Chương 3

2353 Words
Tôi bắt đầu làm việc đầu tiên vào sáng thứ hai như mọi khi. Tôi kiểm tra email và thư thoại của mình và theo dõi tương ứng. Nhược điểm duy nhất của việc mang thai 11 tuần là lúc nào cũng phải đi tiểu khẩn cấp. Trở về sau một lần đi vệ sinh, một nhân viên giao dịch, Linh Lan đến gặp tôi. "Có chuyện gì vậy?" Tôi hỏi vì cô ấy chưa bao giờ chủ động tìm kiếm tôi trong hai tháng cô ấy làm việc ở đây, cô ấy là cô gái rất nhiệt huyết, luôn nở nụ cười với tất cả mọi người. Linh Lan giải thích: “Có ai đó ở đây đang tìm cách thay đổi tài khoản và mở một tài khoản mới." "Được rồi, đưa họ vào văn phòng của tôi. Tôi sẽ đến ngay." Tôi vừa trả lời vừa nhanh chóng đổ đầy nước vào ly của mình. Tôi đi vào văn phòng của mình, đóng cửa lại sau lưng. "Chào buổi sáng, tên tôi là Minh Anh. Tôi là trợ lý giám đốc chi nhánh. Lan nói với tôi rằng bạn đang tìm cách thay đổi tài khoản hiện tại cũng như mở tài khoản thứ hai." Tôi hỏi anh ta khi đi đến ghế của mình. Đó là khi tôi nhìn thấy ang ta đang ngồi trên chiếc ghế đối diện với tôi. Không ai khác chính là Tấn Trường, cha ruột của hai đứa con lớn của tôi. "Tôi... tôi không đến đây để gây rắc rối, Minh Anh. Tôi không biết cho đến khi nhìn thấy bảng tên của em trên bàn." Trường lẩm bẩm, cựa mình trên ghế. "Tôi có thể rời đi nếu em muốn." "Tôi có thể trở nên chuyên nghiệp công tư phân minh, Trường. Tôi có thể giúp gì cho anh?" "Tôi cần xóa cả tên mẹ tôi và tên Tuyết Vân khỏi quỹ ủy thác của mình. Tôi muốn ly hôn nhưng không thể cho đến khi tôi có toàn quyền kiểm soát số tiền của mình. ... Tôi cũng muốn mở một tài khoản riêng cho con gái tôi, Liên Nhi. Nó nhỏ hơn con trai của chúng ta một tuổi." Trường trả lời. "Nó ở đây. " Anh ta trả lời, rồi mở một tập tài liệu và đưa cho tôi một mảnh giấy. Tôi không nghĩ anh ta vẫn còn tin tưởng tôi nhiều như vậy. Bỏ qua dòng suy nghĩ đó, tôi nhanh chóng gõ vào số tài khoản, nhưng nó xuất hiện lại là tài khoản đã bị khóa. "Thật kỳ lạ" tôi lầm bầm. "Tôi chưa bao giờ bị khóa tài khoản hỗ trợ giám đốc chi nhánh." "Vậy ... Em không thể giúp tôi?" "Tôi xin lỗi. Tôi sẽ lên lịch gặp giám đốc ngân hàng, Ngọc Khương, vào cuối tuần này nếu được thì tới đó sẽ tốt với anh." "Tuần sau anh ấy có rảnh không? Tôi không thể vào đây thường xuyên mà không làm mẹ tôi nghi ngờ." Anh càu nhàu. “Có đấy, anh ấy chỉ được nghỉ thứ Hai và thứ Ba, còn thứ Tư anh ấy có một cuộc họp chiếm phần lớn thời gian trong ngày,” tôi giải thích khi xem lịch trình trong tuần của Ngọc Khương. "Thứ Tư tới thì sao?" "Hoàn hảo." "Cùng một lúc?" "Tôi có thể làm được. Cảm ơn." "Tôi chắc chắn có thể giúp chuẩn bị một cái gì đó cho Liên Nhi khi chúng ta ở đây. Nếu em muốn." "Làm ơn đi, vì tôi sợ Tuyết Vân sẽ để đứa trẻ trắng tay." Anh thở dài. "Anh đừng quá lo lắng. Đó là công việc của tôi, Trường" tôi nhận xét khi bắt đầu đăng ký tài khoản mới. suy nghĩ chỉ là một khoản tiết kiệm hay một niềm tin?" "Một chút của cả hai. Tôi muốn một cái mà con bé sẽ không đụng đến cho đến khi nó mười tám tuổi nhưng sẽ tiếp tục phát triển với sự quan tâm trong thời gian đó." Anh ta đã giải thích. "Vậy thì anh muốn có một tài khoản Chứng chỉ tiền gửi," tôi trả lời. "Anh có thể thêm tiền vào nó giống như một tài khoản tiết kiệm trong khi nó nhận được lãi suất cao." "Tôi tin em." Anh ta đã trả lời. "Tôi sẽ cần số an sinh xã hội của cô ấy vì nó sẽ chỉ đứng tên cô ấy, đúng không?" "Đúng vậy, tôi có cái đó ngay đây." Anh trả lời, rút ra một tấm thẻ. "Được rồi, và em muốn mở nó với bao nhiêu?" "10 tỷ." Anh ta lẩm bẩm. "Tôi có một tấm séc từ ủy thác của mình để chuyển đi." "Được chứ." Tôi gật đầu khi tiếp tục quá trình mở tài khoản này cho con gái anh ấy. "Đã sẵn sàng, tôi sẽ lấy những giấy tờ đó từ máy in để anh ký" tôi trả lời, đứng dậy và bước ra khỏi văn phòng của mình. Tôi biết mình vẫn còn chuyên nghiệp, nhưng việc anh ấy có thể là một người cha tốt của con gái Tuyết Vân, nhưng con gái tôi và cuối cùng là Khánh đã bị anh ấy bỏ rơi khiến tôi đau lòng. Tôi trở lại văn phòng với đống giấy tờ và ngồi xuống. "Được rồi, tôi cần anh ký tắt vào đây và sau đó ký vào đây," tôi hướng dẫn, chỉ vào các điểm trên các trang. "Tôi cũng muốn tặng một cái gì đó cho Gia Linh và con trai của em. Tôi biết em và Minh kể từ khi tôi trưởng thành. Tôi biết là em không muốn tôi liên quan gì đến chúng , nhưng tôi muốn làm điều này." Anh nói, nhìn lên từ tờ báo từ tôi. "Em biết mọi thứ tôi cần, vì vậy nó là một việc cần thiết." "Không," tôi nói. "Các con tôi không cần gì từ anh." "Minh Anh, xin hãy nghe tôi nói. Tôi biết tôi đã lấy đi rất nhiều từ em, và tôi xứng đáng với mọi thứ mà tôi đã nhận lại từ em vì sự ngu ngốc của chính tôi. Tôi cũng biết em và Minh đang làm những điều tuyệt vời, nhưng tôi muốn trả ít nhất cho một số trường đại học của họ hoặc ngôi nhà đầu tiên. Chúng nó không cần biết tiền đến từ tôi." "Tôi đã nói với anh trước đây rồi mà Trường. Tôi không cần tiền bạc từ anh. Chồng tôi và tôi đang làm tốt với các con của chúng tôi. Làm ơn, hãy rời đi ngay bây giờ. Tôi sẽ gặp anh vào thứ Tư tới cho cuộc hẹn của chúng tôi với giám đốc Khương kể từ khi tôi muốn biết tại sao tôi không thể tự mình truy cập vào tài khoản." Tôi đáp lại. "Được rồi, hãy suy nghĩ về nó. Nói chuyện với Minh có thể cậu ta sẽ bàn luận với em về điều đó." Trường lầm bầm khi đứng dậy. "Bảo trọng nhé, Minh Anh." Anh ấy quay đi và rời khỏi văn phòng của tôi khi tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi nhanh chóng đứng dậy, đóng cửa văn phòng và gọi cho chồng mình. "Anh ngạc nhiên về sự mang ơn này để làm gì?" Minh cười khi trả lời điện thoại. “Anh không muốn biết?” tôi càu nhàu. "Chuyện gì vậy?" "Trường vừa mới ở đây. Vấn đề ngân hàng đã đưa anh ấy đến, nhưng anh ấy hỏi liệu em có thể giúp anh ấy mở tài khoản ngân hàng cho Linh và Khánh trước khi anh ấy rời đi không. Để đầu tư vào tương lai của chúng dưới một hình thức nào đó." Tôi đã giải thích. "Em đã nói với anh ấy là không. Em sẽ không cho anh ấy bất cứ thứ gì liên quan đến mấy đứa trẻ." "Em đã làm đúng, em yêu." "Anh ấy nghĩ rằng em sẽ thảo luận với anh bằng cách khác." "Bởi vì anh ta không nghĩ rằng chúng ta đã bắt đầu từ nhiều năm trước như bố mẹ em đã làm cho em" Minh trả lời. "Em biết anh sẽ luôn ủng hộ quyết định của em khi liên quan đến con cái của chúng ta. Đặc biệt là khi có Trường tham gia." "Cảm ơn anh" Tôi thở dài. "Em chỉ cần nghe thấy giọng nói của anh sau cuộc gặp gỡ đó. Em trở lại bình tĩnh và nhẹ nhàng trong toàn bộ cuộc họp, nhưng em đã hét lên từ bên trong vì những lý do rõ ràng." "Bởi vì ngươi đối với hắn còn có rất nhiều tức giận cùng oán hận." "Chính xác. Ngay khi tôi nghĩ rằng Tấn Trường đã biến mất khỏi cuộc sống của chúng tôi, thì anh ta lại trở lại với cái cách như anh ta đã từng " "Em không còn là con người của nhiều năm trước nữa, em yêu. Hơn nữa, em có anh để giữ anh ta tránh xa nếu cần." "Không đánh nhau với anh ta. Chúng ta đã nói về điều đó." “Đừng lo, anh biết cách xử lý tên đó mà không cần phải tự mình đụng đến hắn ” Minh lẩm bẩm. Giải ngũ khỏi Hải quân là một trong