Chapter 34

1519 คำ
Bạch Nhã từ trong khách sạn đi ra. Trong lòng buồn bực. Trong đầu tôi rất lộn xộn. Là bởi vì Cố Lăng Kình, cô hiểu được. Cô ấy đối xử với anh ta... Có vẻ như... Một chút động tâm. Phía sau truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập. Bạch Nhã theo bản năng quay đầu lại. Một người đàn ông đeo mặt nạ đến, lấy bình xịt và đối mặt với pi, PI, PI, PI, PI, PI của cô năm lần. Cô ngửi thấy một mùi acetaldehyde mạnh mẽ. Ánh mắt tối sầm lại, ảo giác đi qua. Người đàn ông đã mang cô và đặt cô ấy trong xe. "Các ngươi làm gì." Cố Lăng Kình đuổi theo hỏi. Được đặt trên vai với một bàn tay. Trong mắt Cố Lăng Kình xẹt qua sắc bén sắc bén. Một cái qua vai lắc. Người đàn ông bị ném xuống đất và vẫn còn bình xịt trên tay. Cố Lăng Kình xông về phía Bạch Nhã. Lại vọt ra một người, chắn trước mặt Cố Lăng Kình. Ông đã không dừng lại và vội vã qua. Người đàn ông còn chưa ra tay, đã bị đẩy ra ngoài, đâm vào xe. Động tác của Cố Lăng Kình quá nhanh, anh căn bản không phải là đối thủ. "Mau lên xe." Người đàn ông rơi xuống đất trước đó hét lên. Người đàn ông bị đâm đứng dậy và nhảy vào xe. Cố Lăng Kình mắt thấy chiếc xe chở Bạch Nhã chạy đi. Hắn nhanh chóng đuổi theo phía sau. Một khẩu súng lục từ trong xe thò ra, đánh về phía Cố Lăng Kình. Cố Lăng Kình nhảy ra. Họ nhấn ga và bỏ chạy. Cố Lăng Kình lập tức gọi điện thoại cho cục quản lý đường bộ, "Giúp tôi kiểm tra hai chiếc xe, một chiếc Santana màu đen, biển số xe là **315, chiếc còn lại là volkswagen màu đen, biển số xe là **510, mười phút sau nói cho tôi biết hành tung của bọn họ. ” Ông lên xe của mình và lái xe nhanh trên đường phố. * Tô Kiêm Nhiên đợi một hồi lâu, Bạch Nhã cũng không có trở về. Anh ta gọi cho cô ấy và cô ấy cũng không trả lời. Anh ta không hài lòng, đi ra ngoài để tìm kiếm. "Kiêu Nhiên." Hình Cẩn Niên đứng ở phía sau hắn ôn nhu hô. Tô Kỵ Nhiên quay đầu lại nhìn cô, gợi lên nụ cười tà mị, "Làm sao vậy? ” Hình Cẩn Niên đi tới trước mặt hắn, sắc mặt đỏ bừng, Ta ở tửu Quân Duyệt đặt phòng. ” Ám chỉ của cô ấy chắc chắn là anh ta hiểu. Anh ấy thích cảm giác bị phụ nữ đuổi theo. "Ngươi nói gì với Bạch Nhã?" Tô Kiêu Nhiên hỏi. Hình Cẩn Niên nhìn đôi mắt tựa tiếu phi tiếu của hắn, nhìn không rõ hắn nghĩ, "Yêu ngươi, thê tử lại là người khác, cùng thê tử ngươi ngàn vạn ngữ, bất quá, nàng tức giận rời đi, không có cơ hội nói chuyện. ” Tô Kiều Nhiên nở nụ cười một tiếng, nâng cằm cô lên, hôn lên môi cô một cái. "Ngươi là nữ nhân duy nhất lo lắng của ta, đừng để ta thất vọng, những chuyện tiểu nữ nhân kia làm chỉ làm ta chán ghét. Anh rất thông minh và hiểu. Tô Kiệt Nhiên ý vị thâm trường nói. Hình Cẩn Niên trong đầu ong ong rung động. Tô Kiêm Nhiên biết cái gì không? "Ngươi yêu Bạch Nhã a?" Hình Cẩn Niên một đường hỏi. "Cô ấy có gì đáng yêu. Anh vừa trở về và quây quần bên gia đình anh. Tô Kiêm Nhiên nói, đi về phía thang máy. Không có lưu niệm. * Cục trưởng Cục Quản lý đường bộ gọi điện thoại cho Cố Lăng Kình, anh bảo hai chiếc xe của Tra dừng ở bến tàu bỏ hoang cách sông. Cố Lăng Kình nhanh chóng lái xe qua. Một tiếng rưỡi sau, ông đến bến tàu. Được bao quanh bởi sự im lặng và bí ẩn, hai chiếc xe đậu ở đó. Cố Lăng Kình né tránh, trong xe không có ai. Trong một dãy nhà kho cũng chỉ có một chỗ có ánh sáng. Anh ta đi qua một cách nhanh chóng. Thân thể Bạch Nhã cuộn mình, hai tay khoanh quanh ngực, đối mặt với hắn, nằm trên giường lạnh run. Cố Lăng Kình ý thức được có gì đó không ổn, lo lắng chạy vào. "Bạch Nhã." Cố Lăng Kình hô. Trên mặt Bạch Nhã hồng hào khác thường, lông mi run rẩy, mở mắt ra, "Cố Lăng Kình, lái đi. ” "Trước đừng nói chuyện, tôi sẽ đưa cậu đến bệnh viện." Cố Lăng Kình ôm lấy cô, vừa xoay người. Cửa cuốn của nhà kho được kéo lên bởi những người đeo mặt nạ. "Tiểu tử, nữ nhân này chính là mỹ nữ tuyệt thế, ngươi cứ hưởng thụ thật tốt đi." Người bên ngoài âm hiểm nói. Cố Lăng Kình biết Chuyện gì đã xảy ra với Bạch Nhã. Ánh mắt của nàng càng ngày càng tan rã, khát vọng càng ngày càng mãnh liệt, giống như vô số con kiến bò trên người nàng. Cố Lăng Kình nhíu mày, nhìn trong mắt cô tràn ngập hơi nước. Cô ấy sẽ rất khó chịu. Ông biết cảm giác này. Ba năm trước anh chính là như vậy, cuối cùng mất đi lý trí, vừa vặn cô đi ngang qua, anh mới có thể muốn cô. "Ngươi kiên trì thêm một hồi nữa, người của ta lập tức tới." Cố Lăng Kình đặt cô lên giường. Ông nhìn xung quanh và tìm thấy một máy ảnh lỗ kim ở bốn góc. Bạch Nhã nhìn hắn kéo hết bốn camera ra. Khó chịu càng ngày càng nặng, trong đầu toàn bộ là một ít hình ảnh hạn chế. Cô bất lực nghẹn ngào thành tiếng, nước mắt ngậm trong mắt. Cô cho tới bây giờ cũng chưa từng làm chuyện xấu, ngay cả sau lưng nói xấu người khác cũng không có, ông trời vì sao phải đối xử với cô như vậy. Cố Lăng Kình gọi điện thoại, thấy cô khóc, trong lòng mềm mại vài phần, lau đi nước mắt của cô. Bạch Nhã bình tĩnh nhìn hắn, trong mắt tràn ngập tình cốc thiếu ốn, diễm diễm của nàng, thêm vài phần gợi cảm cùng mỹ diễm. Eo cô ưỡn lên, đôi môi đỏ mềm mại ấm áp chạm vào anh, hai tay vòng quanh gáy anh, kéo đến bên cạnh cô. Thân thể hắn ngẩn ra, sống lưng cứng đờ. Hương vị thanh nhã của nàng nhào vào mũi hắn, cái lưỡi đinh hương mềm mại thăm dò vào môi hắn, vội vàng cùng cực nóng như vậy, nuốt vào hương vị thuộc về hắn, phảng phất khát cầu càng nhiều. Cố Lăng Kình nhíu chặt mày, chỉ cảm thấy lý trí đè nén đang tan rã bên bờ vực. Ngọn lửa bụng bốc cháy ngùnt. Mồ hôi ẩn nhẫn từ trên trán tinh tế chảy xuống. Bạch Nhã nhìn hắn không nhúc nhích, rất là sốt ruột, từ khóe miệng hắn hôn đến yết hầu của hắn. Cố Lăng Kình thông minh, kiềm chế cằm cô, đẩy ra, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, "Anh có biết cô đang làm gì không? ” Bạch Nhã lung tung vuốt ve cơ ngực cường tráng của hắn. Nàng sắp nóng đến chết, hoàn toàn không có lý trí. "Muốn tôi." Tôi muốn. Cô thở hổn hển và hôn lên môi anh một lần nữa. Kỹ năng hôn của cô rất kém cỏi, nhưng chết tiệt rất mềm mại, có một loại cảm giác ngọt ngào tràn ngập trong lòng anh. Ông nhắm mắt lại và không muốn suy nghĩ. Từ bị động biến thành chủ động, hung hăng giữ chặt cái lưỡi ngọt ngào của nàng. Triền miên, uyển chuyển, câu cùng một chỗ, lại buông ra, lại câu cùng một chỗ. Rõ ràng người bị hạ dược là nàng. Hắn cũng giống như bị hạ dược, bụng căng thẳng lợi hại, tiểu quái thú hoàn toàn thức tỉnh, tản mát ra nhiệt lượng càng cường đại hơn. Tay Bạch Nhã càng ngày càng không an phận, hướng bụng hắn đi qua. Nhưng luống cuống tay chân, ngược lại tìm không đúng phương hướng. Cố Lăng Kình nắm lấy tay cô, đi vào trong ống quần anh. Hắn thở hổn hển nặng hơn một chút, ánh mắt thật sâu nhìn Bạch Nhã. "Ta thật khó chịu, ta muốn." Bạch Nhã khóc nói. Cố Lăng Kình nhẫn tâm, biết rõ cô bị ảnh hưởng bởi thuốc men, nhưng anh không muốn bỏ qua. "Bạch Nhã, em sẽ phụ trách, Cố Lăng Kình tôi thề, cả đời này, chỉ có một người phụ nữ như em." Đây là lời hứa của quân nhân nhất của hắn, chỉ cần nói đến, sẽ làm được.
อ่านฟรีสำหรับผู้ใช้งานใหม่
สแกนเพื่อดาวน์โหลดแอป
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    ผู้เขียน
  • chap_listสารบัญ
  • likeเพิ่ม