Lam Thanh và Giang Thiên ôm bụng. Giang Thiên vẻ mặt cau có quệt miệng liên tục. Lam Thanh thì cúi đầu rên rỉ. Nhìn hai người thật không sao nói nổi. Chỉ vì chút hơn thua mà thân tàn ma dại vậy đây. Khả Vi lo lắng hỏi:
- Hai người không sao chứ?
- Sao đầy đâu luôn! - Lam Thanh lắc lắc đầu mệt mỏi nói. Tính ra sáng nay ăn gì cũng có còn lại đâu.
- Thôi thì ráng đi học điểm danh xong thì lên phòng hội kỉ luật nghỉ ngơi. - Kiến Hàm đề nghị.
- Từ Kiến Hàm! Tôi với cậu có thù với nhau sao? Cậu nghĩ sao mà bắt tôi dùng cơ thể không một chút sức lực này lết lên sân thượng. Khi đến nơi chắc tôi cũng chuẩn bị về với đất mẹ. - Lam Thanh không vui nhìn Kiến Hàm nói một lèo rồi lại tiếp tục rên rỉ.
Kiến Hàm sờ sờ mũi. Nói được như thế mà bảo không chút sức lực ai mà tin nổi.
- Với lại giờ nói tôi là người của hội kỉ luật ai tin. Một thứ để chứng minh thân phận cũng không có! - Lam Thanh nhỏ giọng phàn nàn. Ít nhất cũng phải được như Ichigo (Bleach) có huy hiệu thần chết kia chứng minh thân phận thần chết dự bị mặc dù chả có mấy người biết nhưng có còn hơn không.
- Tớ biết rồi. Đợi tớ một lát. - Kiến Hàm cười thầm. Cô nàng này đúng là khó nói thật.
Kiến Hàm chạy lên phòng rồi cầm xuống một bộ đồng phục.
- Nó có khác gì đồng phục nam sinh sao? - Lam Thanh híp mắt quan sát.
- Đương nhiên là có! Ở cánh tay có thêu dòng chữ "Hội kỉ luật muôn năm" sao? - Giang Thiên chỉ phần chữ nhỏ thêu màu đen nổi lên.
- Vậy thì khỏi thêu đi cho rồi. Nghĩ sao áo đã màu đen rồi còn thuê dòng chữ nhỏ xíu màu đen nữa. Ai mà nhìn thấy! - Nó cầm chiếc áo nói. Nó nhìn gần đây còn không thấy rõ chữ. Ít nhất cũng phải thêu lớn một chút chứ. Giang Thiên không chỉ ngốc mà ngay cả mắt thẩm mĩ cũng có vấn đề.
- Chúng tôi làm vậy đương nhiên là không muốn phô trương thanh thế rồi. Cái này chỉ là đồng phục hội thôi. Như vậy mọi người sẽ không nghĩ là người của hội kỉ luật mà cư xử đặc biệt. - Giang Thiên hừ lạnh. Đúng là kẻ chẳng hiểu biết.
Nghe xong cả Khả Vi và Lam Thanh cũng dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cậu. Hội học sinh ngoài hai người này ra, ai cũng đeo vải trắng ghi dòng chữ to đùng đi đi lại lại trên sân trường. Khí thế hoành tráng vậy mà nói không phô trương thanh thế!
- Các cậu còn nói nữa là muộn học luôn đấy! - Kiến Hàm mặc dù vẫn muốn xem tiếp nhưng thời gian có hạn.
Nhưng hình như Lam Thanh nghĩ sai rồi thì phải. Đến khi lên xin phép cô nghỉ, cô giáo nhìn áo nó rồi cười hiền dịu:
- Hội kỉ luật gần đây khá bận nhưng cũng phải nhớ học bài đấy.
Lam Thanh ngạc nhiên hỏi:
- Nhìn nó chỉ giống bộ đồng phục nam bình thường sao cô biết em là thành viên hội kỉ luật?
- Thì dòng chữ thêu trên cánh tay áo kia chứ đâu. - Cô giáo cười nói.
Lam Thanh há hốc mồm sau đó gập ngươi 90 độ trịnh trọng nói:
- Cảm ơn cô đã dạy cho em một điều rất quan trọng.
Sau đó hiên ngang rời đi nhưng thật ra trong lòng đã dâng lên một đợt sóng. May nhờ cái áo này mới biết thị lực của cô giáo cực tốt. Sau này trong tiết học của cô phải chuẩn bị công tác phòng hộ chu đáo nếu không bị cô phát hiện đọc truyện trong lớp thì nguy to.
Phòng hội kỉ luật.
Một người nằm trên ghế đọc truyện. Một người ngồi chơi điện tử. Cả hai đều rất rảnh rỗi. Kiến Hàm sau khi đóng tập xấp giấy ghi chữ chằng chịt, nhìn căn phòng một lượt. Đã lâu không dọn. Trước khi rời đi cậu nói:
- Trong hội ai cũng bận. Chỉ có hai người là rảnh rỗi. Giang Thiên mặc dù cậu là hội trưởng nhưng cũng nên làm việc một chút. Lam Thanh mặc dù nói cậu chỉ cần nói chuyện với Giang Thiên nhưng cũng nên có chút đóng góp...
- Nói thẳng đi! - Hai người kia liếc cậu một cái đồng loạt nói.
- Hai người dọn phòng đi! - Kiến Hàm nghiêm giọng nói rồi rời đi. Rất thẳng thắn.
Trong phòng im lặng ai làm việc nấy. Một lúc sau...
- Cô dọn phòng đi! - Giang Thiên xoay điện thoại. Một loạt tiếng nổ từ điện thoại truyền ra.
- Sao anh không làm? - Lam Thanh hai mắt vẫn dán vào truyện. Tiếng lật giấy sột soạt.
- Tôi là hội trưởng tại sao phải làm mấy việc nhỏ nhặt này! - Giang Thiên hừ lạnh.
- Anh nói vậy là sai rồi! Dọn dẹp cũng là một việc lớn. Anh thử nghĩ xem muốn một căn phòng toàn bụi bẩn và rác thải trở nên sạch sẽ không một hạt bụi thì phải làm việc vất vả, phải moi từng ngóc ngách nhỏ nhất. Nói chung đó là một quá trình phức tạp. - Lam Thanh quơ tay nói.
- Vậy cô làm "việc lớn" này đi! - Giang Thiên hất mặt nói. Cậu còn lâu mới bị lừa.
- Anh lại không hiểu rồi. Anh là hội trưởng hội kỉ luật một người cao cao tại thượng đúng không? - Lam Thanh hỏi.
- Đương nhiên! Chuyện này cần phải hỏi sao?
- Anh còn là con trai nên phải có chí lớn đúng không? - Lam Thanh hỏi. Đáy mắt hiện lên ý cười gian manh.
- Đương nhiên rồi! - Giang Thiên bắt đầu cảnh giác.
- Cho nên anh phải làm những công việc lớn phải không? - Lam Thanh nói.
- Đương nhiên... khoan đã cô nói vậy là sao? - Giang Thiên nheo nheo mặt. Cậu có cảm giác không tốt.
- Vậy việc lớn dọn phòng này đương nhiên anh phải làm! - Lam Thanh vênh mặt.
- Mắc mớ gì tôi phải làm? - Giang Thiên nhảy dựng lên.
- Chính anh cũng thừa nhận dọn dẹp là một việc lớn và việc lớn anh phải làm còn gì? Này, là con trai đừng nói được mà không làm được nha! - Lam Thanh cười gian gian.
- Tôi thật sự muốn giết cô! - Giang Thiên siết chặt tay nói. Biết là nó có âm mưu mà vẫn mắc mưu. IQ của cậu tụt dốc thảm hại rồi sao?
- Sa sa. Chuyện đó tính sau. Bây giờ phải làm việc lớn chứ! - Lam Thanh nhe răng cười lấy khăn trắng cột lên đầu Giang Thiên, khẩu trang đeo lên. Lấy trong góc ra cây chổi và hốt rác đặt vào tay cậu. Vỗ vai cậu nói. - Làm việc tốt.
Cảnh tượng ngàn năm có một...
Lam Thanh ngồi khoanh chân trên ghế cao giọng nói:
- Chỗ kia chưa sạch kìa!
Giang Thiên ấm ức lấy chổi quét. Nãy giờ Lam Thanh ngồi trên ghế thoải mái mà moi móc điểm nhỏ nhặt ra nói.
- Dưới bàn còn rác kìa! - Lam Thanh nhịn cười nhìn bộ dáng không cam lòng của cậu.
- Cô vừa phải thôi! Ngon thì xuống mà làm! - Giang Thiên nổi giận cầm chổi chỉ thẳng vào mặt nó.
Đúng lúc đó. Hai thành viên hội kỉ luật đẩy cửa chạy vào, giọng nói hốt hoảng:
- Hội trưởng nguy rồi... - Đơ toàn tập.
Giang Thiên cứng ngắc xoay người. Sáu mắt nhìn nhau. Giang Thiên từ từ tháo khăn trên đầu xuống, thả cây chổi xuống đất. Chỉnh trang phục, đút tay vào túi quần. Khuôn mặt lạnh nói:
- Các cậu không biết gõ cửa sao?
- Chúng tôi... chúng tôi xin lỗi. - Hai người kia lắp bắp nói.
Lam Thanh bắt đầu xen vào, nghiêm túc đến trước mặt hai người đó nói:
- Các anh không thấy gì đúng không?
Hai người kia lập tức hiểu ý lắc đầu. Lam Thanh lại hỏi tiếp:
- Các anh không nhìn thấy hội trưởng đại nhân cao cao tại thượng làm việc dọn dẹp của mấy bà nội trợ đúng không?
- Không nhìn thấy... - Hai người lập tức gật đầu băm tỏi nhưng sau đó lại thấy tóc tai dựng ngược lên. Không dám nhìn thẳng hội trưởng. Họ nói gì sai rồi sao?
- Trần Lam Thanh, cô đang móc khóe tôi sao? - Giang Thiên túm cổ Lam Thanh kéo lên.
- Anh nói gì kì vậy. Tôi là đang giúp anh khẳng định họ không nhìn thấy gì mà. - Lam Thanh vẻ mặt oan ức nói.
- Cô mà có ý tốt vậy sao? Cô nói rõ thế có khác nào khẳng định là họ nhìn thấy. Hử? - Giang Thiên trừng mặt nhìn nó. Cậu đã cố tình không hỏi mà nó còn lôi ra. Hình tượng của cậu không phải bị nó hủy sao?
- Hả? Vậy sao? Tôi không biết! - Lam Thanh vô tội nói.
Chỉ giỏi giả bộ. Giang Thiên quay sang hỏi hai người nãy giờ vì sợ mà đứng thẳng tắp:
- Có chuyện gì?
- Có một nhóm người gây rối trước cổng trường! - Hai người lúc này nhớ đến chuyện chính, vẻ mặt hoảng lên.