Chương 7: Nhà ăn đại chiến.

1712 Words
Từng tia nắng ấm chiếu sáng khắp nơi. Trong kí túc xá vang lên tiếng tiếng bước chân chạy rầm rầm và tiếng hô đồng thanh: - Một... hai... môt... hai... Sân kí túc xá, hàng loạt học sinh mặc đồ thể dục đang tập chạy. Người nào cũng lấm tấm mồ hôi, thở không ra hơi nhưng đều không dám dừng lại vì đằng sau là năm người đeo vải trắng ghi dòng chữ "HỘI KỈ LUẬT MUÔN NĂM" mặt mày nghiêm chỉnh, chạy đằng sau. Trong hai căn phòng cuối hành lang, tầng bốn, tòa nhà giữa vẫn còn có người. Phòng Kiến Hàm và Giang Thiên. Kiến Hàm đã ăn mặc chỉnh chu đồng phục ngồi trên ghế sopha lật đi lật lại xem kĩ lưỡng. Hoàn toàn trái ngược với người ngồi ở ghế sopha bên cạnh tóc tai bù xù, đôi mắt khép hờ, ngã dựa vào ghế trông vẫn còn buồn ngủ lắm nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp không thể tả. Không gian yên tĩnh chợt Giang Thiên ngáp một cái rồi dùng giọng khàn khàn ngái ngủ nói: - Bọn họ khi nào về? - Họ nói một hai tuần nữa. Xem ra chơi chưa đủ. - Hai mắt vẫn dán vào xấp giấy. - Nhưng mà dạo này chán thật đó! Chẳng có chuyện gì để chơi! - Không phải cậu có chuyện để bận tâm sao? Cậu và Lam Thanh cũng đủ ồn ào rồi. - Kiến Hàm cười nói. - Cấm cậu nhắc đến con nhỏ đấy! Cậu cho cô ta quá nhiều quyền lợi làm cho tớ hoàn toàn thất thế! - Giang Thiên lầu bầu. Lần nào muốn dùng hình phạt với Lam Thanh đều không được. Trước mắt nó cậu cảm thấy mình chẳng có chút quyền uy nào. - Cậu trước giờ đều quen được người khác cung kính, sợ hãi giờ đổi gió chút đi. Tớ xuống nhà ăn xem chút, vào rửa mặt đi. Cậu càng ngày càng lười rồi! - Kiến Hàm tặc lưỡi. Tên này suốt ngày mơ mơ màng màng ngủ. Hết ở trường thì ở phòng. Đem Lam Thanh tới cùng cậu ta vui đùa cho giảm bớt năng lượng thừa quả là ý kiến sáng suốt. - Ồn ào! - Giang Thiên bịt tai lại, nhắm mắt không thèm nghe. Phòng Khả Vi và Lam Thanh. Khả Vi đang cố sức lôi con heo lười Lam Thanh ra khỏi giường nhưng nó được may dính vào giường hay sao ý, lôi mãi không ra. - Dậy mau! - Khả Vi đỏ hết cả mặt vì mệt. Không biết cô đã chơi kéo co bao nhiêu phút rồi. - Ưm. - Người trên giường không có dấu hiệu tỉnh lại. - Lam Thanh, tớ xin cậu dậy đi! Hơn bảy giờ rồi đó! Chúng ta mà không xuống nhà ăn là nhịn đói đấy! - Vẫn cố gắng kéo. - Một lát nữa! - Lam Thanh vẫn cố sống cố chết bám giường. Khả Vi chịu thua ngã phịch xuống đất. Chỉ còn một cách duy nhất. Cầu cứu. - Dì ơi! Lam Thanh không chịu dậy! - Khả Vi gọi cho mẹ Lam Thanh, giọng gấp gáp. - Trời ạ! Con bé đó giờ chưa dậy sao! Khả Vi cách mà dì dùng ở nhà chắc con không sài được nhưng còn một cách. Con hãy nói.. - Cảm ơn dì nhiều. - Khả Vi vui suýt khóc. Khả Vi đến bên giường Lam Thanh chống nạnh nói: - Cho cậu ba giây để rời giường nếu không bảo bối của cậu sẽ được tớ ném qua cửa sổ. Người trên giường như bị thôi miên lập tức ngồi dậy, dùng tốc độ sét đánh lao vào phòng tắm. Chưa tới ba phút quần áo chỉnh tề, đứng nghiêm chỉnh đặt một tay lên ngực, một tay sau lưng giống trong Attack on Titan dõng dạc nói: - Đã có mặt thưa đại tỉ! - Ôi trời! Lam Thanh! Giờ tớ mới biết hệ vận động của cậu không phải tốt mà là siêu tốt. Cậu nên tham gia câu lạc bộ điền kinh. - Miễn đi! Tốn sức lắm. - Lam Thanh khoanh tay cao giọng nói. Cả hai vừa xuống cầu thang tầng một đã thấy có học sinh từ nhà ăn đi lên. Khả Vi vội kéo Lam Thanh xuống. Nhà ăn đã bắt đầu thưa người. Nhiều tốp học sinh trở về phòng chuẩn bị đi học. Lam Thanh và Khả Vi đến hỏi quầy bếp: - Cô ơi cho cháu hai suất. - Xin lỗi hai đứa! Hết mất rồi. Chỉ đúng bảy giờ bọn cô mới phát cơm. Các cháu đến muộn mất rồi! - Cô phát cơm áy náy nói. - Hể! Vậy sao bây giờ? Tớ không thể đi học mà không ăn cơm. Khả Vi, tớ về phòng đây! Nhớ xin nghỉ cho tớ. - Nói rồi vẫy vẫy tay rời đi. - Đừng hòng! - Khả Vi lôi nó lại. Lúc nào cũng kiếm cớ trốn. May mà trời cho nó cái đầu chứ sợ làm sao mà lên lớp. - Vậy giờ làm sao? Tớ sẽ không đi học nếu không được ăn! - Lam Thanh cứng rắn nói. Khả Vi mặc kệ nó hỏi cô phát cơm: - Cô cho cháu mượn bếp chút được không ạ? - Chuyện này.. cô cũng không biết được hay không vì bọn cô giờ phải rời đi rồi.. - Cho cô ấy mượn đi ạ. - Kiến Hàm bất ngờ xuất hiện nói. - Nếu cháu đã nói vậy thì được rồi. Trong bếp vẫn còn nhiều nguyên liệu cháu cứ thoải mái dùng. - Cảm ơn cô. Cảm ơn.. anh nữa! - Khả Vi khẽ nói. - Không có gì. Với lại có điều kiện đấy chứ! Em làm nhiều một chút cho cả anh và Giang Thiên nữa! - Kiến Hàm nói. - Chuyện đó không thành vấn đề! - Khả Vi cười, giơ tay vuông góc. Chờ Khả Vi đi rồi Kiến Hàm mới quay sang hỏi người này giờ nhìn cậu chằm chằm với ánh mắt không tốt: - Cậu có chuyện muốn hỏi sao? - Cậu có âm mưu gì với Khả Vi phải không? - Lam Thanh vẫn nhìn Kiến Hàm. Mặc dù là cậu hỏi nhưng đã có năm phần khẳng định. - Sao lại nói vậy? - Ánh mắt cậu nhìn cậu ấy có ý gì đó. Cả cách nói chuyện có chút khác giống như đang cố bày ra mọi cái tốt của cậu trước mặt cậu ấy vậy. Mặc dù không biết cậu có ý định gì nhưng tôi cảnh cáo cậu nếu dám động tới Khả Vi thì cậu chết chắc! - Ánh mắt nồng đậm cảnh cáo và nghiêm túc. Rồi quay lưng ngồi xuống bàn gần đó. - Tôi nghĩ cậu cũng chẳng có thời gian quan tâm tới đâu! - Kiến Hàm nói nhỏ. Từ cầu thang truyền đến tiếng nói lành lạnh lười biếng: - Kiến Hàm có gì ăn chưa? Giang Thiên vò mái đầu đi xuống vừa thấy Lam Thanh liền mở to mắt sững lại: - Sao cô lại ở đây? Không phải nên đi học rồi sao? - Tôi chừng nào đi học kệ tôi! Mà sao anh chưa đi? Không phải quy định do anh đặt ra sao? - Lam Thanh gác hai tay sau đầu nói. - Liên quan gì cô! - Giang Thiên cau mày đi tới. - A. Không phải là anh đặt ra quy định bảy giờ có mặt tại nhà ăn để đến khi học sinh đi rồi chiếm dụng nhà ăn đấy chứ? - Lam Thanh nheo mắt nói. - Thế thì sao? Chuyện này cô không quản được. - Giang Thiên kéo ghế ngồi đối diện với nó bắt chéo chân cười đắc ý. - Tôi thèm quản! - Nó lè lưỡi trêu. - Đồ ăn đến rồi! - Khả Vi cùng Kiến Hàm bưng đồ ăn tới thì đã thấy giữa hai người trên bàn những tia điện xẹt xẹt đáng sợ. - Hai người ở đâu cũng vui được nhỉ? - Kiến Hàm tươi cười đặt mạnh đĩa đồ xuống. - Vui chỗ nào! - Hai người mắt tóe lửa nhìn Kiến Hàm. - Ma... ma. Thôi ăn rồi đi học. - Khả Vi gượng cười. Nhưng hai người chẳng hòa bình được bao lâu. Trên bàn ăn lại có cuộc chiến tranh đoạt. Hai đôi đũa tranh giành nhau một cọng rau nhưng không bên nào nhường bên nào: - Buông ra! - Giang Thiên gằn giọng nói - Không buông! - Lam Thanh vẻ mặt bướng bỉnh. - Nó là do tôi gắp trước! - Giang Thiên nắm chặt cây đũa. - Là tôi mới đúng. - Lam Thanh siết chặt đôi đũa. Cọng rau bị đưa qua đưa lại. Khả Vi rốt cuộc không chịu nổi mà đập bàn: - Hai người có thôi không! Có một cọng rau mà giành qua giành lại. - Nó là một cuộc chiến! - Hai người đồng thanh nói. Hai mắt sáng lên không ai có ý định từ bỏ và kết quả cọng rau đứt làm đôi. Hai người hậm hực nhét vào miệng. Sau đó.. Đồ ăn trên bàn vơi đi một cách nhanh chóng. Hai người như bị nhịn đói nhiều năm tranh nhau ăn. Đồ ăn vừa nhét vào miệng chưa kịp nhai thì đã có đồ ăn khác đưa tới. Hai người cứ như thế mà miệng phồng lên vì chứa đầy đồ ăn. Hai đôi mắt tóe lửa vẫn tiếp tục chiến. Kết quả... Khả Vi và Kiến Hàm nhìn hai người đang nôn thốc nôn tháo vào bồn cầu. Hậu quả của việc ăn quá đến bội thực. - Tớ thật sự không hiểu hai người tại sao phải làm vậy? Cuối cùng chỉ khổ thân. - Khả Vi đưa nước cho hai người súc miệng. - Tất cả là do anh ta /cô ta! - Hai người đồng loạt chỉ nhau hét lên rồi lại nhìn nhau tóe lửa. Khả Vi chỉ đành lắc đầu trong khi Kiến Hàm lại cười đầy thâm ý.
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD