Tô Kỵ Nhiên bước qua một bước, đoạt lấy điện thoại di động của Lưu Sảng, sắc mặt tái mét khóa Lưu Sảng, "Tiểu Niên, mặc quần áo xong, chúng ta rời đi. ” "Dựa vào cái gì?" Hình Cẩn Niên không cam lòng. "Cho ngươi mặc thì mặc." Tô Kiêm Nhiên trầm giọng nói, trong mắt nhìn về phía Lưu Sảng hiện lên một đạo nham khuất, nhếch khóe miệng. Lưu Sảng cảm thấy có một luồng hàn ý xâm nhập. Cô vỗ đầu. Cô ấy ngu ngốc. Nên lén lút chụp. Bất quá, Tiểu Bạch cùng thủ trưởng đi đâu? Tô Kiêm Nhiên nhặt quần áo trên mặt đất lên. Bạch Nhã sợ hãi run rẩy, chỉ sợ lúc bọn Tô Kiêm Nhiên nhặt quần áo trên mặt đất nhìn thấy nàng. May mắn thay, ông đã không nhìn thấy và đi ra khỏi cửa. "Trả lại điện thoại cho tôi." Lưu Sảng tức giận nói. Tô Kiêm Nhiên xác định cô không chụp được nội dung gì, ném điện thoạ