Chapter 37

1463 คำ
Đôi môi của cô hôn rất tốt. Mềm mại, miên man, ấm áp, mang theo hương thơm độc đáo trên người cô. Không khỏi làm cho hắn muốn càng thêm xâm nhập. Anh liếm môi cô, mùi nắng nồng nặc khiến cô có chút choáng váng. Bạch Nhã cảm thấy không thể hô hấp, oxy tựa hồ từng chút từng chút rút ra. Vô thức, cô mở miệng. Anh theo hô hấp của cô xâm nhập sâu vào, lưỡi đỏ liếm răng nanh của cô, dây dưa với lưỡi nhỏ của cô. Bạch Nhã cảm thấy tâm hoảng ý loạn, không thể tự hỏi, muốn đẩy hắn ra, lại cảm thấy tứ chi vô lực. Anh xoay người, đè cô lên giường, tay vén chiếc áo khoác trắng của cô lên. Bạch Nhã cầm lấy cánh tay hắn, "Không được. ” "Tiểu Nhã, ta sẽ phụ trách." Cố Lăng Kình trầm giọng nói, chân thành nhìn đôi mắt của cô. Bạch Nhã từ dưới thân hắn chui ra ngoài, không dám nhìn hắn, cúi đầu nói: "Buổi trưa ta lại đến thăm ngươi. ” Bạch Nhã cơ hồ là chạy trối chết. Cô cảm thấy mình sắp đồng ý với anh. Nhưng cô ấy không ly dị, đó là không đúng. Cô hoảng hốt trở lại văn phòng. Lưu Sảng đã ở trong phòng làm việc của cô, "Sao lại đến trễ như vậy. ” "Bằng hữu bị tai nạn xe cộ, đi xem một chút." Bạch Nhã ngồi xuống bàn làm việc. Lưu Sảng tự nhiên cười, ngồi xuống bàn Bạch Nhã, đắc ý nói: "Nữu, ta có tin tức tốt cho cô biết. ” Bạch Nhã nhìn bộ dáng Lưu Sảng bán quan, trong đầu hiện lên một linh quang, "Ngươi tìm được chứng cớ Tô Kiêm Nhiên ngoại tình rồi sao? ” "Xem như đi, bất quá còn chờ vài ngày, ha ha." Lưu Sảng mơ hồ có thể nói. "Tại sao phải chờ vài ngày?" Bạch Nhã khó hiểu. Lưu Sảng cười qua loa. Cô gái kia, nghe nói là trợ lý trước đây của Tô Kiêm Nhiên, trên tay có ghi âm điện thoại di động tô Kiêm Nhiên ngoại tình, mở miệng đòi hai mươi vạn. Nếu nàng nói cho Bạch Nhã biết, Bạch Nhã nhất định sẽ không đồng ý cho nàng bỏ ra cái giá này mua. Dù sao hai mươi vạn, lão đầu nhà nàng có, bất quá, nàng muốn thỏa hiệp một số việc. Ví dụ như xem mắt. "Ngươi phải giúp ta một chuyện." Lưu Sảng cười tủm tỉm nói. "Chuyện gì?" "Thứ bảy tôi có một người xem mắt, anh đi cùng tôi, đi cùng tôi, chuyện của anh cũng đã giải quyết xong." "Được, ngươi muốn ta bồi, không có điều kiện ta cũng sẽ bồi." Cô là một người bạn của Lưu Sảng, đặc biệt quý trọng. "Vậy tôi sẽ trở lại văn phòng." Lưu Sảng đứng dậy. Bạch Nhã nhớ tới một chuyện, "Rảnh rỗi giúp ta tìm phòng ốc đi, ta muốn dọn ra ngoài ở. ” "Ngươi sớm nên chuyển đi." Lưu Sảng vỗ ngực, "Chuyện tìm nhà giao cho tôi. ” "Cám ơn." Bạch Nhã cảm kích nhìn Lưu Sảng rời đi. Cuộc sống của cô không phải là không có gì, ít nhất là tình bạn. Giữa trưa, cô có chút do dự, có muốn đi thăm Cố Lăng Kình hay không. Cô có thể cảm nhận được Cố Lăng Kình có chút suy nghĩ với cô, nếu như cô đi, có phải chính là ngầm đồng ý với suy nghĩ này hay không. Nhưng nếu không đi, lại có vẻ không gần gũi với nhân tình. Sau khi tất cả, ông đã cứu cô bị thương. Anh ấy là ân nhân cứu mạng của cô ấy. Bạch Nhã trong mâu thuẫn. Điện thoại di động vang lên, cô nhìn cố Lăng Kình, tim đập nhanh lên. Hít sâu một hơi, trả lời. "Khi nào thì tới đây?" Cố Lăng Kình trầm giọng hỏi. "Cái đó, ta... Buổi trưa... Còn một số điều nữa. Bạch Nhã chột dạ nói. "Giấy phép lao động của anh ở chỗ tôi, anh không tới chỗ tôi, tôi đi qua chỗ anh." Cố Lăng Kình bá đạo nói. "Vậy, ta nấu cơm, lại đây." Bạch Nhã nhẹ giọng nói. "Ừm." Cố Lăng Kình đáp một tiếng cúp điện thoại, nhìn về phía trung tá nói: "Các người không cần mở canh giữ ở chỗ này. ” "Làm thế nào điều này có thể được?" Nếu anh có việc, chúng tôi không thể đủ khả năng. Thượng tá lo lắng nói. "Các ngươi ở chỗ này quá dễ thấy, hơn nữa, ta vốn không có việc gì, ta để cho các ngươi đi liền đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì." Cố Lăng Kình không kiên nhẫn nói. Thượng trung tá lấy thủ trưởng không có cách nào, chỉ có thể nghe lệnh. Bạch Nhã đứng trước cửa phòng bệnh của Cố Lăng Kình, hít sâu một hơi, gõ cửa. Cánh cửa đã được mở ra. Cô rất ngạc nhiên, lại là Cố Lăng Kình đích thân tới mở cô. Sức khỏe của anh ta khá hơn chưa? Còn chưa mở miệng, anh kéo cô vào, đóng cửa lại, nụ hôn nồng nhiệt rơi trên môi cô. Đầu óc Bạch Nhã trống rỗng, đôi mắt to lên, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng. Nụ hôn của anh càng ngày càng sâu, lưỡi đỏ tiến vào trong miệng cô, quấy nhiễu hơi thở của cô. Nàng biết đây là không đúng, lấy lại tinh thần, liều mạng đẩy hắn ra. Cố Lăng Kình buông môi cô ra, ngực kề sát vào cô, hơi thở mạnh mẽ bao phủ xung quanh cô. "Cùng ta vụng trộm, ta không phải đang trưng cầu ý kiến của ngươi, đây là mệnh lệnh." Hắn trầm giọng nói, trong mắt u duyên sâu không thấy đáy. "Chúng ta không thể như vậy." Bạch Nhã lý trí nói. "Vì sao không thể, Tô Kiệt Nhiên không thích cậu, danh tiếng hôn nhân của anh ta còn tồn tại, ở chung, chỉ là luyện ngục." Cố Lăng Kình xác định nói. "Nhưng hiện tại tôi vẫn kết hôn với anh ấy, lý do gì cũng không thể giải thích cho mình." Ánh mắt Bạch Nhã đỏ lên vài phần. "Ta chỉ hỏi ngươi, thích ta sao?" Cố Lăng Kình trực tiếp hỏi. Bạch Nhã tâm phi thường loạn. Một câu nói của nàng, rất có thể chính là kiếp số của bọn họ. "Không thể làm bằng hữu sao?" Bạch Nhã phiền não nói. "Theo tôi thấy, nam nữ không thể có tình bạn hồn nhiên, nếu anh thích tôi, mặc kệ đối mặt với cái gì, tôi cũng sẽ không chùn bước đi xuống, nếu anh không thích tôi..." Cố Lăng Kình dừng lại, ánh mắt sáng quắc nhìn cô. Bạch Nhã nắm chặt nắm tay, "Nếu như không thích, như thế nào? ” Hắn không trả lời, đáy mắt xẹt qua một đạo ầm ầm, ngay sau đó hỏi: "Ngươi có thích ta không?" ” "Một người đàn ông anh tuấn cao ngất như thủ trưởng ai mà không thích, diện mạo của anh, thân phận địa vị của anh đủ khiến phụ nữ si mê, nhưng loại thích này nếu chỉ là nhất thời xúc động tôi cũng không cảm thấy sẽ lâu dài." Bạch Nhã lý trí nói. Cố Lăng Kình nheo mắt lại, bắn ra một đạo sắc bén. Cô ấy không thể thỏa hiệp, không thể nhượng bộ sao? Cùng Hắn Cố Lăng Kình vụng trộm có gì không tốt? Người phụ nữ hắn thích, nhất định sẽ cưng chiều đến chết. "Chưa từng thử qua, làm sao biết không lâu dài." Cố Lăng Kình bá đạo nói. "Lúc đầu chính là một sai lầm, làm sao có thể lâu dài." Bạch Nhã bi quan nói. Anh ghét cô như một con rùa, nằm trong mai rùa của mình. Anh nâng cằm lên và hôn môi cô một cách trừng phạt. Phi thường hung mãnh, cuồng phong bão táp, hút, liếm. Trong lúc cô hô hấp, hút vào, tất cả đều là hơi thở nam tính mãnh liệt của anh, sắp chống đầy phổi của cô, tứ chi nhũn ra. Đẩy cũng không đẩy được hắn. Anh hôn thở hồng hộc, rốt cục buông cô ra, nhìn đôi môi sưng đỏ của cô, nhếch khóe miệng. "Ngươi không phải hỏi, nếu như ngươi không thích ta ta ta sẽ làm sao bây giờ sao?" Bạch Nhã nhìn đáy mắt hắn cuồng cuộn, có loại dự cảm không tốt. "Vậy ta sẽ mạnh." Cố Lăng Kình bá đạo nói.
อ่านฟรีสำหรับผู้ใช้งานใหม่
สแกนเพื่อดาวน์โหลดแอป
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    ผู้เขียน
  • chap_listสารบัญ
  • likeเพิ่ม