Trịnh Tử Kỳ toát mồ hôi hột, Doãn Hạ Yên rõ ràng là cố ý nhắc đến chuyện này trước mặt Lương Hùng cùng Ngữ Hoà Ân, nếu như hai trưởng bối này biết trước chuyện của cô ta và Lương Kiêm thì sẽ cho rằng Doãn Hạ Yên là người phụ nữ rộng lượng, còn nếu không biết, thì Trịnh Tử Kỳ sẽ thành kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc người khác, từ khi nào Doãn Hạ Yên lại trở nên thông minh như vậy?
Đúng như Bách Nhiễm Viên tính toán, sắc mặt Trịnh Tử Kỳ trắng bệch, hai tay nắm chặt toát mồ hôi, biểu hiện này chắc chắn là đang chột dạ, chọc người khác tò mò.
Lương Hùng đang suy nghĩ về chữ "yếu" của Bách Nhiễm Viên, rõ ràng là đang chỉ Lương Kiêm còn "yếu" hơn một người phụ nữ, không biết là đang chê trách hay là lỡ miệng, chỉ biết rằng chữ này vô cùng chói tai, ngay sau đó lại nhận được những lời này của Bách Nhiễm Viên, gần như hung hăng tát vào mặt ông.
Lương Hùng quay sang Bách Nhiễm Viên, "Hạ Yên, con đang nói gì vậy? Lương Kiêm và Trịnh Tử Kỳ… Sao có thể?"
Tại sao lại không thể? Nhìn hai người họ hợp nhau như vậy cơ mà, một tên là cá tra còn "yếu" hơn cả phụ nữ, còn một người thì lại là trà xanh gặp đâu húp đó, tra và trà hợp nhau hơn bất cứ ai, chỉ có cô là tiểu tiên nữ "thánh thiện" thôi.
Tuy là đang đóng giả một cô gái hiền lành, nhưng trong lòng Bách Nhiễm Viên vẫn không nhịn được mà cười lạnh, nhìn sắc mặt của hai người này chắc chắn là chưa biết gì về mối quan hệ của Lương Kiêm cùng Trịnh Tử Kỳ, sắp có kịch hay xem rồi đây.
Bách Nhiễm Viên vào sẵn tư thế, đối với một Ảnh Hậu, vai diễn tiểu tiên nữ 'thánh thiện' này đối với cô quá dễ, "Chẳng lẽ anh Kiêm và Tử Kỳ vẫn chưa nói gì bởi hai bác sao? Hai người họ thật sự yêu nhau, con không nỡ…"
Hai mắt cô đượm buồn, hai tay nắm chặt, người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy cô chịu rất nhiều uất ức, không chỉ bị bạn thân cùng người yêu phản bội, còn bị người khác hiểu lầm, nhưng từ đầu đến cuối đều không một lời oán trách khiến người ta nhìn mà đau lòng.
Lương Hùng nhíu chặt mày, ánh mắt hướng đến phía Lương Kiêm, "Đây là chuyện gì hả? Hạ Yên con bé nói vậy là sao?"
Sở dĩ Lương Hùng tức giận như vậy là bởi vì Doãn gia là gia đình giàu có danh giá, tuy không phải đứng nhất nhì trong Kinh Đô, nhưng cũng là nhà có học thức, cưới được Doãn Hạ Yên về thì Lương gia bọn họ không cần phải lo lắng về mặt tiền bạc và danh tiếng, nhưng ngược lại Trịnh Tử Kỳ là con gái của một người phụ nữ cờ bạc, có người cha nghiện rượu, gia đình sa cơ trầm trọng, chẳng có chỗ nào có thể so được với Doãn gia.
Chẳng lẽ Lương Kiêm lại hồ đồ đến mức nhìn trúng con bé đấy? Doãn Hạ Yên cái gì cũng hơn Trịnh Tử Kỳ từ sắc đẹp đến gia thế, Lương Kiêm quả thực bị mù rồi.
Thấy được chuyện không giấu được bao lâu nữa, Lương Kiêm nhíu mày nhìn về phía Trịnh Tử Kỳ, "Doãn Hạ Yên nói đúng, con và Tử Kỳ thật sự yêu nhau…"
*Chat!
Lương Kiêm chưa kịp dứt lời thì Lương Hùng tẩn cho anh ta một bạt tai, những lời này không khác gì đang cản trở con đường phát đạt của Lương gia, Lương Hùng tất nhiên là phải dạy lại thằng nghịch tử này.
Ngữ Hoà Ân trợn trừng mắt đi đến giữ lấy tay Lương Hùng, dù sao Lương Kiêm cũng là con trai bà, bà làm sao có thể nhìn con trai mình bị đánh như vậy được, nhưng cũng không thể không phủ nhận là Lương Kiêm ngu như bò, lại đi yêu một người như Trịnh Tử Kỳ mà bỏ lại Doãn Hạ Yên.
Nhìn thấy cái bạt tai trời giáng ấy khiến Trịnh Tử Kỳ giật nảy, hai tay ôm ngực run rẩy, trái ngược đó, Bách Nhiễm Viên một bên xem kịch vui, không ngờ Lương Hùng lại tức đến mức đó khi nghe thấy câu nói khẳng định của Lương Kiêm, thật thú vị.
Bị đánh một bạt tai, anh ta không chỉ không hối cải mà còn quay sang chất vấn, "Sao ba lại đánh con? Con yêu Tử Kỳ, đó là sai sao?"
"Mày…"
"Thôi thôi, có gì từ từ nói."
Một bên Lương Hùng muốn tát cho Lương Kiêm một cái nữa, nhưng lại bị Ngữ Hoà Ân cản lại, nếu như không tách hai người này ra, chắc chắn sẽ loạn lên hết, Bách Nhiễm Viên xem đến gây cấn, tốt nhất là nên làm loạn cái bệnh viện này đi.
Trịnh Tử Kỳ thấy tình hình không ổn liền quay sang Bách Nhiễm Viên quỳ xuống, "Hạ Yên, tớ sai rồi, tớ không nên cướp anh Kiêm, tớ trả anh ấy lại cho cậu, tớ xin lỗi…" Nói xong, Trịnh Tử Kỳ ôm mặt khóc, quay lưng bỏ chạy ra khỏi bệnh viện trước ánh mắt ngỡ ngàng của Bách Nhiễm Viên.
"..." Chiêu này cô không đỡ kịp.
Cái cô Trịnh Tử Kỳ lại chơi chiêu bỏ chạy lấy ngươi, hoàn toàn đem trách nhiệm đẩy lên đầu cô, coi như thông minh, nhưng cô là ai chứ? Cô là Bách Nhiễm Viên, gặp chiêu liền phá chiêu.
Bởi vì Trịnh Tử Kỳ đột nhiên bỏ chạy khiến Lương Kiêm Lương Hùng cùng Ngữ Hoà Ân hoàn toàn đơ ra, chỉ có Ngữ Hoà Ân phản ứng đầu tiên, đột nhiên quay sang Bách Nhiễm Viên, "Hạ Yên, là Lương Kiêm hồ đồ, bị Trịnh Tử Kỳ mê hoặc, con đừng trách nó."
Bà già này lúc nãy còn chất vấn cô sao lại đánh con trai bả, hiện tại lại lật mặt một trăm tám mươi độ, Bách Nhiễm Viên cười khinh trong lòng, nhưng vẫn phải giữ vẻ mặt tự nhiên nhất, nếu như không phải sống trong thân thể này để người ta không nghi ngờ thì cô đã không nhân nhượng như vậy, tiếc thay hiện tại cô là Doãn Hạ Yên, không phải Bách Nhiễm Viên.
Thấy Ngữ Hoà Ân lên tiếng giải hoà, Lương Hùng cũng cười cười lên tiếng, "Phải đó Hạ Yên, là con trai bác không tốt, để con chịu khổ rồi."
Đây chính là điểm thông minh ở chiêu này của Trịnh Tử Kỳ, nếu cô tha thứ thì sẽ là đồ dễ dãi, còn nếu không thì sẽ bị nghi ngờ cô có thật sự yêu Lương Kiêm không, nhưng mà muốn phá thì cũng không phải không có cách.
"Bác trai bác gái cũng thấy đó, người anh Kiêm yêu không phải con, là con chia rẽ hai người họ, là con miễn cưỡng anh ấy, nếu như anh ấy có thể hạnh phúc, thì con cũng sẽ hạnh phúc, vậy nên con không trách anh Kiêm…"
Cô không trách anh ta, chứ có nói là sẽ tha thứ đâu, những lời nói mơ hồ này khiến Ngữ Hoà Ân cùng Lương Hùng một phen rối như tơ vò, ngay lúc này cô lại lên tiếng, "Mọi người về đi, con cần nghỉ ngơi."
Đây là công khai đuổi khách, hiện tại hai người mới nhận ra là Bách Nhiễm Viên sẽ không tha thứ cho Lương Kiêm, muốn đuổi họ đi, không cho một phút giây nào để giải thích.
Lương Hùng không còn cách nào khác, liền kéo Lương Kiêm chật vật đứng dậy, rời khỏi phòng bệnh ngay sau đó, phút chốc chỉ còn lại một mình Bách Nhiễm Viên, cô nhướng mày, cuối cùng phiền phức cũng đi rồi, cô mệt chết đi được.
"Haizz."
Bị đổi linh mà còn phải đối phó một đóng rắc rối của cái thân thể này, Bách Nhiễm Viên suy nghĩ một lúc liền quay người rời đi, cô lặng lẽ chuồn ra khỏi bệnh viện, không quên thay quần áo, tung tăng chạy ra đường lớn.
"Cô gái, cô đi đâu?"
Bác tài xế quay sang nhìn về phía Bách Nhiễm Viên, cô nhíu mày, nếu như muốn đi tìm để lấy lại thân thể thì cô nên đi đâu đây? Không ngờ Bách Nhiễm Viên cô lại có ngày không biết phải đi đâu, suy nghĩ một lúc cô liền thản nhiên đáp, "Bách Liệt Cung."
Bách Liệt Cung chính là nơi ở của cô, nó dành cho người nổi tiếng toàn Kinh Đô, cô ở căn số hai, một trong căn biệt thự danh giá nhất.