Chương 2

2755 Words
Chúng tôi đã có một cuộc hẹn với bác sĩ khoa phụ sản vào ngày hôm trước và nhận được một tin tức hoàn toàn kinh hỉ. Tôi đã mang thai. Vì vậy, để tiếp tục sự phấn khích này, Gia Minh và tôi đã quyết định rằng chúng tôi sẽ tổ chức một bữa tối gia đình để thông báo cho mọi người về việc mang thai, nhưng trước khi các vị khách đến, tôi cảm thấy điều quan trọng là chúng tôi phải mời Gia Linh và Gia Khánh ngồi xuống để báo tin cho hai đứa nhỏ trước. Tôi không chắc một trong hai bọn chúng có thể đón nhận sự hiện diện của thành viên mới này hay không đây? Vì nó xảy ra muộn hơn rất nhiều so với dự định ban đầu của hai chồng vợ tôi. Nhưng không kịp để tôi suy nghĩ nữa, giờ hai đứa nhỏ đã ở đây rồi. "Em đã sẵn sàng chưa?" Gia Minh hỏi khi rót đầy cốc nước của mình. "Có hoặc không!" Tôi thở dài. "Đúng là em rất hào hứng khi nói với bọn nhỏ về việc mang thai. Tuy nhiên, đồng thời em cũng lo lắng về phản ứng của bọn nhỏ. Điều gì sẽ xảy ra nếu bọn trẻ cảm thấy rằng chúng ta đang thay thế chúng bằng cách này hả anh?" "Anh không nghĩ hai đứa nhỏ sẽ nghĩ như vậy." Minh đảm bảo với tôi, ôm tôi vào lòng. "Nhưng nếu bọn trẻ nghĩ như vậy thật thì chúng ta sẽ đảm bảo với bọn chúng rằng hoàn toàn không có điều đó." "Cảm ơn anh." Tôi thở dài, dựa vào ngực anh. Sau khi được tận hưởng giây phút bên chồng, tôi rời đi và bước vào phòng khách, nơi các con của chúng tôi đang chơi đùa. "Này, hai đứa. Bố và mẹ có chuyện muốn nói với hai con." Tôi vừa nói vừa cùng chồng tìm một chỗ ngồi trên ghế sofa. "Là tin xấu hả mẹ?" Gia Linh hỏi. "Không, có bao giờ bố mẹ phải nói với con tin xấu sao?" Minh đặt câu hỏi. "Đây là tin lớn, nhưng là tin tốt" Tôi đảm bảo với con bé. Tôi lôi những bức ảnh siêu âm ra khỏi túi và cho bọn trẻ xem. "Chà, nhà chúng ta sắp có thêm một em bé nữa. Bố mẹ không chắc là mình đang sinh con trai hay con gái, nhưng bố mẹ biết gia đình mình sắp có thêm thành viên mới." "Con sắp được làm anh trai sao?!" Khánh hào hứng hỏi. "Đúng rồi." Minh mỉm cười đáp lời thằng bé "Thật tuyệt, con có thể chọn tên cho em bé không?" Khánh lại hỏi thêm "Bố nghĩ rằng chúng ta có thể có một cuộc thảo luận gia đình về nó sau" Gia Minh đảm bảo với nhóc con. “Con đang nghĩ gì thế Linh?” " Điều này thật tốt, con đoán vậy." Cô bé nhún vai. "Con yêu, con có vẻ khó chịu về điều gì đó sao?" Tôi thấy sự khác thường qua ánh mắt của con bé. "Thảo Chi nói với con về việc bố mẹ bạn ấy đã nói với bạn ấy về một số tin tức như thế này vào ngày hôm trước, và con nghĩ bố mẹ cũng đang nói với chúng con một tin như vậy." Gia Linh giải thích. "Bố và mẹ của Chi sắp ly hôn, mặc dù con không chắc điều đó có nghĩa là gì. Họ nói với bạn ấy rằng họ sẽ sống ở những ngôi nhà khác nhau và bạn ấy sẽ thay phiên nhau ngủ ở cả hai nhà. Sau đó, trong thư viện, bọn con tìm thấy một cuốn sách về ly hôn nơi mẹ của cô gái kết hôn với người khác,và bố cô ấy cũng vậy." "Chà, ly hôn đôi khi xảy ra khi bố và mẹ cãi nhau nhiều hơn là hạnh phúc. Đôi khi nó xảy ra khi bố và mẹ cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng mặc dù ly hôn đôi khi xảy ra với các gia đình, điều đó không có nghĩa là bố và mẹ yêu thương con cái, các đứa trẻ ít hơn hoặc khác nhau." Tôi giải thích. "Mẹ sẽ không lo lắng quá nhiều về tất cả những điều đó, con yêu ạ, vì bố con và mẹ rất hòa hợp và hạnh phúc. Bố mẹ luôn có kế hoạch sinh em bé thứ ba kể từ khi cưới, nhưng bố mẹ muốn đợi đến khi Khánh lên bốn tuổi rồi mới quyết định thực hiện. Nó chỉ mất nhiều thời gian hơn dự kiến một chút để nó xảy ra, nhưng em bé đang lớn lên rất khỏe mạnh và mạnh mẽ trong bụng mẹ." "Con rất vui vì điều đó. Có lẽ cuối cùng com cũng có được cô em gái mà mình hằng mong đợi." Linh nói. "Không phải mà Chúng ta sắp có một em trai!" Khánh phản đối. "Chà, chúng ta sẽ không biết cho đến khi nào đó sau lễ Giáng sinh, vì vậy chúng ta không cần phải tranh luận về điều đó ngay bây giờ. Chỉ có thời gian mới biết đứa bé sẽ là trai hay gái." Minh ngắt lời bọn trẻ. Chúng tôi cố gắng hạn chế tranh cãi về những điều phù phiếm như vậy. "Nhưng bây giờ, bố mẹ cần sự giúp đỡ của các con để nói với Na Na và Bôn Bôn cũng như nội ngoại hai bên về việc này ." "Giống như một bất ngờ lớn hả bố?" Khánh hào hứng hỏi. "Đó là kế hoạch. Chúng ta đặt một bức ảnh của em bé trong khung dành cho Na Na và Bôn Bôn , sau đó đặt một bức ảnh khác trong khung của ông bà ngoại và ông bà nội . Bố và mẹ đã nghĩ rằng cả hai con có thể giúp đưa một bức ảnh cho bọn họ. Khi họ mở nó ra , chúng ta sẽ nói với những người khác như một gia đình. Có lẽ con có thể mặc những thứ này." Tôi trả lời, lôi ra một chiếc túi từ phía sau chiếc ghế dài có chứa áo phông cho bọn trẻ. "Có thể đặt nó bên ngoài dưới áo len của con, sau đó con có thể cùng nhau cho mọi người xem. Hoặc chúng ta có thể chơi trò chơi xem ai đoán được có gì trong áo của con trước." "Họ sẽ không biết con nói gì vì con là chị cả." Gia Linh chỉ ra khi con bé giơ áo lên để đọc. "Ồ, con bé lại nói ra hết rồi. Vì vậy, chúng ta cũng nên lấy những chiếc áo sơ mi có ghi lớn tuổi nhất, trung niên và nhỏ tuổi nhất để thông báo điều quan trọng này cho những người khác." "Con nghĩ chúng ta cần nói với ai nữa? Na Na, Bôn Bôn, ông bà ngoại, ông bà nội, dì Hồng và chú Vĩ, dì Cúc và chú Sơn, cũng như chú Lâm, sẽ có mặt ở đây hôm nay." Gia Minh chỉ ra. "Chà, có tất cả các quý cô trong tiệm làm tóc, rồi đến quán rượu của Phong và tất cả những người bạn hải quân của bố." Linh đánh dấu thành một nhóm. Khởi Phong đã chính thức hợp tác kinh doanh với Chiến Thắng hai năm trước, và Chiến Thắng đã có thể nghỉ hưu chỉ trong một tháng nữa, điều đó thật tuyệt vời. Vào các ngày thứ Sáu, chúng tôi ghé thăm như một gia đình để ăn tối, điều này luôn tuyệt vời kể từ khi tôi được gặp Trần Bình và những khách quen khác của tôi từ khi tôi phục vụ bàn ở đó. Khó có thể tin rằng đó lại là một phần lớn trong quá khứ của tôi. "Mẹ thậm chí không nghĩ về tất cả những vị khách đó." Tôi mỉm cười với con bé “Có lẽ chúng ta có thể thực hiện những thông báo đó sau khi chúng