Chapter 35

1517 คำ
Bạch Nhã nhìn không rõ bộ dáng của hắn, nhắm hai mắt lại, thúc giục nói: "Nhanh lên. ” "Đi vào sẽ có chút đau, nhịn." Cố Lăng Kình lo lắng nói. Nếu không phải bởi vì dược tính, cô chịu không nổi, anh hẳn là sẽ rất nghiêm túc cẩn thận làm phần trước. Cô gật đầu lung tung. Cố Lăng Kình đang cởi thắt lưng ra trước, cửa cuốn bị mở ra. Hắn cảnh giác nhìn về phía cửa. Trung tá Thượng mang theo binh lính tới, tùy tiện, còn có một bác sĩ. - Thủ trưởng, anh không sao chứ? Trung tá Thượng lo lắng hỏi. Cố Lăng Kình có vài phần hoảng hốt. Nếu như, bọn họ đến trễ một chút thời gian, hắn hẳn là sẽ cùng Bạch Nhã làm đi. Hắn có vài phần phiền não, đứng lên, hướng về phía bác sĩ dặn dò: "Cho nàng tiêm thuốc an thần đi. ” "Vâng." Bác sĩ cho Bạch Nhã tiêm thuốc an thần. Bạch Nhã trong khó chịu tứ chi vô lực nhìn thuốc trong lỗ kim đánh vào, thân thể xôn xao dần dần biến mất. Cô ngủ thiếp đi trong giấc ngủ. Thượng trung tá nhìn mặt trắng như hoa đào, áo dài đầu áo xệch, trên cổ còn có vết hôn, lo lắng nói: "Thủ trưởng, ngươi bị phi lễ a? ” Ánh mắt sắc bén của Cố Lăng Kình đảo qua: "Anh nói nhảm rất nhiều. ” Hắn ôm Bạch Nhã lên, đi về phía xe của bọn họ. Trung tá Thượng sờ sờ mũi. Hắn làm sao có loại cảm giác hắn hình như phá hủy chuyện tốt của người khác... * Bạch Nhã mơ mơ màng màng tỉnh lại, trí nhớ đầu tiên hiện tại chính là, nàng bị bắt cóc. Cô ngồi dậy trong hoảng loạn. Đầu óc tỉnh táo từng chút một. Ngày hôm qua, cô bị hạ dược, là Cố Lăng Kình cứu cô. Cô còn thiếu chút nữa lên Cố Lăng Kình. Xấu hổ đến chết. "Đang suy nghĩ cái gì, nhập thần như vậy." Cố Lăng Kình hỏi. Bạch Nhã mới phát hiện, Cố Lăng Kình ngồi trên sô pha. Cô đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh, nhớ tới tối hôm qua, mặt bất giác đỏ lên. "Không nghĩ gì, tôi đi đánh răng rửa mặt." Cô buồn bực rời giường, mắt cũng không dám nhìn anh, cơ hồ là chạy trối chết đi vào toilet. Cố Lăng Kình đứng dậy, tựa vào khung cửa nhìn cô đánh răng, rửa mặt. "Chuyện ngày hôm qua còn nhớ không?" Cố Lăng Kình hỏi. Bạch Nhã rũ mắt xuống. Cô nhớ rõ, cô còn sờ cái kia của anh, xúc giác trên tay vẫn còn. Cô ấy muốn giả vờ chết. "Không... Không... Không nhớ. Bạch Nhã chột dạ nói. Đôi mắt Cố Lăng Kình tối sầm lại vài phần. Cô ấy thậm chí không dám thừa nhận? Cố Lăng Kình cắn răng, cằm căng thẳng: "Tối hôm qua anh bị hạ dược. ” Bạch Nhã quay đầu nhìn hắn, đôi mắt lóe lên, "Thủ trưởng cứu ta sao? ” Cố Lăng Kình cười nhạo một tiếng: "Anh lên em. ” "Rõ ràng không có, khi đó bộ hạ của cậu đã xuống." Bạch Nhã vạch trần lời nói dối của hắn. Cố Lăng Kình nhếch khóe miệng thấu hiểu: "Thì ra nhớ rõ, vừa rồi là mất trí nhớ ngắn ngủi sao? ” Bạch Nhã: "..." Nàng biết trúng kế, rũ mắt xuống, có chút oán giận hắn không cho nàng mặt mũi, "Ngươi sao lại như vậy? ” Anh nhìn cô từ trên cao xuống. Hơi thở, tất cả rơi vào khuôn mặt của cô. "Ta sao lại như vậy, ngươi không hiểu sao?" Thanh âm của hắn mềm mại vài phần, có chút u ám, có chút áp lực, có chút ám chỉ. Bạch Nhã tim đập rất nhanh. Anh ta thực sự có ý tưởng với cô ấy!!!! Không phải cô ấy tưởng tượng. Thế nhưng, nàng còn là phụ nữ có chồng, như vậy là không thích hợp. Điện thoại di động của Cố Lăng Kình vang lên. Anh nhìn là Tô Kiêm Nhiên, nhíu mày, nghe máy, lạnh lùng nói: "Chuyện gì? ” "Bạch Nhã đâu, để cho cô ấy nghe điện thoại." Tô Kiêm Nhiên nổi giận nói. Cố Lăng Kình nhìn Bạch Nhã một cái, đưa điện thoại di động cho cô: "Tô Kỵ Nhiên. ” Bạch Nhã không ngờ Tô Kỵ Nhiên lại gọi điện thoại cho Cố Lăng Kình tìm cô. Cô nghi ngờ nhận điện thoại, "Anh có chuyện gì không? ” "Anh ngủ với Cố Lăng Kình?" Tô Kiệt Nhiên trào phúng hỏi, cất giấu tức giận thật lớn. "Đừng dùng tư tưởng dơ bẩn của ngươi để cho người khác." Bạch Nhã không vui nói. "Tốt nhất là không có, Cố Lăng Kình là thủ trưởng quân khu đặc chủng, vị tướng trẻ nhất trong lịch sử, ba của anh ấy là phó thống nhất, một ngày nào đó, anh ấy sẽ trở thành tổng thống quốc gia, nếu anh ở bên anh ấy, là để lại vết nhơ trong cuộc sống của anh ấy. Anh là vợ tôi, người phụ nữ của Tô Kiệt Nhiên tôi." Tô Kiêm Nhiên cuồng vọng nói. Cô ấy ghét câu đó, cô là người phụ nữ của Tô Kiêm Nhiên. "Không cảm thấy ngươi nữ nhân quá nhiều sao?" Bạch Nhã lạnh lùng nói. "Phu nhân của ta lại chỉ có một mình ngươi." Tô Kiệt Nhiên lạnh lùng nói, cắn chặt răng, ánh mắt sắc bén. "Vậy thì càng nên quản tốt nữ nhân của ngươi, bắt cóc, hạ dược cho ta, nếu như không phải ngươi dung túng, các nàng dám sao? Họ có cần thiết không? ” Tô Kiêm Nhiên kinh ngạc, "Anh nói có người hạ thuốc cho anh? ” "Ai là người bạn không biết?" Tôi ra khỏi khách sạn và bị bắt cóc, có bao nhiêu người biết tôi đang ở trong khách sạn đó, bới ngón tay của tôi để biết, có ai có động cơ này, những người có điều kiện này, tôi không muốn nói với bạn, không gọi điện thoại. "Bạch Nhã tức giận cúp điện thoại. - Cặn bã nam như vậy ngươi còn muốn? Cố Lăng Kình lạnh lùng mở miệng nói. Bạch Nhã nhớ tới đoạn tô Kiêm Nhiên nói. Cố Lăng Kình là tướng quân, người đứng đầu quân khu đặc chủng, nói không chừng tương lai anh ta sẽ trở thành tổng thống quốc gia. Cô ấy là một người phụ nữ có chồng. Anh ta đối xử tốt với cô ấy đến nỗi cô ấy không nên cản trở tương lai của anh ta. "Tôi phải trở về, hôm nay còn phải đi làm." Bạch Nhã xa cách gằm đầu. Cố Lăng Kình không thích cô như bây giờ, khiến trong lòng anh bị thứ gì đó níu kéo. Anh kiềm chế cằm cô, nâng lên, "Rốt cuộc anh muốn tôi như thế nào? ” Bạch Nhã thẳng tắp nhìn vào đôi mắt đẹp mắt của hắn. "Thủ trưởng đối với tôi mà nói, giống như mặt trời, chỉ cần ánh mặt trời chiếu rọi, tôi liền có thể cảm giác được ấm áp, nhưng nếu như quá gần, còn chưa tới gần, ta liền hóa thành tro tàn." Bạch Nhã nghiêm túc nói. "Ta ở trong mắt ngươi chỉ đáng sợ sao?" Cố Lăng Kình phiền não, ngực phập phồng. "Không phải đáng sợ, chỉ là trình bày sự thật." "Sự thật chính là ngươi nhát gan." Cố Lăng Kình buông tay ra, quay mặt đi: "Anh đi thôi. ” Bạch Nhã cung kính gất đầu, xách túi lên, thật không quay đầu lại hướng phía trước rời đi. Cố Lăng Kình đấm mạnh vào tường. Anh ta nhíu mày. Đây là lần đầu tiên anh mất kiểm soát như vậy. * Tô Kiêm Nhiên bị cúp điện thoại. Ánh mắt hắn sắc bén, trực tiếp hướng Hình Cẩn Niên gọi điện thoại tới, chất vấn: "Là ngươi đêm qua gọi người bắt cóc Bạch Nhã. ” "Đương nhiên không phải, ai nói a, Bạch Nhã đêm qua bị bắt cóc sao?" Hình Cẩn Niên giả vờ vô tội nói. "Đừng để ta phát hiện là ngươi, nếu không, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi." Tô Kiệt Nhiên ngoan lệ nói. "Không phải anh nói không yêu cô ấy sao?" Hình Cẩn Niên ủy khuất nói. "Cho dù tôi không yêu cô ấy, nhìn chằm chằm thân phận Tô thái thái, tôi cũng không cho phép bất luận kẻ nào khi dễ cô ấy, được rồi, trước tiên như vậy đi, bên tôi có việc." Tô Kiêm Nhiên phiền não cúp điện thoại. Hình Cẩn Niên cắn răng. Bạch Nhã không phải là có thân phận Tô phu nhân đi, rất nhanh thì không phải. Nàng có biện pháp, thân phận tô phu nhân này, chỉ có thể là của nàng.
อ่านฟรีสำหรับผู้ใช้งานใหม่
สแกนเพื่อดาวน์โหลดแอป
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    ผู้เขียน
  • chap_listสารบัญ
  • likeเพิ่ม