Chương 1: Đổi Linh Hồn.

1545 Words
Cô đang ở đâu đây? Sao tối thế này? Bách Nhiễm Viên khẽ mở mắt, khung cảnh màu trắng nhanh chóng xuất hiện, bệnh viện? Bách Nhiễm Viên chống người ngồi dậy, trước mắt là hình ảnh xa lạ, một dòng ký ức đột nhiên ùa về, ngập tràn trong đầu cô. Tối hôm đó, Bách Nhiễm Viên sau khi đi dự lễ bấm máy, cô được tài xế đưa về Bách Liệt Cung căn số hai, nhưng trên đường đi lại gặp tai nạn, một chiếc xe hơi bình thường không biết lý do vì sao lại lao đến xe của cô như điên, cứ thế đâm sập vào nhau, cô chỉ nhớ lúc đó cô đã ngất đi vào kết quả hiện tại cô ở đây. Bách Nhiễm Viên chống đầu, cảm thấy bản thân thật xui xẻo, vừa nhận phim mới lại gặp tai nạn, cô nguyền rủa thằng cha tài xế của chiếc xe kia. *Cạch. Âm thanh vang lên, Bách Nhiễm Viên ngẩng đầu nhìn cô gái đột nhiên chạy nhanh vào trong phòng bệnh, ôm chầm lấy cô, khóc bù lu bù loa. "Hạ Yên, cuối cùng cậu cũng tỉnh, có biết mình lo cho cậu lắm không?" Bị ôm như thế khiến cô có chút khó chịu, trước giờ ai lại dám chạm vào nữ Ảnh Hậu Bách Nhiễm Viên cô chứ? Cô gạt tay cô gái kia ra: "Đừng ôm ấp như thế." Cô gái sững sờ trước hành động xa cách của Bách Nhiễm Viên, hai tay bịt miệng, đôi mắt ngập nước nức nở: "Hạ Yên, cậu… Có phải rất ghét tớ?" Bách Nhiễm Viên nhíu mày, cô gái này luôn miệng gọi Hạ Yên, rốt cuộc Hạ Yên là ai? Sau khi gặp tai nạn, nhiều thứ kỳ lạ thật, cô liếc mắt quay sang cô gái: "Tôi không phải Hạ Yên, cô nhận nhầm người rồi." Khoé mắt cô gái kia lướt qua tia ngạc nhiên, sau đó liền ôm chầm lấy Bách Nhiễm Viên: "Xin lỗi Hạ Yên, là do mình phản bội cậu, mình thật sự không cố ý cướp anh Lương Kiêm đâu." Lương Kiêm lại là ai? Cô nhíu mày nhìn cô gái trước mặt, hở tí là ôm ấp, nhìn cũng xinh đấy nhưng sao đẹp bằng cô được, nghĩ vậy Bách Nhiễm Viên mới quay sang, "Được rồi, buông ra đi, có chuyện gì từ từ nói." Trịnh Tử Kỳ nghe vậy mới chậm rãi buông ra, nức nở: "Cậu nghe mình giải thích được không?" Giải thích? Có gì để giải thích, cô gái trước mặt này nói gì cô còn không hiểu, chẳng biết cô ta là ai, mới gặp lần đầu mà cứ giống như thân quen lắm, ôm ấp liền hồi, còn đòi giải thích, rốt cuộc là chuyện gì đây? Trịnh Tử Kỳ nhìn Bách Nhiễm Viên không động đậy, ánh mắt hiện lên tia độc ác, nhưng phút chốc lại biến mất: "Mình và anh Lương Kiêm yêu nhau thật lòng, nếu như cậu đã thấy tất cả, vậy thì chúc bọn mình hạnh phúc được không? Chúng ta vẫn sẽ là bạn." Cô ta đang nói gì vậy? Bách Nhiễm Viên ngồi nghe Trịnh Tử Kỳ luyên thuyên một lúc thì ngừng, hiện tại cô phải làm rõ chuyện này rốt cuộc là sao, Hạ Yên là ai? Cô gái này là ai và Lương Kiêm là ai? Bách Nhiễm Viên quay sang: "Cô luôn miệng gọi tôi là Hạ Yên, nhưng tên tôi là Bách Nhiễm Viên, cô có nhầm lẫn gì không đấy?" Cô nhìn Trịnh Tử Kỳ bằng ánh mắt thấy sang bắt quàng làm họ, nói nhầm lẫn là đang để cho cô ta mặt mũi, chứ ở cái thành phố này ai lại không biết nữ Ảnh Hậu Bách Nhiễm Viên cô chứ? "Hạ Yên, cậu có phải bị mất trí nhớ rồi không? Cậu gặp tai nạn đâm vào xe của Ảnh Hậu Bách Nhiễm Viên, chứ cậu không phải Bách Nhiễm Viên, chẳng lẽ cậu muốn làm Ảnh Hậu tới điên rồi sao?" Trịnh Tử Kỳ nghe những lời cô nói như một trò đùa, đến chính cô còn không biết cô ta nói gì, rốt cuộc ai mới là người nói thật? Khoang nhắc đến chuyện cô gặp tai nạn, hiện tại cô phải làm rõ chuyện này. "Đem gương lại đây." Bách Nhiễm Viên lên tiếng, cô đang nghi ngờ rằng bản thân có phải bị đổi linh hồn rồi không, đến cả thân xác này nữa, cũng không giống như của cô, yếu ớt, toàn thân không có chút sức nào. Nghe