Ngôn Yên Hy cắn chặt môi dưới, chậm chạp không có động tác. Cô đã nói với Mộ Trì Diệu, không cần như vậy, nhưng anh không nghe.
Cô cũng không có cách nào.
Hiện tại cô tiến cũng không được, lui cũng không xong, kẹp ở giữa Mộ Trì Diệu cùng Lý Vận.
Tại sao ... tại sao lại thành ra như thế này?
Ngôn Yên Hy đứng yên bất động, cô thật sự không xuống tay được.
Mộ Trì Diệu nhìn cô trong chốc lát, rốt cục cũng bị cô làm cho mất kiên nhẫn.
Anh đột nhiên đứng dậy, sải bước tiến lên, đi tới, bước chân giống như giẫm lên trong lòng mỗi người.
Người đàn ông này, thực sự đáng sợ.
Lúc Ngôn Yên Hy đang khó xử, bỗng nhiên cảm giác được một thân hình rộng lớn phủ lên, dán vào lưng cô, ôm cả người cô vào lòng.
Nhìn qua, chính là cái ôm giữa người yêu.
Sự ấm áp của lồng ngực anh bao trùm cơ thể cô, cô cảm nhận được hơi thở nồng đậm của anh phả vào tai cô. Ngay sau đó, tay Mộ Trì Diệu duỗi tới, nắm lấy cổ tay cô.
Anh muốn nắm lấy tay cô, dẫn dắt cô, đem tách cà phê này đổ lên người Lý Vận!
Ngôn Yên Hy quay đầu lại nhìn anh, lại bị anh dùng cằm chống lên đỉnh đầu: "Đổ xuống, rồi chúng ta đi thôi. ”
"Mộ Trì Diệu..." Cô cúi đầu hô, "Vẫn là không cần như vậy, cô ta đích thật là không đúng..."
"Vừa rồi, tôi đã nói với em, ăn miếng trả miếng, em đã quên?"
"Tôi..."
Mộ Trì Diệu trầm giọng nói: "Nếu không đành lòng, vậy em nhắm mắt lại là được. ”
Toàn bộ quán cà phê, đột nhiên im lặng như tờ.
Tất cả mọi người đều đang nhìn Ngôn Yên Hy và Mộ Trì Diệu, phần nhiều là nhìn người đàn ông tàn nhẫn kia.
Việc anh làm bây giờ, không thể nói là quá đáng, cũng không thể gọi là ác độc không thể tha thứ, nhưng hết lần này tới lần khác khí thế chuyên chế bá đạo vừa vặn kia, đem phần tàn nhẫn này phát huy đến cực điểm.
Người phụ nữ của anh ta đã bị bắt nạt, anh đòi lại công bằng. Cho dù, cô buông tha, anh cũng không buông tha.
Ngay cả khi anh không yêu, anh cũng không thể để cho người khác bắt nạt cô.
Chỉ có mộ Trì Diệu anh mới được quyền làm khó Ngôn Yên Hy.
Một người đàn ông bình thường, cũng biết phải bảo vệ cô gái trong lòng, huống chi là người có thân phận như Mộ Trì Diệu.
Ngôn Yên Hy không nhẫn tâm được, vậy thì để anh tàn nhẫn.
Ngôn Yên Hy không làm ác nhân này, anh ác.
Ngôn Yên Hy nhìn bộ dáng hoảng sợ của Lý Vận, cuối cùng vẫn nghe lời, nhắm hai mắt lại.
Cô cũng bất lực, cô không thay đổi được quyết định của Mộ Trì Diệu.
Ngôn Yên Hy chỉ cảm thấy lực trên cổ tay đột nhiên nặng xuống, bóp đến xương cổ tay cô có chút đau nhức. Mộ Trì Diệu nắm tay cô, không chút do dự đem cả tách cà phê đổ xuống.
Sau lưng cô lúc này vã ra một lớp mồ hôi lạnh, cổ họng khàn khàn, muốn kêu cũng không kêu được.
Thậm chí, cô cũng không nghe được tiếng kêu thảm thiết của Lý Vận.
Cô đang muốn mở mắt ra, nhìn cho rõ, thân thể lại đột nhiên nhẹ nhàng, cả người bị ôm ngang bế lên.
Ngay sau đó thanh âm trầm ổn của Mộ Trì Diệu vang lên: "Mọi người, không được bôi thuốc cho cô ta. ”
Lúc Ngôn Yên Hy mở mắt ra, cơ thể của cô đã ra ngoài quán cà phê.
Cô muốn quay đầu lại nhìn bên trong, lại cảm thấy mình không nên nhìn.
Ngược lại Mộ Trì Diệu nhìn cô một cái, bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, bước nhanh đến trước xe, đã sớm có người mở cửa xe ra, anh ném cô vào, sau đó tự mình ngồi vào.
Ngôn Yên Hy ngã xuống ghế sau xe, trước mắt hoa một chút, cô lập tức đứng lên ngồi xuống.
Mộ Trì Diệu nhìn phía trước, sắc mặt ở trong xe tối tăm có chút nhìn không rõ, anh nói: "Về nhà. ”
Tài xế gật đầu trả lời: "Vâng, Mộ tổng. ”