Chủ nợ

4682 Words
Hải Châu vẻ mặt đau khổ nghĩ một hồi, nhăn nhăn nhó nhó mà tỏ vẻ: "Không có rồi, Nhật Hà cậu so với tôi xinh đẹp, nha sĩ tiên sinh thích cậu rất bình thường a... Tôi, tôi chỉ cần nhìn xa xa hắn, có thể cùng hắn nói mấy câu thì thỏa mãn, tôi không tham lam !" Mã Nhật Hà muốn điên rồi, lôi kéo Hải Châu liền vọt tới trước gương, phía trước gương lập tức xuất hiện một mi thanh mục tú cô gái tử, mặc dù mặc bình thường lôi thôi lếch thếch, một đầu ngang tai tóc ngắn lại nổi bật lên cô thanh xuân bay lên, bên miệng lúm đồng tiền không để cho cô cười cũng ngọt, chỉ là hai đầu lông mày không từ tin, dùng cô xinh đẹp giảm đi. Phía sau của cô đứng một tóc dài cáu kỉnh mỹ nhân. "Cậu xem một chút cậu, cậu ở đâu không xinh đẹp? ! Cậu xem một chút chân của cậu, bao dài nhiều mảnh nhiều bạch, cậu thất bại chính là thất bại đang không biết ăn mặc, mỗi ngày ăn mặc như cái người đàn ông, bạch bạch chà đạp cha mẹ cho tốt gien." Mã Nhật Hà hận không thể gõ mở Hải Châu đầu óc xem thật kỹ một chút bên trong cấu tạo, "Người đàn ông loại sinh vật này, nhìn thấy xinh đẹp người phụ nữ thì run chân, tôi thấy cũng nhiều, cái đó phương văn sửa lẽ nào là ngoại lệ?" Cô nặng nề mà quay một chút Hải Châu lưng, quát lớn: "Hải Châu, cậu xốc lại tinh thần cho tôi đến! Không cho phép khúm núm, nhìn thấy hắn không cho phép sợ, cùng hắn nói chuyện nhìn thẳng ánh mắt của hắn, nhớ kỹ! Chỉ có tặc mới không dám thấy ánh mắt của người khác, tôi nói, cậu không muốn bị hắn trở thành tặc đi?" Hải Châu đem đầu dao đã thành trống lúc lắc. "Cái này là được rồi! Cho dù là làm tặc, cậu cũng muốn làm trộm trái tim tặc. Đến, chúng ta bước đầu tiên, thì theo nhìn hắn con mắt nói chuyện bắt đầu. Bước thứ hai sao..." Mã Nhật Hà vỗ tay phát ra tiếng, "Đương nhiên là muốn đem cậu đầu đến chân cậu thật tốt cải tạo một phen!" Mã Nhật Hà thoả thuê mãn nguyện muốn làm một vố lớn, ai ngờ sự thật giội cho cô một thân nước lạnh, cô nhớ tới đến cô trang điểm bao thì đặt ở cái đó bị trộm LV trong bọc, cô vậy mấy món trang phục cũng không thích hợp thân cao chọn Hải Châu. Không có trang bị lại làm sao có thể khiến người đàn ông kinh diễm thậm chí ái mộ? Không có tiền, thì không có tất cả có thể, một khang nhiệt huyết Mã Nhật Hà lần nữa bị tiền tài đánh bại. Mới vừa rồi còn đang cao hứng bừng bừng nằm mơ hai cô gái nhất thời xì hơi, Mã Nhật Hà ngẩng đầu một cái, thì thấy Hải Châu trên mặt lại toát ra cô quen thuộc khiếp nhược và tự ti, lập tức lửa giận trong lòng thiêu đốt. Vì nghèo khó, thiện lương Hải Châu thì không xứng có ái tình và hy vọng không? Không! Cô không cho phép chút tiền ấy thì khiến các cô ấy cúi đầu đầu hàng! Tuyệt không! Mã Nhật Hà tâm lý đập nồi dìm thuyền làm cái quyết định, thì hùng hùng hổ hổ lao ra cửa đi, Ngô Xuân Nam đang ngồi ở bàn ăn lên đại đồng đám to lớn, nhìn thấy Mã Nhật Hà, còn đúng cô lên tiếng chào: "Nhật Hà, cậu dậy rồi a? Đến ăn điểm tâm a, cái này sắc sủi cảo rất thơm ..." "Trương Đức Toản người đâu?" Mã Nhật Hà không để ý tới hắn, con mắt bốn phía tìm người. "A, năm ca chạy ở bên ngoài bước đâu." Ngô Xuân Nam chỉ vào bên ngoài, sau đó thì thấy lương gió mát giống nhau chạy ra ngoài, hắn ở đây cô phía sau hô: "Haizz, Nhật Hà, cậu không ăn tôi ăn a..." Mắt thấy cô cũng không quay đầu lại chạy xa, hắn phồng má tút tút thì thầm: "Sáng sớm thì tuyên chiến, người phụ nữ thật đúng là lão hổ." Hắn lắc cái đầu bắt đầu hừ lên không đứng đắn tiểu khúc: "Tiểu hòa thượng xuống núi đi khất thực, lão hòa thượng có bàn giao, dưới núi cô gái là lão hổ, gặp muốn né tránh..." Vườn hoa cửa, Mã Nhật Hà gặp được vừa chạy bộ trở về Trương Đức Toản, vận động qua đi hắn ra một thân mồ hôi nóng, trên người giống như còn đang ở bừng bừng ra bên ngoài bốc lên nhiệt khí, cô ghét bỏ đứng xa một chút. "Trương Đức Toản, cho tôi mượn ít tiền." Liền hàn huyên đều có, cô mở miệng thì đi thẳng vào vấn đề. "Vay tiền?" Trương Đức Toản có hơi kinh ngạc, nét mặt có hơi lạnh, "Tôi tại sao muốn cho cậu mượn? Chỉ bằng cậu thái độ như vậy?" Mã Nhật Hà nhất thời nghẹn lại, thấy Trương Đức Toản như vậy mặt lạnh vô tình, tâm lý nổi lên trận trận tủi thân, trút giận nói: "Không mượn coi như xong." Cô nghiêng đầu sang chỗ khác muốn đi. "Mã Nhật Hà cậu đứng lại!" Trương Đức Toản hơi thở dài, đi đến trước mặt cô, nhìn cô quật cường không rành lõi đời mặt kiên nhẫn nói, "Trên thế giới này, trừ cha mẹ của cậu, không ai lại vô điều kiện giúp cậu. Cũng tỷ như vay tiền, cậu phải hướng đối phương nói rõ thái độ của cậu, như vậy, chí ít thì nên cho đối phương một có thành ý cười." "Tôi đối cậu không cười nổi đến." Mã Nhật Hà tức giận nghiêng đầu sang chỗ khác. "Vậy thật xin lỗi, cậu không mượn được tiền." Lần này đến phiên Trương Đức Toản quay người. Lần này đến phiên Mã Nhật Hà mắt trợn tròn, vốn dĩ là nếu là lão ba chính miệng phó thác hắn chăm sóc cô, hắn có thể đảm nhiệm cô cho cầu cho lấy, không nghĩ tới hắn vẫn là như vậy không hiểu nhân tình, quả thực ghê tởm đến cực chút. Không có tiền quả thực nửa bước khó đi, chính đau khổ xoắn xuýt Mã Nhật Hà liếc thấy Hải Châu trốn ở màn cửa phía sau hướng bên này nhìn lén, cô cắn răng làm ra quyết định. "Haizz, Trương Đức Toản!" Cô âm thanh kiên định, nhưng cũng lộ ra mười phần uể oải. Trước mặt người đàn ông quả nhiên dừng bước lại quay đầu, ánh mắt lạnh lùng, bất động thanh sắc chờ lấy cô động tác kế tiếp. Mã Nhật Hà tâm không cam tình không nguyện đi đến trước mặt hắn, nỗ lực liên lụy một chút bộ mặt cơ thể coi như là cười, ồm ồm hỏi hắn: "Như vậy được không?" "Cười đến so với khóc còn khó coi hơn." Doãn quang Niên Biểu tình mặc dù nghiêm túc, trong mắt lại rõ ràng ngậm những vì sao chút chút ý cười: "Chẳng qua thấy cậu cười được khổ cực như vậy, gắng gượng hợp cách, đi theo tôi." Mã Nhật Hà lòng trong hơi hoan hỉ, tiền này coi như là mượn đến . Cô hướng không rõ ràng cho lắm Hải Châu dựng lên cái V chữ, thì theo đuôi Trương Đức Toản lên lầu, hắn vào thư phòng, cô ở ngoài cửa do dự một chút, rốt cục không cùng vào trong. Hắn tư nhân không gian, hay là đừng có đặt chân tương đối tốt. Trương Đức Toản lấy tiền mặt ra đây, liền thấy vốn mặt hướng lên trời cô gái sắc mặt trầm tĩnh đứng ở ngoài cửa, hắn nghĩ tới Mã Chí Thanh nhắc nhở, dụng tâm lương khổ lão ba chờ mong kiêu căng con gái dục hỏa trọng sinh, mà hắn chân thành hy vọng lão tiên sinh có thể còn sống thấy đến ngày đó. Mã Nhật Hà quay đầu lại giật mình, không có người phụ nữ có thể chịu được bị phía sau người đàn ông dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn, cũng không biết hắn như vậy vô thanh vô tức đứng ở cô phía sau bao lâu, cô mở miệng oán trách: "Cậu thuộc mèo không? Đi đường đều không có tiếng âm." Lập tức cười lạnh: "Chẳng qua cũng là, không gọi cẩu tài cắn người." Vừa đối đầu hắn, cô liền không nhịn được ác miệng, tâm lý chính thống khoái đâu, Trương Đức Toản túc nghiêm mặt nói: "Nhìn tới cậu là không muốn cho mượn tiền." Trên tay phong thư nhét trở về trong túi xoay người rời đi, Mã Nhật Hà hắn nắm bảy tấc, nóng vội phía dưới đành phải kéo hắn lại ống tay áo, cắn môi nói: "Tôi xin lỗi tổng được rồi." "Cậu nên trưởng thành, không thể luôn luôn như thế tính trẻ con." Trương Đức Toản mặt lộ bất đắc dĩ, "Tôi đang cậu cái tuổi này, sớm thì đã hiểu đối với không thích người, thân người công kích chẳng có tác dụng gì có, sẽ chỉ khiến chính mình càng bị động." Mã Nhật Hà chế giễu lại: "Bái cậu ban tặng, tôi bây giờ ngoại trừ di chuyển động mồm mép khí cậu, cũng không có biện pháp khác , birkin bao nện người cũng không sai, nhưng mà đều bị chủ nợ lấy đi, cậu hài lòng?" Kiểu này vĩnh viễn tranh chấp lệnh Trương Đức Toản sinh lòng mỏi mệt, mảnh nghĩ một chút, động lên mồm mép miệng đầy thuyết giáo hắn mới là buồn cười nhất cái đó người. Đối với cô, hắn bất tri bất giác liền quản nhiều. Lười nhác nói nhảm, hắn lấy ra phong thư, Mã Nhật Hà thấy thật dày một chồng, mặt lộ vẻ vui mừng đưa tay muốn đi đón, cái tay kia lại vô tình rụt quay về. Giống như bị người vào đầu giội cho nước lạnh, cô chính muốn phát tác, thì nghe hắn nói: "Bên trong là ba vạn đồng, đừng vội cầm, hãy nghe tôi nói hết, cậu rồi quyết định nếu không muốn bắt số tiền kia." "Cậu nói đi." Mã Nhật Hà mặt ngoài kiềm chế, tâm lý đã bắt đầu hối hận mở miệng hướng hắn vay tiền. Trương Đức Toản nhìn cô, "Cậu hướng người vay tiền lúc, có nghĩ qua trả tiền chuyện này không?" Mã Nhật Hà sửng sốt một chút, không rõ ràng cho lắm nhìn hắn. "Tôi không làm từ thiện, chí ít sẽ không đúng cậu làm, cho nên tiền cho tôi mượn, là phải trả ." Hắn mặt không đổi sắc khẽ nhả nhìn lãnh khốc chữ, "Điều kiện của tôi là cậu phải đi công việc, mỗi tháng dùng cậu tiền lương một bộ phận đưa tôi, bất kể lợi tức, không chỉ là cậu, cái nhà này trong mỗi cái người đều cần phải đi công việc, tôi không hy vọng cái này chỗ nhà có không việc làm cả ngày tản bộ, điều kiện của tôi chỉ đơn giản như vậy, tiếp nhận thì lấy đi, tôi không gặp qua hỏi cái này tiền chỗ." Mã Nhật Hà quả thực không thể tin vào tai của mình, liền vì chỉ là ba vạn đồng mà thôi, cô muốn nhục nước mất chủ quyền tiếp nhận hắn như thế điều kiện hà khắc! Tiền này mượn cũng quá oan uổng ! Cô tâm lý không thoải mái, trực tiếp đem không vui biểu hiện tại trên mặt, xoắn xuýt một hồi nói: "Cha tôi nói tôi công việc chủ yếu chính là dùng tiền vui đùa, cho nên tôi không có có công việc qua, càng không biết chính mình có thể làm gì, tôi đối với mình mình không có lòng tin." Nghe được dạng này đáp án Trương Đức Toản cũng không bất ngờ, cô thẳng thắn ngược lại làm hắn sinh ra mấy phần thưởng thức: "Người chỉ có đi làm việc, mới sẽ biết chính mình đến tột cùng thích hợp làm cái gì, cậu chưa từng thử qua, làm sao biết chính mình không được đâu? Hay là cậu trời sinh thì thích đầu hàng?" Cái này phép khích tướng quả nhiên hữu dụng, Mã Nhật Hà giống con phẫn nộ Tiểu Thú nhe răng phản kháng: "Tôi mới không phải!" "Cậu dĩ nhiên không phải." Trương Đức Toản ánh mắt bên trong mang theo thấy rõ ý cười, "Bởi vì cậu là Mã Chí Thanh con gái, thực chất bên trong chảy hắn không chịu thua huyết dịch, nói như vậy, mỗi cái người khi còn bé đều ý nghĩ hão huyền qua, cậu đâu, đã từng mộng nghĩ tới gì?" Hắn phao chuyên dẫn ngọc, trên mặt của cô hiện lên một vòng mất tự nhiên, không biết rõ trọng tâm câu chuyện sao thì theo vay tiền chuyển hướng mộng nghĩ, suy nghĩ một lúc về sau khó chịu nhìn hắn một cái: "Cậu nói trước đi cậu." Trương Đức Toản buồn cười, đẹp mắt người đàn ông cười lên cũng là giống như gió xuân hiu hiu, như vậy nội liễm rõ ràng cười bản không nên xuất hiện đang một Hắc Tâm tư bản gia trên mặt, nhưng lại khiến Mã Nhật Hà hoảng hốt nhận thức đến, hắn thực ra một mực là cái yêu cười người đàn ông. Hắn cũng không trực tiếp trả lời cô vấn đề, ngược lại hỏi: "Cậu xem qua George Clooney diễn lão bài phim Mỹ « phòng cấp cứu chuyện xưa » không?" Mã Nhật Hà lắc đầu, trong ánh mắt có một chút đắc ý: "Cậu quên tôi với cậu có tuổi tác thay mặt khe không?" "Cũng là." Trương Đức Toản sờ lên cái mũi, nhàn nhã một tay dựa vào ở trên tường cười yếu ớt, "Đại học trước kia tôi luôn luôn muốn làm cái bác sĩ , tôi nhìn không tệ, mặc vào áo khoác trắng hẳn là sẽ đem cả gian bệnh viện tiểu y tá đều mê điên đảo tâm thần đi?" "Cho nên cậu mộng nghĩ chỉ là làm vạn người mê?" Mã Nhật Hà chờ đến cơ hội thì không chút lưu tình chế nhạo hắn, "Trương Đức Toản, cậu có thể thật có tiền đồ a!" "Thật là không có tiền đồ, cho nên tôi rất nhanh liền từ bỏ ." Nét mặt của hắn có hơi mang theo một chút tiếc nuối. "Vì sao? Vì sao bỏ cuộc ?" "Vì nghèo, học phí rất đắt." Trương Đức Toản thâm đen đôi mắt bên trong cái bóng ra cô không rành thế sự mặt, "Với lại bảy năm Y Khoa, với tôi mà nói thời gian thành bản quá cao, tôi như vậy đầu cơ phân tử, sao tĩnh được quyết tâm đến làm học vấn đâu." "Nhưng cậu vừa mới không phải còn nói cậu muốn làm bác sĩ không?" Mã Nhật Hà không lý do tức giận, "Trương Đức Toản cậu tại sao có thể như vậy, mộng nghĩ là rác thải không? Tùy tiện thì nửa đường ném đi!" Trương Đức Toản thấy cô tức giận, lúc này mới không nhanh không chậm giải thích: "Làm bác sĩ là mẹ của tôi chưa hoàn thành mộng, tôi là hiếu tử, cho nên nghĩ tới giúp cô giải mộng. Về phần tôi từ nhỏ đến lớn mộng nghĩ sao, là mang mẹ của tôi rời khỏi bằng hộ khu gian kia mỗi đến trời mưa thì rỉ nước căn phòng." Hắn dừng lại một chút, ánh mắt trong rõ ràng có một tia bên cạnh người vô pháp phát giác cùn đau nhức: "Đáng tiếc cái này vĩnh viễn là cái không cách nào thực hiện mộng ." "Là, vì sao?" Mã Nhật Hà đầu óc còn chưa quẹo góc, "Cậu rõ ràng đều ở lại lớn như vậy phòng ốc..." "Mẹ của tôi không có ở đây." Doãn quang trẻ măng thở dài, "Đang vậy chỗ mưa dột căn phòng trong..." Hắn không tiếp tục nói đi xuống, cho dù đã qua đi rất nhiều năm, như thế mang ý nghĩa sinh ly tử biệt vết thương hắn hay là không có dũng khí lại lần nữa để lộ, bầu không khí bắt đầu trở nên có một chút chút đau thương, trước đây dưới lầu ngủ gà ngủ gật Lân, như là cảm ứng được chủ nhân sa sút tâm trạng, lên lầu im ắng co quắp tại dưới chân hắn, không có gì cả chó, chỉ có thể dùng ấm áp cùng trung thành hồi báo cho nó lần thứ hai sinh mệnh chủ nhân. Mã Nhật Hà hiểu rõ chính mình không cẩn thận chạm đến người tôi chuyện thương tâm, yên lặng một chút, vụng về an ủi hắn: "Cậu chí ít có qua yêu cậu mama a." Cô dựa vào tường hồi ức: "Tôi khi còn bé có rất nhiều trang phục, tôi mỗi ngày đổi một bộ mặc đi nhà trẻ, các tiểu người bạn đều vô cùng hâm mộ tôi, thì liền giáo viên cũng nói tôi là Tiểu công chúa, nhưng chỉ có tôi hiểu rõ, tôi ngoại trừ những kia trang phục, thì không có còn lại . Tôi rất ít nhìn thấy cha mẹ, bọn họ giống như luôn có bận bịu không xong chuyện, bọn họ cảm thấy xin lỗi lúc, rồi sẽ mua một đống trang phục quay về lấy tôi niềm vui, buổi tối các tiểu người bạn đang đầu giường nghe cha mẹ giảng chuyện xưa lúc, tôi thường thường một người thay đổi bộ đồ mới phục đang phía trước gương đi tới đi lui, tôi hy vọng mình có thể càng xinh đẹp một chút, như vậy bọn họ rất nhanh lại lại mang theo bộ đồ mới phục xuất hiện ở trước mặt tôi, lúc kia, tôi không biết tôi chờ mong rốt cục là những kia trang phục, vẫn có thể nhìn thấy bọn họ." Cô cắn môi: "Về sau... Tôi thì thật nghĩ lúc người mẫu, tôi khi 16 tuổi, có một vô cùng tư thâm người đại diện nghĩ ký tôi, vô cùng nghĩ ủng hộ làm tạp chí đương gia người mẫu, người mẫu giải thi đấu tôi liền phiếu báo danh đều điền xong, nhưng cuối cùng hay là... Xé toang ." "Có thể nói cho tôi biết vì sao không?" Trương Đức Toản hỏi. Mã Nhật Hà đồng thời không có trả lời ngay, cô có hơi khó mà mở miệng, qua tốt nửa thiên tài thổ lộ chân tướng: "Lúc kia, mẹ tôi với một so với cô Tiểu Thập tuổi mẫu nam chạy, còn đã hoài thai, đứa nhỏ không phải cha tôi ." "Cha tôi chịu đả kích rất lớn, tự nhiên đúng người mẫu nghề này thì có rất sâu thành thấy, hắn kiên tin một chuyến này là thùng nhuộm, chẳng những cướp đi hắn người phụ nữ, còn muốn cướp đi hắn con gái, phát thật lớn một trận tính tình, thực sự là buồn cười a, thì vì cái đó tuổi trẻ mẫu nam, trên thế giới này nhiều như vậy chức nghiệp, hắn duy chỉ có không thể tiếp nhận con gái đi làm người mẫu." "Hắn đều như vậy già rồi, lão bà còn cùng người chạy, tôi nghĩ coi như xong đi, người mẫu không làm thì không làm, dù sao tôi không thiếu tiền." Cô bình tĩnh tự thuật chuyện cũ, nỗ lực trang mây trôi nước chảy, nhưng mà Trương Đức Toản nhìn ra được đến, cô luôn luôn canh cánh trong lòng, đúng mười sáu tuổi cô mà nói làm xuống quyết định này cũng không dễ, khiến một thích nằm mơ tiểu cô gái bỏ cuộc mộng nghĩ, thì với bức bách người bỏ cuộc tín ngưỡng giống nhau làm cho người lòng như đao cắt. Mã Nhật Hà giảng thuật những thứ này lúc, cho người cảm giác là cô rõ ràng muốn khóc, lại cố nén nước mắt, ngược lại khiến người bên ngoài càng thêm bất an. "Tôi không biết phải an ủi như thế nào cậu." Trương Đức Toản không còn nghi ngờ gì nữa không quen ứng đối kiểu này tình hình, có vẻ hơi không biết làm sao, "Nếu tôi cho cậu biết bố của tôi đang tôi năm tuổi lúc cũng với người phụ nữ chạy, có thể hay không khiến cậu thật tốt mà chịu đựng chút?" "A, thì ra đáng thương trẻ con không chỉ một mình tôi." Mã Nhật Hà cau mũi một cái đuổi đi chóp mũi loại đó chua xót cảm giác, nhìn bên cạnh mang theo quan tâm nét mặt người đàn ông, ngược lại là sinh ra mấy phần cùng chung chí hướng cảm giác đến, đại khái là bởi vì bọn họ đều sinh ra ở không quá hạnh phúc gia đình, "Cho nên Trương Đức Toản, về sau đừng lại đề cập với tôi gì cẩu thí mộng tưởng rồi, mộng muốn từ đến đều là không thể thực hiện, mà chỉ có thể dùng để hoài niệm ." Về mơ ước trọng tâm câu chuyện đến đây là kết thúc, Mã Nhật Hà giật mình chính mình thế mà cùng hắn hàn huyên nhiều như vậy, hai người bọn họ không phải Thủy Hỏa Bất Dung quan hệ không? Cô thế mà cùng hắn thẳng thắn rất nhiều thậm chí liền Hàn Linh đều từng lộ ra tâm sự, hắn rốt cục cho cô rót bao nhiêu thuốc mê? Người đàn ông này trên người không còn nghi ngờ gì nữa mang theo nào đó Chủng Ma lực, có thể tuỳ tiện khiến người tôi dỡ xuống phòng bị trái tim, cô nhắc nhở chính mình nhất định phải đúng hắn tùy thời gìn giữ địch ý. "Tiền tôi không muốn cho mượn , tôi một chút cũng không nghĩ để cậu làm tôi chủ nợ." Cô giơ cằm nỗ lực duy trì còn sót lại không nhiều lòng tự trọng, con mắt dư quang nghiêng mắt nhìn qua hắn mồ hôi ẩm ướt vận động ngắn tay, đột nhiên nhớ tới đến cô đã từng tiễn hắn ba kiện giá cả không ít áo sơmi, hai tay áo sơmi mặc dù mất giá không ít, nhưng xuất ra đi đầu cơ trục lợi hẳn là cũng có thể đổi về một ít tiền. Cô tâm lý vui mừng: "Haizz, Trương Đức Toản, tôi nhớ ra rồi, tôi thì làm bẩn cậu một kiện áo sơmi mà thôi, lại khảng khái trả cậu ba kiện, tôi nói, cậu đem còn lại hai kiện đưa tôi đi, cậu bây giờ có tiền như vậy, nhất định sẽ không để ý cái này chút vật nhỏ đúng không?" Cô cho hắn mang lên trên một đỉnh mũ cao ý đồ khiến hắn đi vào khuôn khổ, hắn lại một chút nhìn thấu cô tâm lý vậy chút ít kế hai, khoan thai nói: "Cậu nói đúng, tôi là không chút nào để ý, chẳng qua cậu khẳng định thật muốn vậy hai kiện bị đổ rượu mừng áo sơmi không? Cậu biết , luôn có người phụ nữ yêu trên tiệc rượu vẩy tôi một thân rượu mừng." Mã Nhật Hà hắn tức giận đến giơ chân, nhẫn nhịn nửa thiên tài thở phì phì biệt xuất một câu: "Cậu thì không thể mặc cũ áo sơmi dự họp những kia chết tiệt tiệc rượu không? !" Sau đó không đợi hắn nói chuyện, cô