theo lời cô, Trịnh Tử Kỳ đi lấy một cái gương đưa cho Bách Nhiễm Viên, trong mắt cô ta xuất hiện nhiều sự nghi ngờ, cô nhận lấy, nhìn vào trong tấm kính thủy tinh mà ngỡ ngàng, rốt cuộc chuyện này là sao? Người trước mặt là ai? Phản chiếu không tấm gương đó, một hình ảnh xa lạ mà cô chưa từng gặp, chẳng lẽ sau vụ tai nạn, cô thật sự bị đổi linh hồn sao? Vậy còn thân xác Bách Nhiễm Viên của cô đang ở đâu? Trịnh Tử Kỳ nhìn cô thẩn thờ: "Hạ Yên, cậu không sao chứ?" Bách Nhiễm Viên không nghe thấy lời của Trịnh Tử Kỳ, dòng suy nghĩ xẹt ngang trong đầu cô, nếu thật sự đã bị đổi linh hồn, vậy việc hiện tại cô nên làm là sống với thân xác này một cách hoàn hảo để người ta không nghi ngờ, sau đó tìm cách đổi lại. Cô mỉm cười quay sang Trịnh Tử Kỳ: "Tớ không sao, lúc nãy là tớ diễn chút thôi, cậu thấy tớ diễn có tốt không?" Nghe được lời này, Trịnh Tử Kỳ liền ngẩn ra, sau đó cười ngượng: "Cậu diễn tốt thật đấy, lúc nãy tớ còn tưởng là thật nữa chứ." Nhìn nụ gương mặt giả tạo của Trịnh Tử Kỳ, Bách Nhiễm Viên cười khinh trong lòng, cô là Ảnh Hậu đó, trình độ lật mặt không thua ai đâu, mới đầu nhìn con ả này là biết chẳng tốt lành gì. *Cạch. Tiếng mở cửa vang lên, Bách Nhiễm Viên cùng Trịnh Tử Kỳ quay đầu lại, là một người đàn ông, ngũ quan này rơi vào mắt cô cũng coi như tạm chấp nhận, bởi vì cô là người nổi tiếng, đi đâu cũng gặp biết bao nhiêu trai xinh gái đẹp nhan sắc thượng thừa, cho nên đối với cô người đàn ông này vô cùng tầm thường. Lương Kiêm đi vào nhìn về phía Trịnh Tử Kỳ, thấy mắt cô ta đỏ hoe liền ôm vào lòng, đúng kiểu anh hùng cứu mỹ nhân, anh ta làm như cô ăn thịt Trịnh Tử Kỳ không bằng. "Tử Kỳ, sao em lại khóc? Có phải Doãn Hạ Yên lại ức hiếp em hay không?" Bách Nhiễm Viên nhìn đôi cẩu nam nữ đang ôm ôm ấp ấp trước mặt, giống trong phim ngôn tình, nữ phụ giả bạch liên hoa cho nam chính bảo vệ, cuối cùng người bị hiểu lầm là nữ chính, cái tình tiết này cũng quá máu chó rồi đi. Thấy Bách Nhiễm Viên không nói gì cứ nhìn bọn họ, hắn liền tiếng bênh vực người con gái yếu đuối không lòng: "Doãn Hạ Yên, tôi phản bội cô là thật, nhưng người tôi yêu là Tử Kỳ, mong cô giữ chút lòng tự trọng cuối cùng." "..." Cô muốn xem xem Trịnh Tử Kỳ trong lòng Lương Kiêm diễn đến bao giờ, cho nên cô vẫn im lặng để hai người tự biên tự diễn với nhau, quả nhiên như cô nghĩ, sau khi Lương Kiêm dứt câu thì cô ta liền lên tiếng bênh vực. "Lương Kiêm anh không được nặng lời với Hạ Yên, cô ấy không ức hiếp em, em… Không sao." Nếu Bách Nhiễm Viên là một người đàn ông, cô cũng phải siêu lòng với hình ảnh yếu đuối của Trịnh Tử Kỳ, giống như chịu uất ức mà không dám lên tiếng, chịu thiệt thòi mà vẫn muốn bênh vực người khác, nhưng thật đáng tiếc cô không phải đàn ông. Lương Kiêm nhìn người con gái mình yêu chịu đủ mọi ức hiếp liền hận không thể ôm cô vào lòng mà yêu thương, lại căm ghét quay sang Bách Nhiễm Viên "Doãn Hạ Yên, Tử Kỳ coi cô là bạn, cô đừng có hiếp người quá đáng." "Đủ rồi Lương Kiêm, em thật sự không sao, anh đừng nặng lời như vậy với Hạ Yên." Trịnh Tử Kỳ rối rít giải hoà giữa Bách Nhiễm Viên và Lương Kiêm, nhưng trong mắt Lương Kiêm, cô ta sẽ trở thành người chịu nhiều đau lòng nhất, sau đó hắn không nhịn được mà căm ghét cô, kịch bản này cô xem nhiều rồi, xem lại thật nhàm chán. Bởi vì Trịnh Tử Kỳ bảo vệ Bách Nhiễm Viên khiến Lương Kiêm nhíu mày, hắn đi đến ôm chặt lấy cô ta, giống như tránh cô càng xa càng tốt "Tử Kỳ em tỉnh lại đi, cô ta không coi em là bạn, em cần gì phải như vậy?"
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD