"Tôi đã ly hôn, gia đình anh ấy sẽ không đồng ý." Bạch Nhã rất có tự biết nói.
Lưu Sảng gật đầu Bạch Nhã một chút, "Cái đầu này của anh sao lại cổ hủ như vậy, anh và Tô Kỵ Nhiên lại không có con, bây giờ là thời đại gì, ly hôn còn ngon hơn là chưa lập gia đình. ”
"Không nói việc này, ta đem công việc trên tay làm xong." Bạch Nhã nói.
Lưu Sảng nhìn thấy túi quà trên bàn Bạch Nhã.
Cô ấy lấy nó ra để xem.
Bên trong là một chiếc váy lụa màu hồng, của Chanel, vừa nhìn giá cả đã không hề rẻ.
"Tô Kiêm Nhiên tặng à?" Lưu Sảng ghét bỏ hỏi.
"Ừm." Bạch Nhã chính mắt cũng không nhìn váy.
"Tô Kiêm Nhiên đối với nữ nhân ngược lại rất hào phóng, chỉ là, hắn không chỉ hào phóng với một nữ nhân. Anh không mềm lòng, phải không? Lưu Sảng lo lắng hỏi.
Bạch Nhã ngẩng đầu, trong mắt thanh đạm, như nước, "Ta đối với hắn tâm đã chết, không liên quan cứng rắn mềm nhũn. ”
Lưu Sảng đưa cho Bạch Nhã một ngón tay cái, đồng ý nói: "Cái này đúng rồi, mấy ngày nay ta hảo hảo nhìn chằm chằm hắn, chứng cớ hắn ngoại tình dễ như trở bàn tay, giao cho tỷ muội. ”
"Cám ơn, chiều nay tôi không có việc gì, xuống công ty luật tư vấn tình hình."
"Nhanh lên."
*
Bạch Nhã tham khảo ý kiến luật sư.
Luật sư nói rằng nếu có bằng chứng về việc người đàn ông ngoại tình, họ sẽ bắt buộc ly hôn.
Nếu muốn có được chứng cứ Tô Kiệt Nhiên ngoại tình, không khó.
Cô ấy ra khỏi công ty luật.
Điện thoại di động đổ chuông.
"Ở đâu?" Chiều nay anh có nghỉ phép không? Tô Kiêm Nhiên hồ nghi hỏi.
Cô không muốn nói cho Tô Kiêu Nhiên biết cô bắt tay vào chuẩn bị chuyện ly hôn, miễn cho anh phòng bị.
Cô có lệ một tiếng, "Ừm, đi ra ngoài giải sầu, hiện tại trở về bệnh viện. ”
"Nửa tiếng sau, gặp lại ở cổng bệnh viện." Tô Kiêm nhiên không vui hỏi, cúp điện thoại.
Bạch Nhã hít sâu một hơi.
Chịu đựng một lần nữa.
Nhiều năm như vậy đều nhịn lại, cũng không kém mấy ngày.
Cô trở về văn phòng thay quần áo Tô Kiêm Nhiên đưa.
Điện thoại di động lại vang lên, vẫn là Tô Kiêm Nhiên.
"Bạch Nhã, kiêu căng cũng phải có một giới hạn, ta chờ ngươi mười phút." Tô Kiêm Nhiên tức giận nói.
Bạch Nhã cười nhạo một tiếng.
Cô ấy đã chờ đợi anh ta trong ba năm, mười phút là gì.
"Năm phút sau tôi sẽ đến cửa." Bạch Nhã không để ý tới sự tức giận của hắn, cúp điện thoại.
Tô Kiêm Nhiên từ trên xe đi xuống, nhìn về phía lối ra, nhíu mày.
Anh đến sớm tan tầm chờ cô, cô cũng đậm mũi quá.
Bạch Nhã từ lối ra đi ra.
Trong mắt Tô Kiệt Nhiên hiện lên một đạo kinh diễm, diễm diễm ngũ quan tuyệt mỹ của hắn.
Bạch Nhã bình thường ăn mặc rất già nua.
Trong thực tế, cô chỉ mới 24 tuổi.
Chiếc váy lụa màu hồng rất phù hợp với cô, chất liệu phiêu dật phác họa vóc dáng hoàn hảo của cô.
Đặc biệt, cho đến khi đầu gối được cắt tỉa, làm nổi bật bắp chân của cô thẳng và mảnh mai.
Cô ăn mặc, rất đẹp.
Những điều tốt đẹp làm cho mọi người dễ chịu.
Tô Kiều nhiên biến mất tính tình, mở cửa xe.
Bạch Nhã lên xe, tự mình mang dây an toàn cho mình, thản nhiên hỏi: "Ngươi rốt cuộc muốn dẫn ta đi đâu? ”
"Mẫu Đơn sảnh." Tô Kiêm Nhiên nhếch khóe miệng nói.
Sảnh mẫu đơn thế kỷ mới là phòng riêng sang trọng nhất của thành phố A.
Cái này ghế lô, không phải người bình thường có thể đặt được.
Bạch Nhã đi theo Tô Kiêm Nhiên vừa mới tiến vào ghế lô.
Hình Cẩn Niên tự nhiên kéo cánh tay Tô Kiêm Nhiên, cười cùng Hình Bá Xuyên giới thiệu: "Baba, ngày hôm qua chính là ông ấy cứu con. ”
Hình Bá Xuyên lộ ra nụ cười hài lòng, vươn tay, "Bộ trưởng Tô là tài năng trẻ của Cục Y tế, trước đó đã gặp qua một lần. May mắn được gặp, cảm ơn ngài vì đã cứu giúp tiểu nữ. ”
Bạch Nhã đứng ở cửa, nhìn bọn họ thân mật, miệng hơi nhếch lên.
Cô ấy dường như luôn luôn dư thừa.
Tô Kỵ Nhiên cùng Hình Bá Xuyên nắm tay nhau, liếc xéo Bạch Nhã đứng ở cửa, "Còn không tiến vào. ”
Hình Bá Xuyên nhìn thấy Bạch Nhã, sắc mặt nhất thời tái nhợt, tươi cười ngưng kết trên mặt.
"Kiêm Nhiên, cô ấy là ai?" Hình Cẩn Niên phòng bị hỏi.
"Lúc trước đã nói với ngươi, phu nhân của ta, Bạch Nhã." Tô Kiêm Nhiên mỉm cười nói.
Đem sắc mặt khó coi của bọn họ thu hết vào đáy mắt.
Hình Bá Xuyên bất mãn nhìn thoáng qua Hình Cẩn Niên.
Hắn còn tưởng rằng Hình Cẩn Niên vừa trở về liền thông đồng với thanh niên tài tuấn của cục y tế.
Người ta đều có lão bà, hơn nữa, lão bà cư nhiên là nữ nhi tiền kỳ của hắn.
Anh ta cảm thấy không khỏe.
Nhưng ngại thể diện Tô Kiêm Nhiên, anh không phát tác, nặng nề nói một câu, "Tất cả mọi người ngồi đi, tôi còn có hai người bạn muốn tới. ”
Tô Kiệt Nhiên lôi kéo Bạch Nhã ngồi xuống.
Bầu không khí, áp lực khác thường.
"Bá Xuyên, thật ngại quá, đến trễ." Cố Thiên Hàng đi vào, xin lỗi nói.
Hình Bá Xuyên nhìn thấy Cố Thiên Hàng, lập tức đứng dậy nghênh đón, bắt tay thật chặt, khuôn mặt lãnh đạm lại thân thiện như lật sách. "Ngươi có thể tới chính là cho mặt mũi lớn nhất."
Hình Bá Xuyên nhìn về phía sau Cố Thiên Hàng, tươi cười cũng không kịp thu hồi lại.
"Quả nhiên hổ phụ không có khuyển tử, cố tướng quân anh dũng ta coi như kiến thức, mời ngồi mời." Hình Bá Xuyên dối trá nói.
Bạch Nhã kinh ngạc nhìn về phía Cố Lăng Kình.
Cô không ngờ lại gặp Cố Lăng Kình ở đây.
Biểu tình của anh căng thẳng, phi thường lãnh khốc, trên mặt một chút ý cười cũng không có, nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô một cái, phảng phất như không biết dời mắt.
"Cố tướng quân, đã lâu không gặp." Tô Kiêm Nhiên nở nụ cười, cố ý kéo bả vai Bạch Nhã lên, kéo vào trong ngực hắn.
"Ta tựa hồ cùng ngươi không quen biết." Cố Lăng Kình ngạo nghễ ngồi xuống đối diện Bạch Nhã, khí thế xa cách khiến anh có thêm một phần kiệt ngạo bất tuân cao cao tại thượng.
Không quen thuộc. Hai chữ này, làm cho bạch nhã trong lòng khẽ run lên.
Hình như cô cũng đã nói hai chữ này với Cố Lăng Kình.
Tuy nhiên, anh vẫn giúp cô giải quyết tranh chấp bệnh viện.
Bạch Nhã rũ mắt xuống.
Hình Bá Xuyên nhìn Cố Lăng Kình, lại nhìn Hình Cẩn Niên, ánh mắt trộm tinh, "Cố tướng quân còn trẻ tài cao, không biết có bạn gái hay không? ”
"Ta có vị hôn thê." Hắn ngẩng đầu ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Hình Bá Xuyên.
Dư quang nhìn về phía Bạch Nhã.
Trên mặt nàng gợn sóng không sợ hãi, phảng phất hắn có vị hôn thê cùng nàng một chút quan hệ cũng không có, nàng cùng hắn còn thật sự không quen biết?!!!
Sắc mặt của hắn càng thêm lạnh như băng vài phần, chính mình rót cho mình rượu vang đỏ, một ngụm uống sạch.
"A." Hình Bá Xuyên rất thất vọng. "Đây là chuyện từ khi nào, lão Cố, sao lại không nghe ngươi nói qua."
"Chuyện của đứa nhỏ, phân chia hợp hợp, ầm ĩ ầm ĩ, tôi cũng nói không tốt, bất quá, tối mai trong yến hội muốn công bố chuyện này." Cố Thiên Hàng vui vẻ nói.
"Thì ra là có vị hôn thê." Tô Kiệt Nhiên cầm lấy ly rượu, ra hiệu cho Cố Lăng Kình, ý vị thâm trường nói: "Nói vậy tình cảm giữa Cố tướng quân và vị hôn thê nhất định không tồi, có thể ngồi không loạn, quả thật bội phục. Ly này là một lời mời cho bạn. ”
Cố Lăng Kình không nâng chén.
Tô Kiêm Nhiên cảm thấy có chút không thú vị, "Đúng rồi, tối hôm qua đa tạ anh cứu vợ tôi, cô ấy trốn trong lòng tôi khóc như nước mắt, giống như bị ủy khuất thật lớn, tôi nghĩ cô ấy khẳng định đối với chuyện tối hôm qua dọa sợ. ”
Cố Lăng Kình sắc bén quét về phía Bạch Nhã, lực đạo cầm ly càng thêm nặng nề. "Phỏng chừng chuyện buổi sáng mới thật sự làm cho cô ấy sợ hãi."