Chapter 36

1486 คำ
Hình Cẩn Niên điện thoại di động vang lên. Cô nhìn là của anh Sâm, sau khi đi về phòng mình mới nghe máy, nũng nịu hô: "Anh Sâm. ” "Hình Cẩn Niên, Cố Lăng Kình kia rốt cuộc là lai đường gì?" Sâm ca hưng sư hỏi. "Làm sao vậy?" Hình Cẩn Niên nhíu chặt mày, rất phiền não, thanh âm vẫn mềm mại trước sau như một. "Mẹ nó, hắn cư nhiên đi điều tra xuất xứ của chiếc xe kia, đã tra được Tiểu Hắc, Tiểu Hắc là người của ta, hắn sắp tra được lão tử." "Đừng hoảng hốt, không có việc gì, nếu không như vậy, cậu giúp tôi làm thêm một việc nữa, tôi an bài cho Tiểu Hắc ra nước ngoài trốn tránh, không còn đường dây Tiểu Hắc này, bọn họ tự nhiên không tra được cậu." Hình Cẩn Niên âm loan nói. "Còn có chuyện gì nữa?" Anh Sâm bực bội. Hình Cẩn niên mục lóe ra hung quang. - Đụng chết Bạch Nhã! Bạch Nhã chết, Tô phu nhân cũng chỉ có thể là nàng. "Không nghĩ tới ngươi bình thường nhu nhược yếu đuối, làm việc tàn nhẫn như vậy." Sâm ca châm bĩu cười nói. "Làm gì có? Tôi chỉ không muốn họ tìm thấy anh. Hình Cẩn Niên ôn nhu nói. "Được, có thể, nhưng Tiểu Hắc đêm nay nhất định phải rời đi." "Yên tâm đi, Tiểu Hắc sẽ rời đi, vụ án phát triển bất động sản kia của cậu cũng sẽ phê duyệt." Hình Cẩn Niên hứa hẹn. * Tâm trạng Cố Lăng Kình cực kỳ uất ức, bữa sáng cũng không ăn được, chuẩn bị về phòng thay quần áo đi họp. Nhìn thấy một giấy phép lao động trên mặt đất. Anh ta nhặt nó lên. Nó là màu trắng. Trong ảnh, gương mặt thanh nhã của cô, nụ cười yên tĩnh, nhưng trong khuôn mặt lại có nỗi buồn không thể hóa giải được. Nữ nhân này, thật đúng là mất sâu. "Thượng trung tá, đi bệnh viện." Cố Lăng Kình ra lệnh. Bạch Nhã ăn sáng gần bệnh viện, thời gian còn sớm. Cô chậm rãi lắc qua. Tâm trí của tôi nghĩ về những gì đã xảy ra đêm qua. Đến bây giờ, những hình ảnh kia, đều sẽ làm cho tim cô đập nhanh hơn. Gần đến cổng bệnh viện, một chiếc xe màu đen lao về phía cô. Loại tốc độ này, cùng lộ tuyến, chính là hướng về phía nàng. Bạch Nhã hoảng sợ, theo bản năng chạy về phía cửa hàng bên cạnh. Thế nhưng, chủ nhân của chiếc xe kia chính là muốn đẩy cô ta vào chỗ chết, tốc độ lái xe nhanh kinh người. Bạch Nhã chạy không thoát, quá mức sốt ruột, ngược lại ngã xuống đất. Cô chỉ có thể nhìn thấy chiếc xe đâm vào cô. Bên cạnh, có một chiếc Bentley lái nhanh hơn, từ trước mặt nàng đi qua, đụng phải bồn hoa, chắn ở trước mặt nàng. Lại bang bang một tiếng. Chiếc xe màu đen đâm vào Bentley. "Thủ trưởng." Trung tá Thượng hét lên, từ phía sau một chiếc xe quân sự bước xuống. Chiếc xe màu đen nhìn thấy tình hình không tốt, vội vàng rút lui. Bạch Nhã nhìn Cố Lăng Kình bị mấy binh sĩ từ trong xe Bentley mang ra, đưa đến bệnh viện. Đầu cô ù ù, đứng tại chỗ, đã lâu không được đệm lại. Chẳng lẽ vừa rồi Cố Lăng Kình là vì cứu cô? Anh ta không biết anh ta nguy hiểm thế nào khi làm thế sao? Bạch Nhã Xông đi bệnh viện, hỏi quầy dịch vụ, "Một phút trước, có một đám binh sĩ đưa một người đàn ông bất tỉnh tới, đưa đi đâu? ” "Khoa não, bệnh nặng tầng 18." Y tá tại quầy dịch vụ nói. Bạch Nhã lập tức chạy tới tầng mười tám của khoa não. Cố Lăng Kình đang tiến hành các cuộc kiểm tra. Cô ngồi trong khu vực chờ đợi lo lắng. Viện trưởng, lãnh đạo trọng yếu đều tới, sắc mặt nặng nề, chậm rãi, thật sợ có một chút sơ suất. Bạch Nhã nhìn bọn họ như vậy, càng thêm đứng ngồi không yên. Nếu Cố Lăng Kình vì cứu cô mà xảy ra chuyện, cả đời cô cũng sẽ không tha thứ cho mình. Thời gian trôi qua từng phút một. Rốt cuộc, Bạch Nhã nhìn thấy Cố Lăng Kình từ phòng cấp cứu bị đẩy ra ngoài. Ông được buộc băng trên đầu và thạch cao trên cánh tay trái của mình, trông rất nghiêm trọng. Vành mắt cô đỏ lên trong nháy mắt và chạy lên. "Người nhàn rỗi chờ người, không được tới gần." Binh lính nghiêm khắc nói. Bạch Nhã trong lòng lộp bộp một chút. Thượng trung tá nhìn Bạch Nhã một cái, "Đi theo đi. ” "Cám ơn, cám ơn ngài." Bạch Nhã cung kính nói. Cô theo xe đẩy vào phòng VIP. Trung tá Thượng đưa binh lính rời đi. Trong phòng, cũng chỉ có Cố Lăng Kình và cô. Bạch Nhã ánh mắt hồng hồng, hơi nước lan tràn ở bên trong, ngồi vào ghế bên cạnh giường, nghẹn ngào nói: "Sao lại bị thương nặng như vậy? ” Cố Lăng Kình chậm rãi mở mắt ra. Ánh mắt thâm thúy, giống như vũ trụ mênh mông, phản chiếu ra hai nàng nho nhỏ. "Đau lòng ta a?" Cố Lăng Kình nặng nề hỏi. Anh ta, vì cô ấy, bị thương nặng hơn một lần. Mà nàng, ngoại trừ áy náy, lại chuyện gì cũng không làm được. Đột nhiên, cô có thêm một phần oán niệm với Tô Kiều Nhiên. Nếu không phải anh trêu ong chọc bướm khắp nơi, cô cũng không đến mức bị những người phụ nữ của anh ghi hận, Cố Lăng Kình cũng sẽ không bị thương. "Ta nhất định là sao chổi của ngươi, hình như, mỗi một lần ngươi nhìn thấy ta, đều không có chuyện tốt." Bạch Nhã xin lỗi nói, nước mắt chảy ra. Ngón trỏ anh lướt qua nước mắt cô, hơi nhếch khóe miệng. "Nhưng mà, ta nhất định là ngôi sao may mắn của ngươi, nhìn thấy ta, ngươi nhất định sẽ hóa hiểm thành an." Bạch Nhã bị những lời này làm cho cảm động, nín khóc cười, "Ngươi ăn điểm tâm chưa? ” "Không ăn, cậu muốn đút em sao?" Ánh mắt Cố Lăng Kình sáng quắc nhìn cô. Bạch Nhã mặt đỏ lên một chút, bỏ qua đề tài này của hắn, "Ta đi mua chút điểm tâm tới đây. ” Cố Lăng Kình nhìn bóng lưng cô rời đi, đôi mắt thâm thúy. Có vẻ như, anh ta được ban phước vì tai họa. Bạch Nhã đi căng tin ăn sáng, phát hiện giấy chứng nhận làm việc không biết bị mất ở đâu. May mắn thay, một y tá quen biết cũng đang ăn sáng, và cô mượn thẻ. Trở về phòng Cố Lăng Kình. Hắn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, thanh thanh nhã nhã, giống như là một vương tử tôn quý vậy. Cô rón rén đi vào. Cố Lăng Kình mở mắt nhìn cô. "Ta không có ngủ, đói bụng." "À." Cô đặt điểm tâm lên bàn đầu giường, nhìn thấy anh đọc vẫn là quyển sách tiếng Nga kia, "Thượng trung tá nhanh như vậy đã đưa tới đây sao? ” "Lúc trước để ở trên xe, bảo hắn cầm trước, hiện tại hắn trở về lấy quần áo cho ta." Cố Lăng Kình rất nhẫn nại giải thích. Bạch Nhã đỏ mặt, ngồi xổm xuống trước giường, lắc giường lên, buông bảng ăn cơm xuống. Để làm cho anh ta thoải mái hơn, cô đã rút gối của mình ra. Bởi vì dựa vào quá gần, trước ngực cô mềm mại không cẩn thận đụng phải ngực bụng cứng rắn của anh. Ánh mắt Cố Lăng Kình sáng quắc nhìn cô. Nếu ngày hôm qua anh cưỡng ép cô, mối quan hệ giữa họ có khác nhau hay không. Anh nhớ rõ cảm giác hôn cô, giống như cạm bẫy bên trong nhu tình, không muốn đi ra. "Bạch Nhã, cùng ta vụng trộm đi." Cố Lăng Kình khàn khàn nói. Tim cô đập nhanh một nhịp, chống lại đôi mắt đen như mặc liên của anh. Sâu bên trong dường như có một ngọn lửa đang cháy, nhảy. Nàng chật chội, không suy nghĩ được, muốn tỉnh táo trước. Cố Lăng Kình không để cô lùi bước, tay không thạch cao đè lên cổ cô. Nhiệt độ lòng bàn tay nóng bỏng chạm vào làn da của cô, buộc cô phải ngẩng đầu lên. Anh cúi người, hôn lên đôi môi mềm mại mà run rẩy của cô...
อ่านฟรีสำหรับผู้ใช้งานใหม่
สแกนเพื่อดาวน์โหลดแอป
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    ผู้เขียน
  • chap_listสารบัญ
  • likeเพิ่ม