những điều tốt nhất đối với Minh, nhưng anh ấy vẫn có ác cảm với Trường. Sau ngần ấy năm, tôi vẫn không hiểu chính xác chuyện gì đã xảy ra trên con tàu vào ngày họ đánh nhau lần đầu tiên rất lâu trước khi tôi và chồng gặp nhau. "Trở lại làm việc đi anh sẽ gặp em khi em về nhà, em yêu." "Em yêu anh." "Anh cũng yêu em." Anh nói trước khi tôi cúp điện thoại. Tôi luôn gọi cho anh ấy khi tôi bị choáng ngợp hoặc cảm thấy căng thẳng về điều gì đó vì anh ấy luôn ở đó và có thể giúp tôi bình tĩnh lại chỉ bằng giọng nói của mình. Sau đó, tôi về nhà, chuẩn bị cho những gì tôi định làm cho bữa tối. Tôi rẽ vào đường lái xe và đi vào nhà. Tôi được chào đón bởi hai con chó của chúng tôi, Mực và Chanh, điều này hơi kỳ lạ vì chúng thường ra sân sau vào thời điểm này trong ngày. Tôi vỗ về từng đứa trong số chúng khi cởi giày và cởi áo khoác trước khi đi vào bếp chỉ để thấy được dáng vẻ Minh đang nấu bữa tối trong bếp. "Chào." Tôi mỉm cười khi bước tới và chào anh ấy bằng một nụ hôn. "Này em yêu." Anh lẩm bẩm. "Nửa ngày còn lại trong ngày của em thế nào?" "Được, không có gì dị thường." Tôi nhún vai. "Tuyệt vời." "Con của chúng ta đâu?" Tôi bật cười trước sự yên tĩnh của ngôi nhà. "Chà, hai đứa trẻ siêu phàm đã gặp em ở cửa. Những đứa khác đang ở dưới phòng chơi vì cả hai đều hoàn thành bài tập về nhà ngay khi chúng ta về nhà để đảm bảo em có một đêm dễ chịu." Minh đã trả lời. "Em sẽ nói lời chào với bọn nhỏ" tôi trả lời, quay người đi xuống cầu thang. Đó là khi tôi nhìn thấy bó hoa trong chiếc bình trên đảo bếp. "Cái này là cái gì?" "Chỉ làm cho vợ anh cười sau một ngày dài mệt mỏi ở văn phòng," Minh trả lời. Anh ấy làm điều này bất cứ lúc nào tôi gọi anh ấy vào giữa ngày. Tôi dường như luôn trở về nhà với một món quà nhỏ nào đó từ anh ấy. "Bữa tối chắc là đủ cho tối nay" Tôi nhận xét. "Anh không nghĩ vậy," Anh nói. "Dù sao cũng cảm ơn anh, anh yêu." Tôi mỉm cười trước khi bước đi. Tôi đi xuống cầu thang đến tầng hầm đã hoàn thiện của chúng tôi, nơi chúng tôi thiết lập một phòng chơi. Tôi nghe thấy bọn nhỏ nói chuyện trước khi tôi thấy chúng chơi trò chơi điện tử cùng nhau. Tôi đã phản đối ý tưởng về trò chơi điện tử, nhưng hệ thống mà chúng đã chia sẻ hiện tại tốt hơn những hệ thống riêng lẻ, theo ý kiến của tôi, nhưng tôi biết nó sẽ không tồn tại lâu. "Chào các con" tôi gọi. "Chào mẹ." Cả hai nói mà không nhìn tôi. "Đã đến giờ ăn tối chưa?" Eli hỏi. "Vẫn chưa. Ba vẫn đang nấu." Tôi trả lời. "Nào, chúng ta vẫn còn thời gian để hoàn thành màn chơi này" Khánh hào hứng nói với Linh. Tôi ngồi xem chúng làm việc cùng nhau và trò chuyện với nhau về các thử thách cho đến khi hoàn thành cấp độ. Cả hai đều ăn mừng bằng những cú đánh tay đôi và bắt đầu cấp độ tiếp theo. "Bữa tối lên rồi đây!" Minh gọi vọng ra từ cánh cửa mở ở đầu cầu thang. Đáp lại anh là một tiếng than dài tiếc nuối từ cả hai đứa nhỏ, chúng tắt hệ thống trò chơi và tivi trước khi đi lên cầu thang. Tôi thật may mắn khi có những đứa trẻ nghe lời rất tốt, nhưng tôi lo lắng không biết chúng sẽ như thế nào khi trở thành thanh thiếu niên vì bây giờ chúng rất ngoan. Tôi đã nghe nói nếu chúng nổi loạn khi còn nhỏ, chúng sẽ bình tĩnh khi ở tuổi thiếu niên và ngược lại, nhưng tôi không chắc điều đó đúng như thế nào. Không có hai đứa trẻ nào hoàn toàn giống nhau, điều đó có nghĩa là tôi có thể có một đứa trẻ nổi loạn và một đứa tuân theo quy tắc, hoặc hai đứa trẻ giống nhau. Chỉ có thời gian mới nói cho chúng ta biết được sự thật.
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD