"Không có, Hạ Yên coi em là bạn mà."
Trịnh Tử Kỳ khóc nức nở, giống như nhìn Lương Kiêm và Bách Nhiễm Viên cãi nhau, cô ta rất đau lòng, tuy nhiên cảnh tượng lọt vào mắt cô lại vô cùng nhảm nhí, kỹ thuật diễn xuất này, chậc chậc, quá nghiệp dư.
Khoang, hồi nãy anh ta bảo cái gì? Cô hiếp người quá đáng? Được cô hiếp đã là một vinh hạnh, có người cầu còn không được vậy mà anh ta lại bảo cô quá đáng? Đúng là không có mắt mà.
"Doãn Hạ Yên, Tử Kỳ khóc đến như vậy mà cô còn thản nhiên được, cô đúng là vô lương tâm."
"..."
Vậy ý anh ta là bảo cô đem khăn giấy lại lau nước mắt cho cô ta? Hay là tha thứ cho cô ta trong khi cắm cho cô nguyên cái sừng? Cái tên dã nam nhân này đúng là không nói lý lẽ.
Trịnh Tử Kỳ nhìn sắc mặt Bách Nhiễm Viên không tốt, giống như sắp bốc hỏa liền lên giải vây, "Hạ Yên… Hạ Yên, Lương Kiêm không phải có ý đó, cậu đừng hiểu lầm, chỉ là anh ấy lo cho tớ."
Cô bật cười, chuyện của đôi cẩu nam nữ này thì liên quan đến cô chứ? Nhìn cô giống lo chuyện bao đồng lắm sao? "Không sao, dù sao cũng đã không còn là gì của nhau, tớ coi như chúc cậu hạnh phúc, nhưng mà…"
Ánh mắt Trịnh Tử Kỳ kinh ngạc tột độ, ai cũng biết Doãn Hạ Yên yêu nhất là Lương Kiêm, có thể chết vì anh ta, hôm đó bởi vì cô ấy bắt gặp Trịnh Tử Kỳ và Lương Kiêm dan díu trên giường với nhau cho nên mới nổi giận chất vấn, cũng vì vậy mà anh ta thừa nhận tất cả, cho nên Doãn Hạ Yên mới điên loạn chạy ra đường lớn, bắt xe bỏ đi, kết quả là đâm vào xe của nữ Ảnh Hậu Bách Nhiễm Viên và vào bệnh viện.
Không ngờ rằng, vào đây nằm một ngày mà đã nghĩ thông suốt rồi sao? Hoàn toàn tha thứ cho cô ta và Lương Kiêm? Doãn Hạ Yên lại có thể bỏ được anh ta?
Sắc mặt Trịnh Tử Kỳ có chút không tốt lắm, đáng lẽ ra cô ta đang chờ cảnh Doãn Hạ Yên phát điên, sau đó sẽ lưu lại hình ảnh xấu trong mắt Lương Kiêm, cô ta sẽ trở thành người bị hại, nhưng không ngờ Doãn Hạ Yên lại thản nhiên như vậy.
Lương Kiêm bên cạnh nghe được câu nói của Bách Nhiễm Viên, có chút ngẩn ra, nhưng sau đó liền lên tiếng, "Nhưng mà làm sao?" Thật ra Doãn Hạ Yên nghĩ thông suốt cũng tốt, bọn họ vẫn có thể nói chuyện đàng hoàng.
Cô chính là đợi câu này của Lương Kiêm, dù sao hiện tại cô cũng là Doãn Hạ Yên, nên đòi lại một chút mặt mũi, sao có thể người khác leo lên đầu mình được.
Bách Nhiễm Viên chậm rãi rút dây truyền nước biển ra, sau đó bước xuống giường, lúc đầu cứ nghĩ cơ thể này yếu ớt, nhưng không ngờ nó yếu hơn cả cô nghĩ, suýt nữa thì té rồi.
Thấy Bách Nhiễm Viên đột nhiên bước xuống giường, Trịnh Tử Kỳ có chút bàng hoàng không kịp phản ứng, ngay sau đó cô lại bước đến trước mặt Lương Kiêm, trong khi anh ta vẫn chưa hiểu được chuyện gì, nhưng nếu Doãn Hạ Yên muốn làm lành thì anh ta cũng không có gì để nói, "Hạ Yên…"
*Chat!
Một cái tát giáng xuống mặt của Lương Kiêm, lực đạo vô cùng mạnh, đến chính anh ta còn không đỡ được, tại sao Doãn Hạ Yên lại có sức mạnh như vậy? Quan trọng hơn hết, là tại sao cô đánh anh ta?
"Aaa."
Nhìn thấy cảnh này khiến Trịnh Tử Kỳ giật nảy mình, không ngờ Doãn Hạ Yên tay trói gà không chặt lại đánh ngã Lương Kiêm, cái này cũng quá doạ người rồi.
"Doãn Hạ Yên! Cô điên rồi sao?"
Lương Kiêm rống lên, anh ta không ngờ một ngày nào đó lại bị Doãn Hạ Yên đánh, người phụ nữ này yêu nhất là anh ta, nâng niu trên tay còn không kịp lại đi tát anh ta một bạt tai? Chuyện này thật hoang đường!
"Hạ Yên, sao cậu lại anh đánh anh Kiêm? Cậu…"
"Chuyện gì thế này!?"
