Mộ Trì Diệu cởi áo khoác, nới lỏng cà vạt, tùy ý hỏi: "Bệnh viện mà em trai cô ấy đang ở, nhà đầu tư là ai? ”
Tuy rằng anh không chỉ rõ "cô ấy" là ai, nhưng Trần Hàng lập tức lĩnh hội, cung kính trả lời: "Mộ tổng, đó là một bệnh viện tư nhân của công ty Tinh Thần. ”
"Mua lại." Anh nói, "Làm tốt trong một ngày." ”
"Vâng, Mộ tổng."
Mộ Trì Diệu phất phất tay, Trần Hàng khom lưng gật đầu, xoay người rời đi, lúc vừa đi tới cửa, cửa văn phòng lại đột nhiên từ bên ngoài bị người mở ra, Trần Hàng một chút phòng bị cũng không có, thiếu chút nữa đụng phải, cũng may thân thủ anh nhanh nhẹn, né tránh sang bên cạnh.
Sau khi thấy rõ người tới là ai, Trần Hàng cũng gật đầu hô một tiếng: "Hà tiểu thư. ”
Mộ Trì Diệu đưa lưng về phía cửa, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, nghe được cách xưng hô của Trần Hàng, mới xoay người lại, sắc mặt lạnh nhạt, sau khi thấy rõ người tới là ai, nhướng mày.
Trước cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, Hà Thiển Tình đứng ở nơi đó, mặc chiếc váy mới nhất của thương hiệu xa xỉ, xách túi bạch kim giá trị không nhỏ, trang điểm diễm lệ, viền kẻ mắt hơi nhếch lên, cười duyên kêu lên: "Trì Diệu..."
Tiếng gọi này nếu là người ngoài nghe được, quả thực sẽ tê dại thấu xương, người không thông tình lý cũng có thể biết, tình ý Hà Thiển Tình đối với Mộ Trì Diệu.
Hết lần này tới lần khác Mộ Trì Diệu không hề động đậy, mặt mày lãnh đạm, toàn thân vẫn bao trùm quý khí bức người: "Cô tới làm gì? ”
"Em muốn gặp anh, cho nên em liền tới đây !" Hà Thiển Tình cười, đi về phía bên cạnh anh, "Tối nay có rảnh không, hai chúng ta cùng nhau ăn tối? ”
"Không rảnh." Mộ Trì Diệu không chút khách khí từ chối.
Nụ cười của Hà Thiển Tình lập tức cứng ngắc: "Vì sao? ”
"Cần lý do?"
"Đương nhiên, anh trực tiếp cự tuyệt em như vậy, em rất đau lòng đó..."
Mộ Trì Diệu chậm rãi sắn tay áo sơ mi, trong đầu chợt lóe lên, là bộ dạng Ngôn Yên Hy.
Đáng chết, anh ta dường như có cảm giác với giọng nói của cô ấy?
Nhất là khi cô gọi tên anh, mềm mại nịnh hót, sẽ không cố ý hờn dỗi làm bộ, tự nhiên lại thoải mái, nghe xong liền làm cho anh thoải mái.
Hà Thiển Tình nhìn anh căn bản không để ý tới mình, trong lòng vừa bực vừa tức, vội vàng đi về phía anh vài bước, Mộ Trì Diệu lại không che dấu tránh đi.
"Hà Thiển Tình, " anh nói, "Cô muốn có lý do, tôi có thể cung cấp cho cô." ”
"Là gì?"
Khóe môi Mộ Trì Diệu giương lên, trong đôi mắt thâm thúy lóe ra ánh sáng không rõ, chậm rãi nói ra bốn chữ: "Tôi đã kết hôn. ”
Hà Thiển Tình không tự chủ được ngã về phía sau, lảo đảo vài bước mới miễn cưỡng đứng vững, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch, không ngừng lắc đầu: "Không, không có khả năng, đây không phải là sự thật. Trì Diệu, cho dù anh không muốn ăn tối cùng em, cũng không cần lừa gạt em như vậy..."