ta biết mình sẽ sinh con trai hay con gái” Tôi đề nghị cố gắng câu giờ. Giữ im lặng về việc mang thai của Gia Khánh đối với tôi ít căng thẳng hơn nhiều so với việc mang thai của Gia Linh vì tôi phải nghĩ về tương lai đã thay đổi của mình và đối phó với những lời xì xào bàn tán quanh thị trấn. Sử dụng quỹ đại học mà cha tôi đã tiết kiệm cho tôi từ khi tôi còn nhỏ để đặt cọc cho ngôi nhà đầu tiên của tôi là điều hợp lý đối với tôi. Ý tôi là, nó không giống như việc có con, và việc học đại học là điều nằm trong khả năng của tôi, vì vậy, thay vào đó, tôi chọn đầu tư vào một ngôi nhà cho con gái nhỏ của mình cho đến khi Eli xuất hiện. "Riêng anh thì anh thích ý tưởng đó." James đề nghị. Anh ấy đã ủng hộ tôi kể từ đêm đầu tiên tôi gặp anh ấy trong quán rượu và mỗi ngày về phía trước. “Được” Linh đáp rồi bước xuống ghế sofa. "Chúng ta nên mặc những chiếc áo này trước khi mọi người đều đến." "Ý kiến hay" Khánh trả lời, theo cô bé ra khỏi phòng để thay đồ. "Toàn bộ cuộc trò chuyện này làm anh đau đầu thật đó." Minh cười khúc khích. "Chúng ta đã công bố có một đứa con, sau đó con bé bắt đầu hỏi về việc ly hôn, rồi quay lại với đứa bé." "Con bé có những câu hỏi cần được giải đáp, và em biết con bé tiếp thu người khác như thế nào. Luôn lo lắng về mọi thứ, con bé không hiểu." Tôi trả lời. "Con bé ngày càng giống mẹ mình" Minh lưu ý, cúi xuống để hôn tôi. "Thật tốt là anh đã có nhiều năm thực hành cách ứng xử với con bé." "Ồ vậy ư?" Tôi lưu ý với một cái nhìn tự mãn. “Anh đang cố nói với em rằng em rất khó đối phó à?” "Vợ yêu à, anh bận tâm em để yêu em nhiều hơn mà ." Tôi chỉ đảo mắt để đáp lại khi chúng tôi tự mình đứng dậy khỏi ghế sofa. "Cái này trông thế nào ạ?" Linh hỏi khi con bé đang đi xuống hành lang. "Nó trông tuyệt." Tôi mỉm cười gật đầu. Chúng tôi đi ra sân sau, nơi bọn trẻ có thể chơi trò chơi của chúng trong khi Minh và tôi sắp xếp mọi thứ trước khi khách của chúng tôi đến. Tôi quá vui mừng về thông báo này. Chúng tôi không phải đợi quá lâu để khách đến vì gia đình chúng tôi có xu hướng đến sớm hơn đúng giờ. Bố mẹ tôi là những người đầu tiên đến, tiếp theo là bố mẹ của Minh. Hồng đến cùng chồng và ba đứa con, theo sau là Lâm, sau đó là Cúc cùng với Sơn và Trần Lợi. Mọi người ở đây đều nghĩ rằng chúng tôi chỉ tổ chức một buổi nấu ăn cuối mùa hè, nhưng điều họ không biết là chúng tôi có một bất ngờ dành cho họ. Cả Linh và Khánh đều đang mặc áo phông mà không mặc áo len vì mọi người đã đến. Tất nhiên, Cúc đã nhanh chóng nhận thấy được điều mà tôi muốn thông báo và mỉm cười với tôi. "Chúng ta thử cá cược xem ai sẽ chú ý trước?" Cô ấy thì thầm vào tai tôi. "Để xem như nào" Linh thề rằng đó sẽ là mẹ tôi - bà ngoại của nó. Nhưng Khánh nghĩ Hồng hoặc Lâm sẽ chú ý đầu tiên." Tôi thì thầm lại. "Không, tôi đặt tiền của mình vào An. Cô ấy đã nhìn áo của Linh hai lần rồi.” Cúc chỉ ra. "Bố của em làm cho anh có cảm giác ông ấy biết tất cả." Minh nói với Đình Trọng - bố của tôi sẽ chú ý đầu tiên nên anh ấy đã đặt cược vào bố tôi. "Một