Trong khi Trịnh Tử Kỳ muốn nói tiếp gì đó thì bị một giọng nói cản lại, giọng nói này nghiêm nghị vô cùng, cô ta quay sang, miệng mấp máy, "Bác… Bác trai…"
Bác trai? Bách Nhiễm Viên cũng quay sang hướng đến phía cửa, quả nhiên là một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi năm mươi tuổi, phía sau là một bà già đã có tuổi, hai người này là ai? Vào đây làm gì?
Chưa kịp định hình, người đàn ông trung niên kia chậm rãi đi đến trước mặt Lương Kiêm, "Con nằm ở đó làm gì? Còn không mau ngồi dậy."
Lương Kiêm uất ức chỉ thẳng vào về phía Bách Nhiễm Viên tố cáo, "Ba, là cô ta đánh con, là Doãn Hạ Yên đánh con!"
Nghe đến đây, ba của Lương Kiêm nhíu mày nhìn về phía Bách Nhiễm Viên, giống như nghi ngờ lại nói của Lương Kiêm, "Mày bị ấm đầu à? Hạ Yên bị tai nạn, con bé lấy đâu ra lực lớn như vậy mà đánh mày?"
Thật ra Lương Hùng nói rất đúng, trước giờ Doãn Hạ Yên là một cô gái vô cùng yếu ớt, tay trói gà không chặt, bây giờ nói cô đi đánh một người đàn ông trưởng thành như Lương Kiêm té ngã xuống đất quả thực là một chuyện vô cùng phi lý.
Nhìn thấy không ai tin mình, Lương Kiêm nhanh chóng đứng lên, nhìn về phía của Trịnh Tử Kỳ, "Tử Kỳ ở đây có thể làm chứng cho con, chính Doãn Hạ Yên đã đánh con, con không nói dối."
Phút chốc Lương Hùng cùng Ngữ Hoà Ân mẹ của Lương Kiêm đều nhìn về phía của Trịnh Tử Kỳ, thấy cô ta liền lên tiếng, "Anh Kiêm nói đúng, quả thực Hạ Yên đã đánh anh ấy."
Khoé miệng Bách Nhiễm Viên xuất hiện một nụ cười khó nhận ra, muốn đấu với cô? Còn lâu nhé.
Nghe được những lời này của Trịnh Tử Kỳ, Ngữ Hoà Ân liền quay sang chất vấn Bách Nhiễm Viên, "Hạ Yên, con đánh Lương Kiêm sao? Sao con có thể đánh nó được chứ? Chẳng phải con rất yêu nó sao?"
Người ngoài nhìn vào thì có thể hiểu được nổi đau của một người mẹ khi nhìn thấy con mình bị đánh, cô cũng có thể hiểu được tâm trạng của Ngữ Hoà Ân lúc này, nhưng không ngờ sau khi Lương Hùng nghe được lời này của Trịnh Tử Kỳ cũng hùa theo Ngữ Hoà Ân mà chất vấn cô, "Hạ Yên, sao con lại đánh Lương Kiêm?"
Nhìn thấy hai người trưởng bối đều đẩy tội này lên đầu Bách Nhiễm Viên, sao có thể thiếu Trịnh Tử Kỳ cô ta chứ? "Hạ Yên, cậu mau xin lỗi anh Kiêm đi, có gì chúng ta từ từ nói."
Xin lỗi? Người muốn cô cúi đầu xin lỗi còn chưa sinh ra trên đời này đâu nhé, Lương Kiêm là ai mà muốn cô xin lỗi anh ta?
Được rồi, nếu đã như vậy thì cũng nên kết thúc chuyện này đi thôi, "Bác trai bác gái, con thật sự không cố ý đánh anh Kiêm, thật ra lúc nãy con thấy có con muỗi trên mặt anh ấy nên mới muốn đánh chết nó kẻo nó lại làm thương tổn đến anh Kiêm, nhưng không ngờ anh Kiêm lại "yếu" như vậy, con chỉ chạm nhẹ mà đã…"
Vừa nói, Bách Nhiễm Viên vừa đưa tay ra về phía hai trưởng bối, quả nhiên có một con muỗi ở trên đó, còn dính máu nữa, bây giờ bọn họ mới để ý, thì ra vệt máu trên miệng Lương Kiêm không phải của anh, mà là của con muỗi.
Lương Hùng nhíu mày, thì ra Doãn Hạ Yên không phải là đánh Lương Kiêm, mà là đang đuổi con muỗi đi cho anh, bởi vì trước giờ cô gái này luôn yêu nhất chính là Lương Kiêm, sao có thể đánh anh chứ?
Nghe được những lời này của Bách Nhiễm Viên, Trịnh Tử Kỳ cùng Lương Kiêm đều trợn trừng mắt, rõ ràng là lúc nãy cô đánh anh ta xoay mòng mòng mà giờ lại đổi thành giúp anh ta? Chuyện quái gì vậy?
Thấy mọi người đều vẫn chưa định hình được, cô liền giáng thêm một đòn chí mạng nữa, bảo đảm Trịnh Tử Kỳ không ngóc đầu lên nổi, "Cho dù anh Kiêm cùng Tử Kỳ có tình cảm với nhau, liên tiếp tổn thương con, nhưng mà không sao cả, con nguyện chúc hai người hạnh phúc."