Chapter 38

1504 คำ
Bạch Nhã bị hắn dọa sợ. Chữ mạnh mẽ, là cơn ác mộng của cuộc sống của cô. Cô nhớ lại đêm đó, người đàn ông, không ngừng, một lần nữa và một lần nữa, tấn công, phá vỡ cô. Hạnh phúc của cô, tình yêu của cô, khi cơn ác mộng kết thúc. Bạch Nhã sợ hãi run rẩy, "Vậy ta sẽ hận ngươi. ” Cố Lăng Kình ở trong mắt cô nhìn thấy thực sự sợ hãi. Trái tim, giống như bị một bàn tay dùng sức vặn, đau đớn bất ngờ mà gặp. Nàng, cư nhiên sợ hắn như vậy. Hắn hình như, cưỡng cầu cũng không có ý nghĩa. Anh suy sụp xoay người, kéo ngăn kéo ra, cầm lấy giấy chứng nhận làm việc của cô, đặt ở trên bàn đầu giường, trầm giọng nói: "Anh đi đi, không bao giờ tới nơi này nữa, tôi là một con sói, lần sau, tôi không cam đoan còn có thể giống như ngày hôm qua buông tha cho anh. ” Trong lòng Bạch Nhã rất chua xót. Sao mối quan hệ giữa cô và Cố Lăng Kình càng ngày càng kém? Đầu óc cô trống rỗng, đặt đồ ăn lên tủ đầu giường, cầm giấy chứng nhận việc làm của mình, treo trên cổ. "Mang cơm của ngươi đi, ta không ăn." Cố Lăng Kình lạnh lùng nói. "Cơm này là tôi gọi từ căng tin, không phải do tôi tự làm, nếu cậu đến căng tin nấu cơm, cũng là những thứ này." Bạch Nhã đỏ mắt giải thích. "Bạn mang theo." Tôi không ăn. Lấy đi, hay là ngươi hy vọng ta tự mình vứt đi. Cố Lăng Kình lạnh lùng nói. Bạch Nhã không có cách nào, tiến lên, thu hộp cơm, xa cách nói: "Ngươi chú ý nghỉ ngơi. ” Cô quay lại và đi về phía cửa. Cố Lăng Kình cười nhạo một tiếng, trong mắt tanh hồng như máu. Nàng thật đúng là một chút không có lưu niệm, đi sảng khoái như thế. Nắm đấm nắm chặt. Bạch Nhã mở cửa, thấy Tô T.Linh đi tới cửa, theo bản năng, cô chột dạ đóng cửa lại. "Cái kia, Tô T.Linh lại đây, ta tránh trước." Bạch Nhã nói xong, đi vào toilet. Đi vào, cô cảm thấy buồn bã. Tại sao cô ấy muốn trốn, cô ấy không làm bất cứ điều gì thiệt thòi. Tô T.Linh cầm hoa loa kiều trong tay, cùng với giỏ hoa quả từ cửa đi vào. Hôm nay cô vẫn ăn mặc sáng bóng, trang điểm tinh xảo, khuyên tai sáng chói, cùng với mặc một chiếc váy ngắn màu hồng phấn, ngực kéo rất thấp, thỉnh thoảng lộ ra nửa bóng trắng như tuyết, không phải rất lớn, nhưng cũng dị thường gợi cảm. Cô cắm hoa vào bình hoa, giỏ trái cây đặt trên bàn, nở nụ cười, "Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, tôi còn tưởng rằng anh là vì tránh bữa tiệc buổi tối. ” Cố Lăng Kình không nói gì, nhìn về phía toilet, hơi nhíu mày. Tô T.Linh quen với sự xa cách của anh. Bởi vì anh ta là tất cả phụ nữ, cô ấy không quan tâm. Cô ngồi xuống trên ghế bên cạnh anh, "Bà nội nói, bữa tiệc này không công bố được, liền hôm khác đến chỗ bà ăn một bữa cơm, quyết định hôn lễ. ” Cố Lăng Kình vẻ mặt lạnh lùng, trong đôi mắt đen nhánh mênh mông không biên giới. "Ngươi không trả lời, ta liền coi như ngươi đồng ý." Tô Tiểu Linh lẩm bẩm. Bạch Nhã dựa vào tường, trong lòng mơ hồ không thoải mái. Hắn cũng sắp kết hôn, giữa bọn họ giống như là khách qua đường vội vã rời đi, cho dù không cam lòng, chương này ca khúc vẫn sẽ qua đi. Vì vậy, quyết định của cô là chính xác. Cô và Cố Lăng Kình bỏ lỡ mới là sáng suốt nhất. Cô mở một khe cửa, nhìn về phía bọn họ, nhìn thẳng vào ánh mắt Cố Lăng Kình, trong lòng cô run lên, lại đóng cửa lại. Cố Lăng Kình trong lòng khó chịu, hắn là độc xà mãnh thú sao? Cô sợ cô không thể tránh được. Anh cắn răng, nhìn về phía Tô Thiến Linh, tức giận áp chế đang lan tràn, "Được, kết hôn thì kết hôn đi. ” Tô Tiểu Linh vui vẻ lộ ra sắc, nhiệt tình nhào về phía Cố Lăng Kình, mùi nước hoa nồng đậm tràn ngập khắp phòng, mùi thơm dễ chịu. Cô muốn hôn môi Cố Lăng Kình. Cố Lăng Kình do dự một chút, tránh đi, đứng lên. Tô Tịch Linh ôm lấy Cố Lăng Kình, sợ hắn sẽ hối hận: "Lăng Kình, anh muốn anh đúng không? ” Cố Lăng Kình nhìn về phía cửa toilet, nơi đó không có động tĩnh gì. tình cảm, người phụ nữ đó khi mình không tồn tại. Hắn ở trong lòng nữ nhân kia cái gì cũng không là, trong lòng rầu rĩ, cực kỳ khó chịu. Khi hắn hoảng hốt, Tô T.Linh đã cởi quần áo ra. "Dù sao, chúng ta đều phải kết hôn, hôm nay, anh muốn tôi, tôi nhất định sẽ hầu hạ anh thật tốt." Tô Tiểu Linh sốt ruột nói. Ông không thể che giấu sự ghê tởm của mình. Hắn vừa rồi là bị Bạch Nhã tức giận không có lý trí, hiện tại nghĩ lại, hắn quả thật một chút cũng không thích nữ tử này, "Tô Tiểu Linh, vừa rồi là nói giỡn. ” Tô Tịch Linh sửng sốt, khóe miệng tươi cười có chút xấu hổ, "Lăng Kình, tôi cam đoan anh sẽ rất sảng khoái. Nếu như hôm nay anh còn không muốn tôi, tôi có thể giúp anh T, anh sẽ thích. ” Cố Lăng Kình nhíu mày, rất bực bội, vừa định cự tuyệt... Hắn thấy Bạch Nhã từ trong toilet đi ra, rạp rạp đi về phía cửa. Nàng thật đúng là biết điều a. "Sao T?" Hắn tức giận đặt câu hỏi, không biết là cố ý nói cho Bạch Nhã nghe được, hay là giúp nàng dời đi tầm mắt Tô Túc Linh. Tô Tịch Linh không ngờ Cố Lăng Kình cool ngầu lại hỏi ra những lời như vậy. Nàng cho rằng hắn động tâm, quyến rũ cười duyên, "Cho dù là dùng đầu lưỡi, cũng có thể hút rất chặt, không cần tay cũng có thể lấy ra. ” Bạch Nhã nghe được cổ đều đỏ lên, trong lòng không thoải mái lại lan tràn. Cô ấy muốn rời khỏi đây nhanh chóng, và không khí ở đây làm cho cô ấy cảm thấy nghẹt thở. Cô mở cửa, phát ra một tiếng chát. Tô Toản Linh nghe được thanh âm, đang muốn quay đầu lại. Cố Lăng Kình nắm cằm cô, ánh mắt thâm mỹ nhìn chằm chằm vào miệng cô, trong đôi mắt đen như Mặc Liên âm thầm mãnh liệt mênh mông. Tô T.Linh cảm thấy mình bị mắc kẹt thật sâu bên trong, không cách nào tự kiềm chế. Đây là lần đầu tiên cô nhìn anh gần gũi như vậy, có thể thấy rõ từng lỗ chân lông trên mặt anh. Ông là một người đàn ông hoàn hảo hoàn hảo cho tất cả các khía cạnh. Bạch Nhã mở cửa, Thượng trung tá cùng một lão phụ nhân ở cửa. Cô buồn bực, không ra được, lại trở về toilet. Cố Lăng Kình nhíu mày, dư quang bất đắc dĩ nhìn bóng lưng Bạch Nhã. "Lăng Kình." Tô Tiểu Linh nũng nịu hô. "Nếu là T, tôi thích một người phụ nữ có miệng nhỏ hơn. Hình như anh không phù hợp. Anh lạnh lùng lên tiếng, đi về phía toilet. Bà nội đi cùng Thượng trung tá đi vào, nhìn thấy Tô Tiểu Linh cởi sạch quần áo. "Ồ, xin lỗi. Anh cứ tiếp tục đi. ” Bà nội kéo trung tá Thượng ra ngoài. Tô Tĩ Linh cũng là vẻ mặt xấu hổ, đem quần áo cởi ra mặc lên. Cố Lăng Kình đi vào toilet, đóng cửa lại, khóa lại. "Tại sao không đi ra ngoài?" Hắn hạ thấp giọng hỏi. "Có người đi tới cửa, ta không ra được." Bạch Nhã giải thích. " Bạch Nhã, ngươi đang chột dạ cái gì? Cố Lăng Kình chất vấn, nhìn kỹ cô, giống như là X-quang, khiến cô không còn chỗ nào để che giấu. "Ta không có chột dạ." Bạch Nhã cúi đầu. Chất vấn của anh khiến cô không thở nổi. "Phải không?" Trong mắt Cố Lăng Kình hiện ra vẻ cuồng nhục. Anh ôm eo cô, kéo vào lòng mình và hôn lên môi cô. Bạch Nhã ngửa ra sau, dựa vào vách tường. Anh theo khóe miệng cô, đến cổ ngọt ngào của cô, bàn tay to, vén lên váy của cô...
อ่านฟรีสำหรับผู้ใช้งานใหม่
สแกนเพื่อดาวน์โหลดแอป
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    ผู้เขียน
  • chap_listสารบัญ
  • likeเพิ่ม