Màu xám tro

2306 คำ
Anh gật đầu: “Ăn.” Anh không cự tuyệt như lần trước, giơ tay lên nhận viên đường từ cô rồi dùng ngón bỏ nó vào trong miệng. Giang Mộng Vy hỏi: “Ăn ngon không?” Anh gật đầu: “Ừ.” Giang Mộng Vy đem Hồ Trắng trả lại cho anh, nói tiếng: “Cám ơn.” Cô hôm nay nói với anh hai lần cám ơn. Hồ Việt Tiến muốn hỏi cô thế nào, thế nào đột nhiên liền không vui, nhưng là anh hỏi không ra miệng. “Hồ Việt Tiến,” cô ngồi vào xe, nhìn trong ánh mắt của anh có nhàn nhạt thất lạc: “Trường học các cậu đẹp mắt không?” Anh gật đầu. Cô” Ồ” một tiếng, là càng thất lạc thanh âm: “Khẳng định rất dễ nhìn.” Cô vừa cười, cười rất khó chịu: “Bái bai.” Hồ Trắng đột nhiên meo meo một tiếng, giống như là nói với cô gặp lại sau. Hồ Việt Tiến đột nhiên cầm lên Hồ Trắng móng vuốt, ở đối với cô vung: “Bái bai.” Anh cố ý, muốn cho cô cười một cái. Giang Mộng Vy kia âm trầm con ngươi rốt cuộc sáng lên một chút, cô cười: “Đi, có thời gian tìm cậu chơi.” Cô giống như là nói với anh, hoặc như là đối trong ngực anh Hồ Trắng nói. Anh nhìn bóng lưng cô rời đi, anh không thích cười, có thể anh muốn cho cô cười. Bởi vì là thứ sáu, Giang Mộng Vy trước khi tan học thời điểm liền cho Hồ Việt Tiến gửi tin nhắn ngắn, hỏi anh có ở nhà không. Hồ Việt Tiến không đi học chính là ở lỳ trong nhà, anh trở về rất nhanh: [ở. ] Giang Mộng Vy chưa nói đi xem mèo, cô hỏi: [tôi có thể đi tìm cậu sao? ] Hồ Việt Tiến cho là cô là phải tới thăm mèo, trả lời: [được. ] Giang Mộng Vy bĩu môi: Thật đúng là tích chữ như kim đâu. Mười mấy phút sau, Giang Mộng Vy chạy xe tới, Hồ Việt Tiến ôm mèo đứng ở hành lang. Cô không giống trước như vậy thần thái sáng láng nhào qua đem mèo ôm trong ngực, cô dừng xe xong, chậm rãi đến bên cạnh anh: “Cậu có thể mời tôi ăn đậu hũ thối sao?” Giang Mộng Vy gần đây vẫn luôn tâm tình không tốt lắm, tâm tình không tốt, cô liền muốn phát tiết, cô đã mỗi ngày cho cô đại thần 'Không kịp' đập phiếu, đã đem cô đập đến người không có đồng nào. Hồ Việt Tiến hoàn toàn không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy yêu cầu, anh đứng ở đằng kia, mèo con cũng bất động, anh trừng mắt nhìn: “Gần đây không có đậu hũ thối.” Quá thành thật. Giang Mộng Vy tại sao phải muốn ăn đậu hũ thối chứ, trước khi tan học thời điểm, Uất Thế Duyệt ngồi ở sau bàn, người có ý định theo đuổi cô, đã mời cô đi ăn đậu hũ thối. Cô lúc ấy cũng sửng sốt, nào có nam sinh mời nữ sinh ăn thứ đồ kia, có thể ở trên đường tới, cô cũng không biết thế nào, đầy đầu đều là đậu hũ thối. Giang Mộng Vy biết có một nhà đậu hũ thối ăn ngon, bất quá có chút xa, chạy xe điện đoán chừng muốn gần nửa giờ. Giang Mộng Vy: “Cậu mời không mời?” Người ta mời cô, cô không ăn, bây giờ chạy tới hỏi người khác muốn ăn. Hồ Việt Tiến chỉ chỉ trên lầu: “Vậy tôi trước đem Hồ Trắng trả về.” Nói xong, anh liền chạy trở về tầng trên. Hồ Việt Tiến rất nhanh liền chạy xuống, xuống thời điểm, trong tay anh còn cầm một cái bánh mì xuống, anh thành thật: “Cậu ăn trước chút đi.” Giang Mộng Vy nhận lấy trong tay anh bánh mì nhìn một chút: “Nơi này có rắp tâm sao?” “Ừ,” Hồ Việt Tiến giữa trưa cũng ăn một cái: “Là Anko sa hãm,” anh cũng không biết cô khẩu vị: “Cậu ăn Anko sao?” Giang Mộng Vy gật đầu: “Ăn, tôi buổi sáng thường thường mua bánh bao Anko.” Giang Mộng Vy đem trong tay chìa khóa xe cho anh: “Cậu chở tôi.” “Ồ,” Hồ Việt Tiến thuận theo tự nhiên nhận lấy cái chìa khóa trong tay, sau đó hỏi cô: “Cậu biết chỗ nào có bán sao?” Giang Mộng Vy ánh mắt ở di chuyển, cô đang suy nghĩ muốn tìm lý do gì lừa gạt Dữu Diệu Ngọc đâu, Dữu Diệu Ngọc điện thoại liền gọi tới. Giang Mộng Vy hướng Hồ Việt Tiến làm cái dấu tay “suỵt”. Điện thoại tiếp thông - “Mẹ với ba con buổi tối có chuyện muốn về rất trễ, chính con đi lầu dưới chút đi.” Đúng là ý trời muốn giúp cô! Nhưng cô không thể đem tâm tình lộ ra, cô cố ý bình thản : “Ồ, đã biết.” “Kia cúp đây!” “Ồ.” Cúp điện thoại, Giang Mộng Vy kia trên mặt biểu tình, có thể nói cũng mau thành cầu vồng. Cô đảo qua trước cây mai: “Không ăn đậu hũ thối!” Cô cắn miệng bánh mì, hỏi anh: “Trên người cậu nhiều tiền sao?” Hồ Việt Tiến gật đầu một cái: “Cậu là muốn ăn khác sao?” “ừ,” ánh mắt cô lấp lánh : “Tôi muốn ăn mực cá.” Nói chuẩn xác cô muốn ăn một loại hải sản. Hồ Việt Tiến rất ít đi ra ngoài ăn cơm, tuy nói anh tới thành thị cũng có hơn một năm, nhưng chân chính đi ra ngoài đi dạo thời gian rất ít, anh lấy điện thoại di động ra: “Cậu đem vị trí nói cho tôi biết, tôi tới tra một chút.” Giang Mộng Vy khoát tay: “Không cần tra, tôi biết một nhà, tôi cho cậu biết đi như thế nào.” Tháng mười một gió đêm có chút lạnh, người đi trên đường đều mặc hơi dày nặng áo khoác, có thể tuổi trẻ thịnh vượng, bên trong một áo thun ngắn, bên ngoài một áo khoác mỏng, lòng bàn tay cũng còn nóng bỏng. Hồ Việt Tiến cách quần áo cũng có thể cảm nhận được ngang hông cái tay kia ấm áp nhiệt độ. Giang Mộng Vy một tay cầm bánh mì ở gặm, một bàn tay đặt ngang hông anh. Hồ Việt Tiến phân tâm nhiều lần, tầm mắt luôn là không tự chủ di dời. Người phía sau một hồi ”Quẹo phải” một hồi ”Đi thẳng” một hồi ”Quẹo trái”. Nửa giờ sau, Giang Mộng Vy che ở anh ngang hông tay, vỗ một cái phía sau lưng của anh: “Đến đến.” Cô chỉ lầu hai một cái rất lớn tấm bảng quảng cáo: “Chính là nhà kia.” Là một nhà chuyên làm hải sản. Hồ Việt Tiến đem xe khóa kỹ, đi theo Giang Mộng Vy vào thang máy. Bởi vì là thứ bảy, phòng ăn có không ít vị khách đang đợi. Giang Mộng Vy đi lấy số, sau đó liền lôi kéo Hồ Việt Tiến ngồi vào trên ghế chờ. Chung quanh tiếng huyên náo bên tai không dứt, Hồ Việt Tiến điều nhỏ âm thanh của máy trợ thính, Giang Mộng Vy chú ý tới anh giơ tay lên động tác, liền sát đầu lại gần, Hồ Việt Tiến hơi nghiêng đầu, hai tầm mắt đụng vào nhau. Giang Mộng Vy đối với chức năng của máy trợ thính cũng hiểu biết một chút, bởi vì lớp mười một thời điểm, cô liền theo Giang Phúc Duy đi trong tiệm mua một cái. Giang Mộng Vy hỏi anh: “Là chung quanh thanh âm quá ồn sao?” Hồ Việt Tiến không nói gì, anh thu hồi tầm mắt, lông mi hơi rũ, che ở đáy mắt màu xám tro. Giang Mộng Vy lấy cùi chỏ đụng anh một cái, hỏi anh: “Cậu tai phải có thể nghe sao?” Giọng nói của cô rất nhạt, chưa từng có nhiều tò mò ở bên trong, giống như là thuận miệng như vậy vừa hỏi, không khúc quanh xóa sạch, để cho vốn là vì vậy mà có chút tự ti Hồ Việt Tiến càng khẽ run mi. Anh không nói lời nào, Giang Mộng Vy liền lầm bầm lầu bầu: “Ông ngoại tôi cũng vậy.” Hồ Việt Tiến nghiêng đầu: “Ông ngoại cậu?” Anh đáy mắt có nhàn nhạt bóng loáng: “Ông cũng dùng máy trợ thính sao?” “Ừ,” Giang Mộng Vy suy nghĩ một chút: “Giống như ở ba tôi mười mấy tuổi thời điểm, ông liền đeo, cũng nhiều năm.” Lúc này, có một người kẹp nạng đi ngang qua, Giang Mộng Vy tầm mắt mặc dù đuổi theo người, nhưng trong mắt không có bất kỳ ý xấu nào, cô nói: “Cái thế giới này đó à, luôn là có các loại phát minh trợ giúp người cần chúng.” Cô nói: “Ngón tay gãy có thể nối, chân bất tiện có xe lăn, thính lực không tốt có máy trợ thính...” Cô nói rất nhiều, nhưng lúc nói chuyện cũng không có nhìn anh, mà Hồ Việt Tiến ánh mắt lại một mực đuổi theo gò má của cô. Cô trong mắt thấy thế giới giống như cùng anh thấy không quá giống nhau, rất nhiều thứ ở trong mắt anh đều là màu xám tro, có thể từ trong miệng cô nói ra lại thành một loại khác dáng vẻ. Anh gần đây sắp kết thúc quyển [Mạn cùng hoang dã], anh đang suy nghĩ phải dùng cái gì kết thúc tới tổng kết cả quyển sách. Quyển lần trước là [Địa Ngục bậc thang], anh trích câu nói của Thích Ca Mưu Ni: Chớ lòng tham, ngươi không thể nào toàn bộ có, cũng đừng như đưa đám, ngươi không thể nào một lần mất tất cả. Mà giờ khắc này, anh đột nhiên nghĩ đến Diệc Thư [ Hoa Giải Ngữ ] một câu: Không cần đối toàn thế giới thất vọng, trăm bước bên trong, phải có phương thảo. Một bữa hải sản, tốn Hồ Việt Tiến gần sáu trăm ngàn, Giang Mộng Vy chọc cánh tay của anh: “Tuần sau tôi mời cậu.” Hồ Việt Tiến lắc đầu: “Không cần.” Sao có thể không cần a, cũng không phải là mấy đồng, Giang Mộng Vy kiên trì: “Lần sau chúng ta đi ăn lẩu, tôi biết một nhà ăn ngon lắm thịt bò lẩu, mùi vị siêu ngon.” Hồ Việt Tiến tính tiền, từ trên quầy cầm hai kẹo bạc hà cho cô một cái. Giang Mộng Vy không cần, cô từ trong túi móc ra cô làm dâu tây đường, đưa cho anh: “Ăn cái này.” Lần trước Giang Mộng Vy cho anh cái kia, Hồ Việt Tiến khuya ngày hôm trước mới ăn hết. Hồ Việt Tiến nhận lấy trong tay cô kẹo, bỏ vào túi, lại lột ra anh mới vừa cầm kẹo bạc hà. Thanh mát mẻ lạnh hoạt cửa khoang miệng, Hồ Việt Tiến thả lòng mày lại. Ra khỏi thang máy, đến cửa, Hồ Việt Tiến thấy đối diện một nhà ăn, anh hỏi cô: “Cậu không phải nói muốn ăn đậu hũ thối sao?” Giang Mộng Vy lắc đầu: “Tôi cũng ăn no, lần sau đi.” Cô lại nói lần sau. Hướng trên đường trở về, tốc độ càng ngày càng chậm, Hồ Việt Tiến liếc nhìn số pin, liền còn dư lại 10%. Anh hai chân chống đỡ, đem xe dừng lại, anh nghiêng đầu: “Xe không điện.” “A?” Giang Mộng Vy vội vàng xuống xe, cô mắt long lanh, lại nhìn trên đồng hồ đeo tay, đã chín giờ. Từ nơi này trở về, lúc đầu còn có 5 cây số, Giang Mộng Vy đứng ở đàng kia, trên mặt tất cả đều là đang đánh chủ ý xấu biểu tình. Hồ Việt Tiến còn thật thích nhìn cô kì quặc biểu tình, khóe miệng anh có rất đạm ý cười, anh hỏi: “Đang suy nghĩ gì?” Đang suy nghĩ gì, cô đang suy nghĩ có phải hay không gọi điện thoại cho Giang Phúc Duy, thăm dò một chút quân tình. Cô lấy điện thoại di động ra, lại hướng Hồ Việt Tiến làm cái dấu tay “suỵt”. Điện thoại tiếp thông - “Ba, hai người lúc nào trở lại?” Cô cố ý bình thản giọng khiến cho Hồ Việt Tiến rất muốn cười. “Còn có một một hồi đâu, thế nào con gái?” Giang Mộng Vy chép miệng một cái: “Con đói, muốn hỏi hai người lúc nào mang đồ ăn cho con.” Cô nói láo đều không chuẩn bị trước. “Cái này cũng mấy giờ rồi, mẹ con không phải cho con đi lầu dưới sao?” “Ồ, vậy con đi xuống lầu dưới ăn tô mì vậy.” Cô liếc thấy Hồ Việt Tiến hơi giương khóe miệng, cô cau mày nhéo cánh tay của anh.
อ่านฟรีสำหรับผู้ใช้งานใหม่
สแกนเพื่อดาวน์โหลดแอป
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    ผู้เขียน
  • chap_listสารบัญ
  • likeเพิ่ม