"Thủ trưởng, không được a, nhiệm vụ này quá nguy hiểm" Thượng trung tá lo lắng mồ hôi đều chảy ra.
Cố Lăng Kình buồn bực thu dọn đồ đạc, vô cùng quyết tuyệt: "Là chuyện riêng của nhà tôi, anh cảm thấy ngoại trừ tôi đi, còn có ai thích hợp hơn. ”
"Không được a. Tôi tin rằng các bộ đội đặc chủng khác chắc chắn sẽ rất vinh dự để thực hiện nhiệm vụ này. ”
"Thượng trung tá, mang trọng lượng mười kg chạy hai mươi vòng, cậu nói nhảm nhiều lắm." Hắn lạnh lùng nói, sửa sang lại thứ tốt, xoay người xuất phát đi địa điểm xảy ra vụ án.
*
Bên bờ biển, một nhóm cảnh sát đặc biệt vũ trang được trang bị một hàng ngũ gọn gàng với súng trường trên tay.
Hình Bá Xuyên ngồi trên xe, cửa sổ xe màu đen.
Bên cạnh hắn còn có một người đàn ông cùng mặc quần áo giống hắn, giống như tám phần thần thánh.
Cố Lăng Kình được cảnh sát xách lên xe.
Hình Bá Xuyên cúp điện thoại với bọn bắt cóc, nói với Cố Lăng Kình: "Bọn họ đáp ứng có hai người đi cùng tôi lên đảo. Anh phải giữ con gái tôi an toàn. ”
Ánh mắt lạnh nhạt của Cố Lăng Kình nhìn qua khuôn mặt Hình Bá Xuyên.
Hắn ngay cả thế thân cũng tìm xong, thật đúng là sợ chết.
Cố Lăng Kình không nói gì, nhận lấy điện thoại di động của Hình Bá Xuyên, xách thống đốc giả lên du thuyền.
"Thủ trưởng, tôi sẽ đi cùng anh." Trung tá Thượng chạy tới.
Nếu thủ trưởng xảy ra chuyện, hắn khẳng định cũng không sống lâu, còn không bằng tới bảo hộ thủ trưởng.
"Tại chỗ chờ lệnh." Cố Lăng Kình ra lệnh, lái thuyền, đi đảo hoang.
Sau khi lên đảo, ông gọi cho Ả Rập Xê Út và thấy rằng nó đã tắt.
Anh ta nghi ngờ xuyên qua rừng hoang.
Càng đi càng kinh ngạc.
Được bao quanh bởi sự yên tĩnh, yên tĩnh và thậm chí yên bình.
Rốt cục ở phía trước một chút tinh quang địa phương nhìn thấy một cái nhà gỗ.
Hắn cẩn thận nhìn quanh bốn tuần sau nhanh chóng dựa vào bên cạnh nhà gỗ.
Mở cửa sổ ra một khe hở và nhìn vào bên trong.
Bạch Nhã bị rơi ở giữa nhà, một sợi dây thừng treo lơ lửng.
Miệng cô được nhét vào miệng bằng một miếng vải.
Bàn tay đã bị bầm tím.
Sắc mặt trong vắng lạnh lùng.
Ánh mắt trống rỗng nhìn không khí.
Không biết là kiên cường hay là dọa choáng váng.
Cô ấy quá bình tĩnh.
Cố Lăng Kình trong lòng căng thẳng, đảo qua phòng, phát hiện bên trong không có ai khác.
Anh ta nhanh chóng đẩy cửa vào.
Bạch Nhã nhìn về phía hắn.
Đôi mắt to khóa chặt khuôn mặt cương nghị của hắn, có chút hoảng hốt.
Vẫn nhìn, vẫn nhìn... Thẳng đến vành mắt hồng nhuận, khóe miệng lại lộ ra một tia tươi cười.
Một số người nói rằng Thiên Chúa chắc chắn sẽ mở một cửa sổ khác khi bạn đóng cửa sổ của bạn.
Cố Lăng Kình nhanh chóng chạy tới, cởi dây thừng trên tay cô, cứu cô xuống.
Kéo miếng vải ra khỏi miệng cô ấy.
Anh nhìn thấy vết siết đỏ trên mặt cô, mày nhíu lại, hiện lên đau lòng, lo lắng hỏi: "Anh không sao chứ." ”
Bạch Nhã lắc đầu.
Anh thương tiếc thổi vào bàn tay sưng đỏ của cô, khó có được ôn nhu nói: "Nhất định rất đau chứ? ”
Bạch Nhã bình tĩnh nhìn hắn.
Bị tiểu tam tìm tới cửa, nàng không khóc.
Bị Tô Kiệt Nhiên đẩy về phía Quỷ Môn Quan, cô không khóc.
Bị hắn quan tâm, ngược lại làm cho trong lòng nàng có loại cảm giác rất chua rất chua.
Quá nhiều chấn thương đã chết lặng.
Ánh nắng mặt trời rất ít, và cô ấy thậm chí còn quý giá hơn.
Nước mắt chảy ra. Ngửi mũi, cô mỉm cười. "Ta rất tốt."
Đúng vậy, trong lòng cô không còn Tô Kiêm Nhiên, cô sẽ rất tốt.
Cô nhìn thấy túi xách của mình, đi qua và nhặt nó lên.
Cố Lăng Kình nắm tay cô, hứa: "Theo sát tôi, tôi nhất định sẽ đảm bảo an toàn cho anh. ”
Bạch Nhã nhìn thoáng qua tay hắn.
Lòng bàn tay của ông nóng.
Bởi vì huấn luyện lâu dài có chút thô ráp, nhưng cảm giác rất mạnh mẽ, làm cho nàng rất an tâm.
Cô không từ chối mối quan hệ của anh nữa.
Hoặc là bởi vì bây giờ cô ấy, quá mệt mỏi.
Trong lòng quá khổ, nàng cần phần kiên định ấm áp này xua đuổi thân thể âm hàn.
*
Hình Bá Xuyên nhìn thấy Bạch Nhã lên bờ, sắc mặt xoát một cái rất không tốt.
Hắn cau mày, thanh âm trở nên bén nhọn, "Làm sao lại là ngươi? Anh nói chuyện với bọn xã hội đen là của con gái tôi? ”
Bạch Nhã lạnh nhạt nhìn Hình Bá Xuyên.
Nàng không nói là nữ nhi của hắn, cho dù thật sự chết, cũng sẽ không nói.
"Thật lố bịch. Đó là một sự lãng phí thời gian của tôi. "Hình Bá Xuyên nổi giận lên xe, nặng nề đóng cửa, rời đi.
Để lại một đám đông không giải thích được.
Chỉ có Bạch Nhã mới biết nguyên nhân.
Nàng lẳng lặng đứng, nhìn bóng xe Hình Bá Xuyên rời đi.
Hắn cho rằng người bị bắt cóc là Hình Cẩn Niên, cho nên tới.
Ở trong lòng hắn, Hình Cẩn Niên là nữ nhi, mà nàng không phải!
Trong lòng có một chỗ bị hơi kéo đau.
"Ta đưa ngươi trở về." Cố Lăng Kình nhận ra sự khác thường của cô.
Cô quay đầu mỉm cười với Cố Lăng Kình, thu lại vẻ ảm đạm trong mắt: "Được. ”
Cô lên xe của anh, dựa vào cửa sổ và nhắm mắt lại.
Cô ấy rất mệt mỏi và không bao giờ nghỉ ngơi từ sáng đến giờ.
Cơ thể mệt mỏi, trái tim mệt mỏi, ngủ thiếp đi trong một thời gian.
Điện thoại di động của cô đổ chuông.
Cố Lăng Kình lo lắng đánh thức cô dậy, nghe điện thoại.
"Ở đâu?" Hãy đến biệt thự của tôi trong một giờ. Tô Kiêm Nhiên ra lệnh.
Cố Lăng Kình chán ghét giọng điệu của anh, đôi mắt đen càng thêm u ám, trầm giọng nói: "Cô ấy đang ngủ. ”
"Bạn là ai?" Cố Lăng Kình! Anh đâu? "Trong lòng Tô Kiêm Nhiên sinh ra một trận khủng hoảng khó hiểu.
"Có việc sáng mai nói sau đi, cúp máy." Hắn trực tiếp cúp điện thoại di động, giúp Bạch Nhã tắt máy.
Nhìn về phía Bạch Nhã.
Bạch Nhã nghiêng cổ, đầu cúi đầu.
Trung tâm thành phố cách đó 40 phút.
Cô ấy ngủ như vậy chắc chắn sẽ rơi xuống gối.
Cố Lăng Kình nhìn thấy cách đó không xa có khách sạn.
Anh ta đến gần bãi đậu xe của khách sạn.
Các quy định của khách sạn rất nghiêm ngặt và không được phép nhận phòng mà không có giấy tờ tùy thân.
Ông đã sử dụng thẻ sĩ quan của mình để đến một căn phòng.
Bạch Nhã còn đang ngủ say.
Anh bế cô lên và đi về phía thang máy.
Thân thể nàng mềm nhũn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, giống như là quả táo đỏ vậy.
Anh đặt cô nhẹ nhàng lên giường.
Tóc cô xẹt qua cánh tay anh và ngứa ngáy.
Đôi mắt của hắn siết chặt một chút, mê hoặc ảo ảnh, bụng, nhiệt khí nào đó dâng lên.
Dù sao cũng là nam nhân nhiệt huyết.
Hương vị của cô đã được in sâu sắc trong tâm trí của mình ba năm trước đây.
Anh thở dài, giúp cô đắp chăn và vội vàng vào phòng tắm.
Nước lạnh rửa xuống.
Da thịt lạnh như băng, lại không lạnh được nội tâm cuồng nhiệt cùng với... Bồn chồn ẩn trong cơ thể.
Đó là thời gian tốt nhất để kiểm tra ý chí của mình.
Sáng sớm.
Bạch Nhã bị tiếng nước tắm trong phòng tắm đánh thức.
Ngồi dậy, vén tóc lên, đầu vẫn choáng váng, nhìn thấy quần áo của Cố Lăng Kình trên sô pha.
Đôi môi của cô nâng lên.
Sống trong một căn phòng với anh ta, nó chỉ là yên tâm.
Cô bước ra khỏi giường.
Cố Lăng Kình từ phòng tắm đi ra.
Tóc anh ướt đẫm, mặt căng thẳng, đường cong cương nghị có vẻ khuôn mặt càng lúc càng lập thể, giống như là đè nén cái gì đó.
Các đường cấu cơ mạnh mẽ kéo dài xuống bụng.
Khăn tắm trắng quấn quanh rốn dưới, rất gợi cảm.
Bạch Nhã đỏ mặt một chút, tận lực tầm mắt đặt ở trên mặt hắn, ôn nhu nói: "Sớm. ”
Cố Lăng Kình không để ý tới cô, đi về phía sofa, nhặt quần áo của mình lên.
Cô cảm thấy rằng anh ta dường như không hạnh phúc.
"Cái kia, cám ơn cậu, hôm qua tôi ngủ quá chết, cũng không nhớ rõ ở khách sạn." Bạch Nhã cảm tạ.
Anh liếc xéo cô, trên gương mặt đẹp trai anh tuấn có chút u ám, trong mắt nhảy lên ngọn lửa khác thường, "Cảm ơn tôi cái gì. Anh không chạm vào anh trong phòng à? ”