trong hai người đó ai sẽ chú ý đến Khánh trước đây?" Tôi nhún vai. "Để xem." Chúng tôi đợi thêm mười phút nữa, nhưng không ai nói gì về những chiếc áo sơ mi. "Mẹ ơi, chúng ta có thể tặng quà ngay bây giờ được không?" Khánh cầu xin . "Chắc chắn rồi. Mặc áo len vào đi vì ở đây bắt đầu lạnh rồi." Tôi đã trả lời. Ánh nắm lấy tay Linh, và họ cùng nhau chạy vào trong. "Họ đang đi đâu vậy?" Mẹ tôi hỏi từ bên kia bãi cỏ. "Trời mát rồi, con muốn chúng đi mặc áo len vào " Tôi trả lời. “Minh Anh, ngoài này không lạnh lắm, và so với đợt nắng nóng mà chúng ta vừa trải qua đêm qua thì bây giờ vẫn còn rất thoải mái.” Mẹ tôi phản đối. "Con biết, nhưng công việc của con với tư cách là mẹ của chúng là đảm bảo chúng mặc quần áo phù hợp với thời tiết" Tôi cãi lại. Tôi biết ở đây rất nóng, nhưng tôi thực sự ghét khi bà ấy cố gắng chỉ bảo tôi cách nuôi dạy con cái như thế nào. Tôi biết bà ấy chỉ đang cố gắng giúp đỡ, nhưng đôi khi có cảm giác như bà ấy quên mất mình là bà của chúng chứ không phải mẹ của chúng. Những đứa trẻ trở ra với chiếc áo len có khóa kéo nhẹ bên ngoài áo sơ mi cùng với những món quà trong tay. Chúng biết rằng họ có thể cởi áo len ra sau khi quà được mở ra, vì vậy tôi không lo lắng về việc nó vẫn còn ấm. "Đây, Na Na, cái này dành cho con và Bôn Bôn, nhưng đừng mở nó ra" Khánh thông báo khi trao món quà cho Hoài An. Trọng đi đến ngồi với vợ khi Khánh hướng dẫn ông ấy "Ông, cái này là dành cho ông và bà " Linh nói khi đưa món quà cho bố tôi. Cho đến tận bây giờ, ông vẫn là người con bé yêu thích nhất. Tôi thích cách Linh gắn bó với bố tôi và Khánh yêu mến Trọng, vì vậy không ai cảm thấy bị bỏ rơi. Tất nhiên, họ yêu tất cả ông bà của mình, nhưng họ bị thu hút bởi một người hơn những người còn lại, giống như hầu hết những đứa trẻ ở độ tuổi của chúng. Bố tôi ngồi cùng bàn với mẹ tôi và đặt món quà giữa họ. "Có chuyện gì vậy?" Mẹ tôi hỏi. "Chà, cháu của bà muốn bà mở một món quà" Nhưng để đảm bảo không ai bị bỏ sót, Minh giải thích rằng bốn người các bạn sẽ mở nó cùng nhau." Đếm đến ba mọi người cùng mở nhé " Linh hướng dẫn. "Một." "Hai." Khánh đếm. "Số ba." Họ cùng nhau hét lên. Cả hai cặp đôi mở món quà ra khi An há hốc miệng. "Điều này là thật?" Trọng ngước nhìn chúng tôi hỏi. Minh và tôi cùng gật đầu khi bọn trẻ mở khóa áo len và cởi ra. "Đứa bé thứ ba!" Mẹ tôi hét lên. "Mẹ đã chờ đợi điều này lâu lắm rồi đấy" "Tất cả chúng ta đều như vậy" Hoài An cười thú nhận. Đám đông nổ ra trong lời chúc mừng và đập tay cao cho những đứa trẻ. Tôi biết Linh và Khánh sẽ là những anh chị lớn tuyệt vời, và đứa bé này đã được mọi người vô cùng yêu quý. Cuối cùng, một lần mang thai đã được lên kế hoạch và yêu thương bởi không chỉ ba người ngoài tôi. Tôi biết, ngay khi gia đình Minh gặp Linh và Khánh, họ đã yêu bọn trẻ, mặc dù cả hai đứa trẻ đều đã được sinh ra trước khi tôi và Minh đến với nhau. Mọi thứ cảm giác thật hoàn hảo, và tôi thực sự hy vọng sự hạnh phúc này sẽ mãi kéo dài như thế.
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD