Chapter 30

1523 Words
Bạch Nhã cười khổ, "Ta kết hôn, ta có chồng, làm sao làm nữ nhân của ngươi. ” Cố Lăng Kình nghe ra ý cự tuyệt của cô, không muốn cưỡng cầu nữa. Vậy là xong. "Chúng ta không phải là một thế giới, làm bằng hữu không cần thiết, lên xe đi, ta đưa ngươi trở về." Cố Lăng Kình lạnh nhạt nói. Bạch Nhã rũ mắt xuống, hàng mi thật dài lưu lại dưới mắt một bóng dáng, che đi sóng ngầm chảy xuôi trong mắt. Cô và Cố Lăng Kình quả thật không cùng một thế giới. Nếu không thể làm bằng hữu, cần gì phải cưỡng cầu. Cho tới nay, nàng đều là một người, sống đến bây giờ. "Không cần, tôi có thể gọi trở về, cám ơn thủ trưởng cứu tôi, chúc anh hạnh phúc." Bạch Nhã gằm đầu, xoay người, đi về phía cửa khách sạn. Cố Lăng Kình cắn chặt răng, trong mắt phiền não, móng tay cầm vô lăng trắng bệch, nhẫn tâm, lái xe, rời đi. Bạch Nhã gọi về nhà trọ. Mở cửa ra, Tô Kiệt Nhiên ở trong nhà cô, ngồi trên sô pha, điếu thuốc giữa ngón tay lúc sáng lúc tối, khói mù mịt khuôn mặt anh. Tất cả các hộp bồ hóng đều là bồ hóng. Khói mù mịt trong phòng. Bạch Nhã thẳng thắn nhìn hắn. "Vừa mới trở về?" Tô Kỵ Nhiên nhếch khóe miệng, tà mị như bình thường, trong mắt đã sớm không còn nhiệt độ. Sự tàn ác của anh ta mà cô ấy thấy. Anh tốt, chỉ đối với người phụ nữ khác, cô lại không cảm thấy được. "Đi thôi, cục dân chính lúc này hẳn là mở cửa, chúng ta làm xong giấy ly hôn, ta còn phải đi bệnh viện." Bạch Nhã đạm bạc nói. Anh cười khẽ một tiếng, đứng lên, "Ai nói tôi sẽ ly hôn với anh? ” Bạch Nhã nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt càng thêm lạnh lùng, khóe miệng hơi hướng lên trên, rất châm chọc, "Tô Kiêm Nhiên, ngươi cảm thấy xảy ra chuyện ngày hôm qua, chúng ta còn có thể đi tiếp sao? Đừng tự lừa dối mình, tôi không phải là một đứa trẻ, tại sao bạn kết hôn với tôi, trái tim của bạn là rõ ràng, bây giờ cô ấy đã trở lại, tôi sẽ chúc bạn mãi mãi kết bạn, cùng nhau bị bệnh và chết cùng nhau. ” Tô Kiệt Nhiên nhíu mày, trong mắt phiền não, "Anh nháo đủ rồi chưa, bọn xã hội đen bắt cậu, nhưng tôi xử lý hết bọn họ, anh còn muốn tôi như thế nào? ” Hình Cẩn Niên đã trở lại, hắn mới là viên ngọc quý trên tay Hình Bá Xuyên, lúc trước ngươi trêu chọc ta, chính là biết ta là nữ nhi hình Bá Xuyên đi." "Ta cưới ngươi không phải là được, yên tâm, cho dù nàng trở về, sẽ không ảnh hưởng đến địa vị tô phu nhân ngươi." Tô Kiêm Nhiên xác định nói. Bạch Nhã không muốn nói chuyện với hắn nữa, nói nhiều vô ích. Cô đi ngang qua anh ta và đi về phía phòng. Tô Kiệt Nhiên nhìn cô khinh thường như vậy, Mị Đồng co rút lại một vòng, nắm lấy cổ tay cô, "Bây giờ anh có thái độ gì vậy? ” "Bạn không có mắt để xem?" Thái độ nào bạn không thể nhìn thấy? "Bạch Nhã muốn hất tay hắn ra. Anh nắm chặt đến mức cô không thể bỏ qua được. Ánh mắt anh càng thêm nham u, trong mắt cướp đoạt một đạo ghen tị, "Sao, trái tim Cố Lăng Kình Xuân nhộn nhạo? ” Bạch Nhã cười nhạo một tiếng, "Tựa hồ không có bao nhiêu quan hệ với ngươi. ” Lực đạo trên tay hắn tăng thêm, "Ngươi nói lại lần nữa! ” "Nói bao nhiêu lần đều giống nhau, chuyện của anh tôi chưa bao giờ quản, chuyện của anh cũng không liên quan đến anh." Bạch Nhã lạnh lùng nói. Cô không sợ cơn thịnh nộ sắp bùng nổ của anh. Đối với cô, anh đã không còn là gì nữa vào thời điểm anh coi cô như một quân cờ ngày hôm qua. Anh dùng sức đẩy bả vai cô, thoải mái rất nhanh tiến về phía trước. Bạch Nhã bị hắn đẩy mạnh lên tường. Đau lưng liên quan đến xương của cô. Thân thể đau đớn, nhưng trái tim lại càng thêm bình tĩnh. Cô ấy phải ly dị, bắt buộc phải có được. Tô Kiệt Nhiên nhìn kỹ Bạch Nhã, tanh hồng ở trong mắt dần dần lan tràn, chất vấn: "Ngươi thật sự bị hắn lên sao? Bạch Nhã, so với nữ nhân bên ngoài, ta còn tưởng rằng ngươi ít nhất sạch sẽ, không nghĩ tới, ngươi cùng các nàng cũng bẩn như vậy! ” Bẩn thỉu! Bạch Nhã nhếch khóe miệng châm chọc, nhìn thẳng đôi mắt đảo lộn chúng sinh lại sâu không lường được của hắn. Trong lòng cư nhiên không đau nữa. "Đúng vậy, tôi rất bẩn, lau tay đi." Nhìn sự xa cách lạnh lùng của cô, trái tim anh đau đớn không có lý do, nắm cằm cô, "Bạch Nhã, trong lòng em đang nghĩ cái gì vậy? ” "Ly hôn, mời anh, hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của tôi." Bạch Nhã quyết tuyệt nói. Gân xanh trên trán anh bạo phát, cúi đầu, hung hăng hôn cô. Bạch Nhã dùng sức cắn răng, không thích mùi thuốc lá kiều diễm trong khoang miệng hắn. Quá đục ngầu. Điều này ngược lại khiến cô muốn đi đến cố Lăng Kình với hương vị thuần khiết, ánh mặt trời, ấm áp. Tô Kiều Nhiên nổi giận, dùng sức nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, buộc cô phải há miệng ra. Mạnh mẽ hôn lại, cho đến khi miệng cô. Mùi bánh bao thanh nhã trên người cô khiến anh gần như mê mẩn. Anh vì cô mà điên cuồng, lý trí biến mất, toàn thân chỉ có một loại cơ quan đang kêu gào muốn cô. Bạch Nhã cau mày, giãy dụa không được. Sức mạnh thể chất của cô không thể chống lại người đàn ông này. Nhẫn tâm, nắm chặt nắm đấm, ẩn nhẫn buồn nôn trong dạ dày, hôn lại hắn. Tô Kiêm Nhiên cảm giác được nụ hôn ngầm của cô, so với nhiều người phụ nữ có kỹ xảo tốt như vậy, cô quả thực chính là vụng về. Nhưng mà, hắn lại cảm thấy rất thoải mái, giống như là ở trong lòng hắn lạnh như băng, vô kiên bất tồi nhỏ lên một chỗ nhiệt dịch, ấm áp. Loại ý thức này, làm cho hắn cả kinh. Anh buông cô ra, nghi ngờ nhìn đôi môi hồng hào của cô, hỏi: "Đây có phải là mánh khóe anh đã làm cho nó không?" Cố tình làm tôi tức giận. ” "Ừm." Bạch Nhã nhếch khóe miệng lãnh diễm lên. Để tự bảo vệ mình, nói dối như thế nào. "Thành công, không phải sao?" Bạch Nhã hỏi ngược lại. Sương mù lây lan đôi mắt của cô, che khuất cửa sổ của trái tim cô. Tô Kỵ Nhiên tà mị nhếch khóe miệng, "Quả thật thành công. Anh không đưa nó cho anh ta, phải không? ” "Đương nhiên." Bạch Nhã không dám chọc giận Tô Kiệt Nhiên. Bây giờ anh ta quá nguy hiểm. Tô Kiều Nhiên nhếch miệng cười, ngay cả sâu trong mắt đều cười, "Bạch Nhã, tâm cơ của ngươi càng ngày càng sâu. ” "Nắm lấy trái tim của bạn?" Bạch Nhã cố ý tự phụ hỏi. "Sau này không nên đùa giỡn với ta những tâm cơ này, ta không thích." Hắn tà mị cười nói, trong giọng nói vẫn cưng chiều như trước kia. Chỉ là nàng biết, hắn đối với mỗi một nữ nhân đều dùng ngữ khí như vậy để tỏ tình. "Không, tôi phải đi làm." Bạch Nhã lạnh lùng nói. "Anh đi làm đi." Hắn ngáp một cái, "Một đêm không ngủ, ta ở chỗ ngươi ngủ một chút. ” "Ngươi tùy ý." Bạch Nhã cơ hồ là chạy trốn rời khỏi phòng. Nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa, trong mắt chảy xuôi sợ hãi. Nơi này cô ấy không thể đến nữa. Tô Kiêm Nhiên quá khủng bố. Anh ta không chịu ly hôn, cô ấy chỉ có thể sử dụng các phương tiện pháp lý. Tô Kiệt Nhiên đi vào phòng Bạch Nhã, nằm trên giường cô, tiện tay đắp chăn của cô. Chăn của cô không có mùi nước hoa, cũng không có hương son phấn, nhưng có hương thơm rất tươi mát và thanh lịch, rất dễ ngửi. Anh gọi điện thoại đi ra ngoài, trong mắt xẹt qua một đạo nham thiển: "Thả Sam ra, lúc trước Cố Lăng Kình dây dưa với anh ta thật lâu, cũng nên để anh ta ra tay. Chết đi. ”
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD