Bạch Nhã trở lại văn phòng.
Lưu Sảng đi ngang qua, nhìn thấy Bạch Nhã ở trong văn phòng.
Cô lại lui về, quan tâm hỏi: "Tiểu Bạch, hôm qua sau khi cậu đi xử lý thế nào? ”
"Tôi chuẩn bị ly hôn." Bạch Nhã bình tĩnh nói.
"Thật sao?" Anh đã làm đúng, tôi giơ tay và chân lên để ủng hộ việc ly hôn của anh. "Cô ấy lại cười xấu xa, "Có phải vì chiều hôm qua gặp được anh chàng đẹp trai kia không? ”
"Không phải." Bạch Nhã lắc đầu, trong lòng có chút cô đơn, "Ta và hắn sẽ không bao giờ gặp lại. ”
"Tại sao?" Anh ta ghét cô là người phụ nữ có chồng. Anh sắp ly dị. Lưu Sảng khó hiểu nói.
"Tôi và vòng tròn cuộc sống của mình là quá xa, tôi sẽ thuê lại ngôi nhà, và sau đó, hôm nay, đi đến văn phòng luật sư. Nếu muốn ly hôn, tôi phải xuất trình chứng cứ Tô Kiêm Nhiên ngoại tình. Bạch Nhã tự hỏi nói.
"Chứng cứ Tô Kiêm Nhiên ngoại tình? Nó đơn giản. Anh dạy tôi, tôi sẽ giúp anh lo chuyện đó. Lưu Sảng ngực có đủ thành tựu nói.
"Cám ơn." Bạch Nhã thật lòng thành ý nói.
Cuộc hôn nhân kéo dài ba năm cuối cùng đã kết thúc.
Cái kia luyện ngục, rốt cục có thể giải thoát.
Buông bỏ cảm giác, mới biết hóa ra đẹp như vậy.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Bạch Nhã nhìn về phía cửa.
Chủ nhiệm khoa phụ sản sắc mặt rất kém cỏi, nhìn về phía Bạch Nhã, "Viện trưởng cho ngươi đi qua một chút, không phải chuyện tốt, ngươi chuẩn bị tâm lý tốt. ”
"Tô Kiệt Nhiên tên súc sinh kia sẽ không thật sự muốn chỉnh chết ngươi chứ." Lưu Sảng ôm ấp bất bình.
Bạch Nhã trong lòng lộp bộp một chút.
Nàng cũng có loại dự cảm không tốt, "Ta đi xuống trước. ”
Lưu Sảng thấy Bạch Nhã đi ra ngoài, lập tức gọi điện thoại cho viện trưởng, "Cha, chuyện gì xảy ra vậy? Người phía trên còn muốn nhắm vào Bạch Nhã sao? ”
"Sở Y tế có lãnh đạo đè xuống chuyện này, để cho xử lý, vốn là ngày hôm qua nên xử lý, tôi trì hoãn một ngày, để cho cô ấy đi nghĩ biện pháp, cô ấy còn không nghĩ tới biện pháp a? Tôi phải nói với cấp trên. Viện trưởng bất đắc dĩ nói.
"Chờ một chút, con có biện pháp, cha, cha trước không xử lý, giữ lại." Lưu Sảng linh cơ khẽ nói.
"Bảo bối nữ nhi a, ngươi lại muốn làm gì, cha đã giúp ngươi thu thập rất nhiều mớ hỗn độn, lưu ta một cái mạng già a." Viện trưởng sốt ruột nói.
"Ta biết, ngươi chờ nửa tiếng là được." Lưu Sảng cúp điện thoại.
Cô lấy điện thoại di động ra khỏi túi bạch nhã, tìm được một id người gọi hiển thị là thủ trưởng.
Cô lấy điện thoại di động của Bạch Nhã gọi điện thoại.
Điện thoại reo hai tiếng và bị cúp máy.
Hiện tại lúc khẩn cấp, Lưu Sảng không quan tâm người khác có bận hay không, lại gọi điện thoại qua.
Cố Lăng Kình vẫn cúp máy.
Cô vội vàng chỉnh sửa một tin nhắn văn bản: Chờ đợi cho bạn để được cứu, nhanh chóng trả lời điện thoại.
Lưu Sảng nhắn tin xong, lại gọi điện thoại tới.
Cố Lăng Kình nghe tiếp, "Chuyện gì vậy? ”
"Thủ trưởng nhân ngươi nghe là tốt rồi, Bạch Nhã xảy ra chuyện, chờ ngài giang hồ cấp cứu." Lưu Sảng nói.
Cố Lăng Kình nghe thấy giọng nói của người phụ nữ khác, dừng một chút: "Chuyện gì đã xảy ra với cô ấy? ”
"Tiểu Bạch có lần đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ gì, đỡ đẻ cho một phụ nữ mang thai, lúc ấy phụ nữ mang thai B siêu cho thấy dây rốn quấn quanh cổ, muốn sinh, Tiểu Bạch chỉ có thể cắt một đao cho cô ta. Không nghĩ tới người phụ nữ này là tình nhân của trượng phu Tiểu Bạch, Tiểu Bạch muốn cùng chồng cô ly hôn, chồng hắn xước khởi người phụ nữ kia tỏ tình, muốn Tiểu Bạch không có việc làm. Lưu Sảng nói đơn giản.
"Tôi biết về điều này. Tôi sẽ lo chuyện đó. Cố Lăng Kình trầm giọng nói.
Lưu Sảng nghe anh nói như vậy, thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười, "Cậu quả nhiên bạn trai lực bạo liệt, trách không được Tiểu Bạch thích cậu. ”
- Bạch Nhã thích ta? Cố Lăng Kình nhíu mày, trong mắt Lãnh Tiển căn bản không tin.
"Đúng vậy, chính miệng cô ấy nói với tôi thích anh, chỉ là bây giờ cô ấy là phụ nữ có chồng, không tiện lắm, bất quá anh yên tâm đi, Hiện tại Bạch Nhã toàn lực ứng phó ly hôn." Lưu Sảng cố ý nói.
Nàng cảm thấy Bạch Nhã rất xứng đôi với vị quan quân kia.
Cố Lăng Kình trầm mặc một chút, cúp điện thoại, ánh mắt dịu dàng hơn trước một chút.
Ông gọi cho giám đốc của một bệnh viện.
"Xin chào, tôi là lãnh tụ tối cao của quân khu đặc chủng Cố Lăng Kình, trong nhiệm vụ bác sĩ Bạch Nhã làm việc theo chỉ thị của tôi, nếu có người tìm việc, xin hãy để cô ấy tới tìm tôi, không liên quan gì đến Bạch Nhã." Cố Lăng Kình trầm giọng nói.
Viện trưởng ngây ngẩn cả người.
Người gọi điện thoại cho hắn lại là tướng quân đặc chủng Cố Lăng Kình.
Bản lĩnh của con gái hắn cũng quá lớn.
"Vâng, tôi biết. Sẽ xử lý tốt. Viện trưởng vội vàng nơm nớp lo sợ nói.
Cố Lăng Kình cúp điện thoại.
Viện trưởng nói với Bạch Nhã: "Ngươi không sao, vừa rồi Cố tướng quân ở quân khu đặc chủng gọi điện thoại tới, nói ngươi là dựa theo chỉ thị của hắn làm việc, không liên quan đến ngươi, trở về làm việc đi. ”
Bạch Nhã rũ mắt xuống.
Cô thật không ngờ, Cố Lăng Kình còn nguyện ý giúp cô, trong lòng cảm động, từng vòng từng vòng một.
Cô ấy quay lại văn phòng.
Văn phòng được bao phủ bởi hoa hồng, và hai túi giấy bên cạnh ghế.
Tô Kỵ thản nhiên lười biếng ngồi ở bàn làm việc của cô, tà mị hỏi: "Thích không? ”
Cô ấy không thích nó.
Trong ánh mắt Bạch Nhã có chút đạm mạc, "Ta còn chưa tan tầm, ngươi ở chỗ này sẽ ảnh hưởng đến công việc của ta. ”
"Tôi đã hỏi qua, buổi chiều anh không sắp xếp phẫu thuật, tôi ở đây sẽ không có ảnh hưởng." Anh đứng dậy và vén mái tóc buông xuống trên khuôn mặt của cô.
Bạch Nhã theo bản năng lui về phía sau.
Tô Kiêm Nhiên không thích cô bài xích, trong mắt xẹt qua lợi quang, "Anh lại muốn làm gì? ”
"Là ngươi thử áp lực, để viện trưởng đuổi việc ta phải không?" Bạch Nhã trực tiếp hỏi.
Tô Kiêm nhiên dừng một chút, "Tôi thiếu chút nữa quên mất chuyện này, anh đợi một chút. ”
Hắn ở trước mặt Bạch Nhã, gọi điện thoại ra ngoài, phân phó: "Hủy bỏ tố cáo đối với Bạch Nhã. ”
Nói xong, hắn cúp điện thoại, nhếch khóe miệng, nhìn về phía Bạch Nhã, "Bảo bối, chuyện này không phải đã giải quyết xong, ngươi chỉ cần dựa vào ta, ta sẽ không để ngươi chịu thiệt. ”
Tiếng bảo bối kia, làm cho da gà của nàng sắp nổi lên.
"Tôi phải làm việc." Bạch Nhã lạnh nhạt nói, ngồi đến trước bàn làm việc của mình.
Tô Kiêm Nhiên đem túi quà đặt ở trên bàn Bạch Nhã, "Đây là quần áo và giày dép, hôm nay bằng hữu mời tôi ăn cơm, anh cũng đi. ”
Bạch Nhã nhớ tới sự kiện vợ H lần trước, sắc mặt tái nhợt, "Ta không đi, bằng hữu của ngươi ta không muốn quen biết. ”
"Lần trước là ta nhất thời hồ đồ, lần này sẽ không, buổi tối ta đến đón ngươi." Tô Kiêm Nhiên nhếch lên tươi cười bá đạo nói.
Xoay người, rời khỏi phòng Bạch Nhã.
Lưu Sảng nhìn thấy Tô Kiệu Nhiên từ chỗ Bạch Nhã đi ra ngoài, chạy tới, lo lắng nói: "Súc sinh kia lại dây dưa với ngươi? ”
"Rất nhanh luyện ngục sẽ sắp chấm dứt." Bạch Nhã xác định nói.
"Nhanh chóng chấm dứt, kết thúc xong, còn có chỗ tốt hơn đang chờ cậu." Lưu Sảng ái muội cười.
Trong đầu Bạch Nhã hiện lên bộ dáng Cố Lăng Kình.
"Đúng rồi, tôi gọi điện thoại cho vị sĩ quan kia của anh, nói tình huống của anh, ba tôi nói, ông ấy lập tức giải quyết, dù sao anh cũng phải ly hôn, chờ ly hôn, thử với anh ấy." Lưu Sảng xoănăn nói.