thì đỏ mặt quay người "Đông đông đông" chạy đi xuống lầu, rất có cả đời cùng hắn cả đời không qua lại với nhau ý nghĩa. Cô trở về gian phòng của mình, còn đến không kịp đúng Hải Châu càu nhàu, thì thấy cô mặc vào một kiện thổ đến bỏ đi áo khoác màu đen, đứng ở phía trước gương lấy gương soi mình, càng buồn cười hơn là, cô phía dưới bộ cũng là một cái màu đen quần bò. Nhìn Hải Châu nét mặt cũng là không quá từ tin, khoảng chính cô cũng thấy được cái này một thân không quá thỏa đáng.. "Tôi nói, cậu liền mặc cái này một thân đi gặp cậu Nam Thần?" Hải Châu bất an quay đầu, thấy Mã Nhật Hà âm tình bất định thần sắc, do do dự dự gật gật đầu. Thời thượng phẩm vị luôn luôn bắt bẻ Mã Nhật Hà ghét bỏ đừng mở rộng tầm mắt, đặt mông ngồi ở trên giường, nhịn hơn nửa ngày, hay là không nín được ác miệng dục vọng: "Hải Châu, cậu rốt cục là đi gặp người đàn ông vẫn là đi tham gia hắn tang lễ?" Hải Châu kinh ngạc, sau đó bắt đầu nước mắt rưng rưng, nằm lỳ ở trên giường thương tâm gần chết bật khóc: "Tôi... Tôi cũng biết không thích hợp... Nhưng, nhưng đây là tôi quý nhất y phục, vì tìm việc làm tôi chuyên môn đang thương trường mua, hu hu hu." Cô khóc không thành tiếng, Mã Nhật Hà nghe được trong tiếng khóc tuyệt vọng, trong lòng cũng có phần cảm giác khó chịu. Hải Châu gia cảnh bình thường, dưới đáy có một em trai, em trai khi còn bé kém chút chết chìm chết rồi, mẹ hắn mẹ trước đây thì trọng nam khinh nữ tư tưởng nghiêm trọng, lần này càng là hơn đau con trai đau đến thực chất bên trong, còn buộc Hải Châu cung cấp em trai du học, không trả tiền thì nháo muốn tự sát, Hải Châu mấy năm này bớt ăn bớt mặc, căn bản không dám dùng tiền là chính mình mua thêm gì đó, vất vả công việc kiếm được tiền toàn bộ lấp đến cô em trai cái đó hang không đáy trong, chính mình căn bản không có gì tiền tích góp, đoạn thời gian trước mẹ của cô lại gọi điện thoại đến đòi tiền, Hải Châu buổi tối tránh trong chăn vụng trộm khóc, ngày thứ hai tốt nhất là ngoan ngoãn đem trước đây muốn lấy ra giao tiền thuê nhà tiền gọi cho mẹ của cô. Cô ảm đạm vô vọng trong cuộc đời, giống như chỉ còn lại có nha sĩ tiên sinh cái này duy nhất một chùm quang mang . Mà bây giờ, vậy chùm sáng mang mắt thấy là phải biến mất đang thế giới của cô, lòng của cô đều muốn nát . Mã Nhật Hà bất đắc dĩ nhìn thoáng qua khóc đến co lại co lại Hải Châu, hối hận chính mình vì sính miệng lưỡi nhanh chóng, quên bận tâm lòng của cô tình, cô nặng nề thở dài: "Đừng khóc, đi đem cái này thân trang phục cởi, sau đó cùng cậu ông chủ lại xin nghỉ nửa ngày, chúng ta đi ra ngoài mua trang phục." Nói xong, cô dứt khoát quyết nhiên đứng lên mở ra cửa đi ra ngoài. Không chính là đi ra ngoài làm việc không? Đã cô đời này không làm được công chúa, vậy thì học người bình thường đi làm việc đi, người tổng muốn cần công tác, lấy trước kia dạng cả ngày dùng tiền tìm niềm vui không có việc gì thời gian cô cũng qua đủ rồi, là nên đổi chuyện lặt vặt pháp. Huống chi ba cô cũng hy vọng cô có thể đi làm việc.
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD