Bạch Nhã cảm thấy hắn có chút âm dương quái khí.
Nhưng không biết tại sao.
Sáng sớm hắn rời giường tức giận, vẫn là tức giận.
"Cũng không phải là lần đầu tiên ở cùng một phòng, ta tín nhiệm ngươi." Bạch Nhã xa cách lại lễ phép nói.
Hắn hơi nhíu mày, trong mắt uất ức sâu sắc, "Tín nhiệm ta cái gì? ”
Hắn hùng hổ bức người, phần áp lực khó hiểu kia đè ép nàng không thở nổi.
"Ngươi có phải sinh mệnh hay không?" Bạch Nhã sờ lên trán hắn.
Anh nắm lấy cổ tay cô nhanh hơn một bước.
Lòng bàn tay của ông là rất nóng, giống như một tàn thuốc lá.
Ông cũng cảm thấy bị bệnh.
Ở cùng một phòng, anh ta còn có thể làm thánh nhân, khắp thiên hạ cũng chỉ có một mình Cố Lăng Kình.
Một cỗ đầu óc, áp lực khí tăng lên, làm tan rã lý trí của hắn.
Anh đè lên gáy cô hôn lên.
Đôi môi của ông là rất nóng.
Một mùi kem đánh răng tươi mát đập thẳng vào mũi, môi và miệng của cô, cho đến khi tim và phổi.
Trong đầu Bạch Nhã Kinh trống rỗng.
Anh ta thò vào lưỡi.
Nuốt chửng hương vị ngọt ngào tinh khiết và tự nhiên của cô.
Môi răng hòa tan với cô, ngậm lưỡi thơm của cô khiêu khích và nuốt.
Hung mãnh giống như một trận lụt mở cửa.
Bạch Nhã chỉ cảm thấy hô hấp từng chút từng chút bị hắn ăn mòn.
Thở hổn hển.
Khí tức của hắn cũng càng ngày càng nặng.
Ánh mắt sợ hãi của Bạch Nhã đỏ lên.
Cô thiếu chút nữa quên mất, tâm tư của Cố Lăng Kình đối với cô không đơn thuần.
Cô ấy bị điên trước khi ngủ trong một căn phòng với anh ta.
Cô đẩy ngực anh.
Anh nắm lấy tay cô, không nhúc nhích.
Ngược lại nhiệt độ thân thể càng ngày càng cao, nước lạnh cũng không thể hạ xuống lửa nóng.
Cô run rẩy trong tay.
"Lừ." Nhíu mày kháng nghị, Thủy Mâu khóa chặt hắn.
Trong mắt hắn kiều diễm càng thêm mê ly.
Cô càng kháng cự, anh càng muốn cô.
Bàn tay lớn từ quần áo của cô kéo vào, xẹt qua eo của cô, hướng lên trên.
Lòng bàn tay lớn đi qua nơi này, khiến cô run rẩy.
Nàng còn chưa từng bị người ta đụng qua như vậy, nhất thời cảm thấy nhục nhã.
Chóng mặt, chân yếu.
Anh ôm eo cô, khoảng cách bằng không với anh.
Ngón tay cởi nút sau lưng cô, theo đai đến phía trước.
Nhiệt độ bàn tay nóng bỏng chạm vào da thịt của cô, dường như muốn đốt cháy cô.
Một loạt dòng điện xa lạ bao trùm thân hình mềm mại của cô.
Tê dại xa lạ dẫn dắt một cảm giác khác.
"Không được." Bạch Nhã kháng cự nói, thanh âm đều run rẩy.
Sự kháng cự của cô bây giờ là hoàn toàn vô ích.
Anh hôn vào cổ cô và kéo quần áo của cô thẳng bên hông.
Đôi môi nóng bỏng rơi vào vai cô.
Hơi nóng vù vù đều rơi vào trên người cô.
"Cố Lăng Kình, đừng..." Cô sợ hãi run rẩy, "Bên ngoài như vậy..."
Nàng muốn nói lại thôi, trong mắt mơt chứa đầy hơi ẩm trong suốt.
"Cái gì?" Anh hỏi, ánh mắt sáng quắc nhìn cô.
Cô ấy khó có thể mở miệng.
"Trộm... Tình yêu. Anh tiếp lời và nói, nâng mông cô lên và đè lên anh.
Cô có thể cảm thấy ngọn lửa khổng lồ đó chống lại cô.
"Cảm giác được không?" Cố Lăng Kình hỏi.
Thanh âm khàn khàn, trên mặt cương nghị, một đôi mắt nóng rực gắt gao khóa chặt nàng.
Sắc mặt cô ửng đỏ, "Chúng ta như vậy là không đúng, tôi đã kết hôn. ”
Ánh mắt của hắn trong nháy mắt co rút lại một vòng, nhíu chặt mày, trên mặt cương nghị không có một chút thần sắc đùa giỡn.
"Chỉ cần là người phụ nữ tôi thích, tôi mặc kệ cô ấy là ai, có kết hôn hay không, có con hay không tôi cũng sẽ không quan tâm. Tôi muốn anh! ”
Cô cảm thấy nhịp tim đập nhanh không thể thở, đầu óc không thể suy nghĩ.
Anh ta đang thổ lộ à?
Trong lúc hoảng hốt, Cố Lăng Kình ôm cô lên giường.
Lưng cô lạnh lẽo, khôi phục lý trí, cô lấy tay chống lên lồng ngực nóng bỏng của Cố Lăng Kình.
Ánh mắt hắn thâm thúy, tựa như một vòng xoáy, làm cho nàng không cách nào tự kiềm chế ngã vào.
Nếu cô ấy không có lý trí bây giờ, ngày mai, ngày mốt, sau đó thì sao?
Niềm đam mê của nam giới và phụ nữ là nhất thời, không thể giải quyết bất cứ điều gì, không mang lại bất cứ điều gì.
"Cố Lăng Kình, không cần." Bạch Nhã cơ hồ là thỉnh cầu nói.
"Ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi." Anh khàn khàn nói, nắm tay cô dọc theo cơ bụng anh đi xuống.
Cô khẽ run lên.
Nơi đó nằm trong lòng bàn tay của cô, nhanh chóng lớn.
Lớn làm cho cô ấy có một chút sợ hãi.
Cô sợ hãi để thu hồi bàn tay của mình.
Anh đè tay cô và không cho cô đi.
"Kích thước lần trước cậu mua không thích hợp với cậu." Anh càng thêm khàn khàn, cúi đầu hôn cô.
"Cố Lăng Kình, không cần." Cô vội vã hét lên, "Chúng tôi không quen thuộc." ”
Thân thể hắn ngẩn ra, đôi mắt u ám bịt kín một tầng màu sắc không thấy rõ, tức giận thay đổi mê ly tan rã, "Ngươi nói xem, chúng ta không quen? ”
Mơ hồ, nàng có chút đau lòng, rũ mắt xuống, nước mắt từ trong mắt chảy xuống.
Cô ấy như vậy, anh ta hiểu, cô ấy không muốn.
Nhiệt độ trong mắt anh lạnh xuống, buông cô ra, đứng thẳng người.
"Thực xin lỗi, ta đường đột. Chúng tôi thực sự không quen thuộc, nếu bạn không muốn nhìn thấy tôi sau này, tôi sẽ biến mất hoàn toàn trong cuộc sống của bạn. "Cố Lăng Kình rất chán chường, lạnh lùng nói.
Ông quay lại và đi vào phòng tắm một lần nữa.
Bạch Nhã trong lòng không thoải mái lắm, nhìn bóng lưng lãnh ngạo của hắn biến mất.
Cô cuộn tròn, ôm bắp chân của mình, khuôn mặt bịt kín đầu gối.
Thật ra, cô cũng không ghét anh.
Chỉ là, hiện tại nàng vẫn là phụ nữ có chồng, nàng không muốn trở thành người như Tô Kiêm Nhiên.
Cố Lăng Kình từ phòng tắm đi ra, khôi phục lại sự lạnh lẽnh trước kia.
Anh đi thẳng tới trước sô pha, hờ hững sửa sang lại quần áo của anh, không liếc mắt nhìn cô nữa.
"Cố Lăng Kình." Bạch Nhã hô.
Hắn lạnh lùng thu dọn đồ đạc, so với lúc trước càng thêm lạnh lùng.
Cô không biết phải nói gì, chỉ có thể nhìn anh.
Anh sửa sang lại đồ đạc, tình duyên nhìn cô, "Anh đang ở dưới lầu chờ em. ”
Nói xong, xoay người, rời khỏi phòng cô.
Bạch Nhã từ trên giường đi xuống, sau khi rửa mặt, đến đại sảnh lầu một.
Cố Lăng Kình đã giúp cô ngăn một chiếc taxi.
"Lên xe đi." Ông nói lạnh lùng, mở cửa sau.
Bạch Nhã đi ngang qua hắn, lên xe.
"Cố Lăng Kình." Bạch Nhã hô, ánh mắt ửng đỏ nhìn về phía hắn, "Ta không muốn cùng ngươi trở thành người xa lạ. ”
Cố Lăng Kình hơi ngẩn ra, kéo Bạch Nhã xuống, bước nhanh đến chỗ đỗ xe.
Anh ném cô trước cửa xe anh, tay chống sang bên cạnh đầu cô, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, sắc bén, nghiêm túc, lại nghiêm túc, "Nói với tôi hiểu một chút, muốn trộm theo tôi... Tình yêu? ”
- Không phải! Cô không nghĩ đến câu trả lời.
"Nhớ anh thích em?" Cố Lăng Kình truy hỏi, không cho cô một chút khe hở.
Nếu anh ấy thích cô ấy, cô ấy không thích anh ta, anh ta sẽ rất mệt mỏi.
Loại yêu một người không yêu mình phải cảm thấy cô ấy đã chịu đựng đủ.
Nếu cô ấy không yêu anh ấy, đừng để anh ấy thích anh ấy.
Cô lắc đầu.
Bây giờ tình hình của cô ấy, không có khả năng yêu người khác.
Ánh mắt Cố Lăng Kình ảm đạm đi xuống.
"Nếu cái gì cũng không phải, về sau vẫn là không nên gặp mặt thì tốt hơn." Ông nới lỏng tay, mở cửa và đi lên vị trí của ghế lái.
"Không thể làm bằng hữu sao?" Bạch Nhã hỏi.
"Tôi không làm bạn với phụ nữ." Cố Lăng Kình liếc về phía cô: "Tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, là làm phụ nữ của tôi hay là vĩnh viễn không gặp nhau? ”