Lân như hiểu được tiếng người, vừa hưởng thụ nhai thịt, vừa nằm trên mặt đất nghẹn ngào giả bộ đáng thương.
Trong phòng bếp một người một chó hình tượng được xưng tụng ấm áp, ấm áp đến mấy cái khách trọ không đành lòng lên tiếng quấy rầy, mãi đến khi Lân phát hiện bọn họ, xông lấy bọn hắn "Uông uông" kêu hai tiếng, Trương Đức Toản mới quay người nhìn thấy bọn họ.
"Đều đứng làm gì, đến giúp bận bịu, có thể ăn cơm ." Hắn thuần thục đem rau thịnh tốt đặt ở trong mâm, thấy tư thế kia, nghiễm nhiên là chìm đắm phòng bếp nhiều năm lão thủ.
Hải Châu chim nhỏ bình thường nét mặt vui vẻ vào phòng bếp bưng rau, vô cùng hưởng thụ ngửi ngửi, hỏi đang xào món ăn Trương Đức Toản: "Đức Toản, đây đều là cậu làm không?"
"Dĩ nhiên không phải, là ốc đồng cô gái làm ."
Hải Châu phát ra tiếng cười như chuông bạc, Mã Nhật Hà chần chờ một chút, cũng đi rồi vào trong giúp bận bịu bưng bát, thường ngày tối lười biếng Lạc Công Luật lại cũng khó được theo đuôi, chẳng qua vị này lớn thiếu gia đầu một động tác là dùng tay trộm thịt ăn, Lân phát hiện hắn, hướng hắn "Uông" một tiếng, Lạc Công Luật chỉ vào mũi chó Tử Uy uy hiếp: "Lại để Bản Thiếu Gia đem cậu luộc rồi ăn!"
Nghĩ đến Lân đã từng vô số lần bị người uy hiếp "Muốn đem cậu luộc rồi ăn ", những người khác lời nói nghe không hiểu, những lời này là rõ ràng nghe hiểu, nó phản ứng đầu tiên chính là hung hãn nhào tới, Lạc Công Luật sắc mặt đại biến, một chân nhảy chạy ra ngoài, phía sau đi theo bốn chân phi nước đại Lân.
Chỉ còn một chân Lạc Công Luật bị Lân truy đầy phòng khách tán loạn, Ngô Xuân Nam thậm chí còn là chính nghĩa cẩu cẩu phất cờ hò reo: "Lân tốt, cắn hắn cắn hắn! Từ thiếu gia ăn qua củ lạc, so với Đường Tăng thịt còn bổ..."
"Ngô Xuân Nam, ông đây sẽ không để... A... Cứu mạng a, chó gia gia tha mạng..." Lạc Công Luật bị một con chó dồn đến tuyệt lộ, chật vật bò lên trên Trương Đức Toản ngừng ở bên ngoài Land Rover, còn chắp tay trước ngực cầu xin tha thứ, trong phòng khách cười đáp đau bụng mấy người thế mới biết vị này đánh lên mắt cũng không nháy một chút thiếu gia nguyên lai là sợ chó nhất tộc.
Trương Đức Toản giải vây váy ra đây liền thấy cái này buồn cười một màn, bất đắc dĩ cười cười, cũng là kỳ lạ, bình thường lạnh băng băng nhà đột nhiên vì mấy cái này thằng nhóc đến mà trở nên có tức giận lên, hắn mỉm cười ánh mắt không tự giác chuyển hướng cửa sổ sát đất trước Mã Nhật Hà, cô rút đi hoa lệ áo ngoài, như cái nhà bên cô gái giống nhau tứ vô kỵ đạn cười to, tuổi trẻ bên mặt lên không có phòng bị oán hận, giờ khắc này đầy đủ trân quý, bởi vì đây là cô vào cái này chỗ nhà sau lần đầu tiên cười đến vui vẻ như vậy.
Thời gian thực sự là thần kỳ, nó cải tạo cái đó sơ thấy thời gian ngạo mạn cao quý cô gái, trằn trọc khiến cô biến thành bộ dáng bây giờ, hắn rất hiếu kì, tiếp xuống trên người cô lại sẽ có thế nào sửa đổi.
Mã Nhật Hà phát giác có một đạo nóng rực ánh mắt chính bắn ra trên người cô, vô thức nghiêng người sang, thì va vào một đôi thâm thúy trong mắt, miệng cô bên cạnh nụ cười xán lạn lập tức cứng đờ, hai người đều có chút lúng túng, đồng thời đừng mở rộng tầm mắt, Trương Đức Toản giơ đĩa đúng ngoài cửa chó quát: "Lân, đừng làm rộn, quay về ăn cơm tối."
Lân nghe được chủ nhân triệu hoán, thu liễm cuồng tính nghe lời chạy quay về, chạy đến Trương Đức Toản bên người lúc còn ân cần liếm láp hắn dép, mềm mại như con miên dương, Lạc Công Luật nhắm mắt theo đuôi cùng ở phía sau mặt, vẻ mặt phòng bị mà nhìn chằm chằm vào đầu này lúc nào cũng có thể sẽ trở mặt đại cẩu.
Trương Đức Toản nhu sờ lấy Lân đầu, đem nó bàn ăn để dưới đất nói: "Chó cùng người giống nhau, đều là thích mềm không thích cứng giống loài, cậu đánh nó một chút, nó nhớ cậu cả đời, cậu uy nó một lần, lần sau nó vui lòng đem mạng cho cậu, so với đến, nhưng so với người đáng yêu nhiều."
Ngữ khí của hắn bình bình đạm đạm, lại có tuỳ tiện tin phục người khác mị lực, dù là Lạc Công Luật như vậy kiệt ngạo bất tuần công tử, cũng bị hắn câu chuyện nói ngượng ngùng, sờ cái đầu đàng hoàng "A" một tiếng.
Năm người đang cạnh bàn ăn ngồi xuống, bữa tối có thể xưng phong phú, năm cái rau một tô canh, sắc hương vị đều đủ, chỉ một chút cũng làm người tôi thèm ăn nhỏ dãi.
"Ăn cơm đi." Làm là chủ nhân Trương Đức Toản dẫn đầu cầm đũa lên, chậm rãi ăn lên.
Bốn người đưa mắt nhìn nhau, Ngô Xuân Nam dẫn đầu kẹp rau, Lạc Công Luật theo sát phía sau, nếm thử một miếng rau về sau liền bắt đầu dùng phong quyển tàn vân tốc độ ăn lên, Mã Nhật Hà là cuối cùng một di chuyển đũa , cô nếm thử một miếng trước mặt dầu muộn dẹp cá, thịt cá mềm non, miệng đầy Lưu Hương, không khỏi kẹp chiếc thứ hai.
Hải Châu cũng chung tình tại đạo kia cá, trên mặt cảm động đúng Trương Đức Toản nói: "Đức Toản, cậu làm rau ăn ngon thật, đây mới là người ăn thứ gì đó, chúng ta trước kia ăn đều là heo ăn."
Trương Đức Toản cười: "Mấy người chỉ là đói quá lâu."
"Bây giờ biết làm cơm người đàn ông thật là ít a, Đức Toản cậu chừng nào thì học được nấu cơm a?"
"Không nhớ rõ , mười tuổi khoảng chừng đi."
"A? Nhỏ như vậy thì học xong?"
"Ừm, mẹ của tôi trên tài nấu ăn không có thiên phú gì, cô không được đành phải tôi lên, xào rau thực ra không có mấy người tưởng tượng khó khăn như vậy."
Trương Đức Toản và Hải Châu cậu một câu tôi một câu từ đang tán gẫu, Mã Nhật Hà mặc dù trầm mặc ít nói, nhưng mà bọn họ mỗi câu lời nói cô đều vểnh tai nghe được vô cùng nhận thật, bởi vậy có vẻ hơi không quan tâm.
Hai cô gái tướng ăn coi như ưu nhã, Ngô Xuân Nam và Lạc Công Luật tướng ăn cũng chỉ có thể dùng "Ăn như hổ đói" để hình dung, cái này cũng gián tiếp đã chứng minh Trương Đức Toản tài nấu ăn hạng nhất, đủ để khiến một kiêu ngạo ăn hàng vứt bỏ lòng tự trọng, cúi đầu hướng hắn lấy lòng.
Đang vậy nồi khoai tây hầm thịt bò một nửa vào Lạc Công Luật bụng về sau, hắn lau một cái dầu mỡ miệng, xỉa răng chỉ vào Trương Đức Toản phóng khoáng mở miệng: "Người anh em, thì xông cái này nồi thịt, cậu cái này đại ca tôi Lạc Công Luật nhận."
Trương Đức Toản buông xuống bát cơm, ưu nhã lau miệng: "Để ăn mừng chúng ta người anh em nhận nhau, tối nay bát thì cậu đến rửa đi."
"A? Rửa... Rửa chén?" Lạc Công Luật cả kinh cái cằm kém chút rớt xuống đến.
Ngô Xuân Nam nhìn có chút hả hê cười to, Trương Đức Toản không có khiến hắn vui vẻ quá lâu, nói tiếp đi xuống: "Đã mọi người muốn cùng sống sống một đoạn thời gian, làm là chủ nhà, có mấy món sự tình tôi muốn đơn giản bàn giao một chút. Thứ nhất, tôi có một chút bệnh sạch sẽ, hy vọng mọi người chú ý một chút chính mình người vệ sinh quen thuộc, tôi không hy vọng nhà của mình trở thành bãi rác. Nhân viên quét dọn a di mỗi tuần gặp qua đến tổng vệ sinh một lần, vì không gia tăng lượng công việc của cô, gian phòng của mình vệ sinh mời chính mình phụ trách. Thứ hai, về ăn cơm. Mỗi ngày bữa sáng và bữa tối tôi sẽ làm tốt, cơm trưa tôi không trở về đến mấy người tự mình giải quyết, công bằng lên thấy, mua món ăn nhiệm vụ chính là các cậu , tất nhiên tiền ăn không cần mấy người ra. Rửa chén sau này cũng là chuyện của các cậu, mỗi người thay phiên đến đây đi, mấy người đều không giống như là sẽ làm việc nhà người, chẳng qua, nhìn ra được đến học tập năng lực đều rất mạnh, cho nên mỗi cái người ba lần trước đánh nát bát, tôi cũng sẽ không yêu cầu mấy người bồi thường, sau đó mỗi đánh nát một, đều theo giá gốc gấp mười bồi thường tôi, cùng tin cậu nhóm rất nhanh rồi sẽ thuần thục nắm giữ cái này kỹ năng."
Đang tất cả mọi người trợn mắt hốc mồm trong ánh mắt, hắn chậm rãi cười một tiếng: "Tất nhiên, mấy người có cự tuyệt rửa chén quyền lợi, tôi hiểu đồng thời tôn trọng quyết định của các cậu, làm là đáp lại, mỗi ngày tôi lại chỉ làm một mình tôi phần rau lượng, mãi đến khi mấy người đồng ý đề nghị của tôi."
"Cùng tin tất cả mọi người sẽ làm ra sáng suốt quyết định." Hắn tựa lưng vào ghế ngồi như cái tối ôn tồn lễ độ quý ông lịch sự, nhưng ở trường còn lại mấy cái người tâm lý hiểu rõ, sự thực tuyệt không phải như vậy,.
Tư bản gia đáng sợ liền đáng sợ tại đây trong.
Hắn tuyệt không đang ngôn ngữ lên và cậu tranh cái thắng thua, để cậu bị ép tiếp nhận đề nghị của hắn, hắn sẽ chỉ dùng hành động thực tế cắt giảm ích lợi của cậu, để cậu nếm đến ngỗ nghịch hắn quả đắng, cuối cùng không thể không đúng hắn thỏa hiệp.
Ngồi cách Trương Đức Toản xa nhất Mã Nhật Hà dùng tất cả mọi người nghe được đến âm thanh nói thầm: "Tôi nói sớm hắn không phải người tốt."
Hải Châu sợ Mã Nhật Hà lại mở lời kiêu ngạo, đang dưới đáy bàn đá cô một cước, cô đành phải câm miệng không còn nói rằng đi.
Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, huống chi người nghèo là không có cò kè mặc cả chỗ trống , nhất là thèm ăn người nghèo.
Ngô Xuân Nam nhìn đầy bàn sắc hương vị đều tốt cơm rau, nhớ tới mì tôm tư vị, không chút do dự dẫn đầu phản chiến: "Không thì rửa chén không? Người đàn ông đại trượng phu, thì sợ gì rửa chén? Một câu! Tôi Ngô Xuân Nam phải hướng năm ca học tập, lên phòng, hạ được phòng bếp!"
Ngô Xuân Nam hào ngôn vừa ra, Hải Châu tiếp lấy ngoan ngoãn tỏ vẻ: "Tôi không có vấn đề rồi, tôi từ nhỏ thì làm việc nhà , muốn tôi nói Đức Toản mỗi ngày nấu cơm mới là cực khổ nhất , chúng ta rửa chén nên rồi."
Lạc Công Luật xỉa răng cà lơ phất phơ dáng vẻ: "Nếu mỗi ngày có thịt ăn, rửa thì rửa đi, liền sợ tôi rửa bát mấy người không dám dùng a ha ha ha ha."
Ba người đều lên tiếng làm tỏ thái độ, lần này luôn luôn im miệng không nói Mã Nhật Hà lại trở thành tất cả tầm mắt tiêu chút, phát giác được tất cả mọi người đang xem cô, mặt của cô lại trướng đến đỏ bừng, lẽ nào cô lại muốn như cái kẻ ngu giống nhau mở miệng thừa nhận hắn thắng không?
Cô đặt tại dưới mặt bàn tay lẳng lặng bóp lên, nghĩ bị tức giận rời khỏi bàn ăn, nhưng lại sợ người khác lầm cho là cô giở tính trẻ con không nghĩ rửa chén, thì liền Lạc Công Luật dạng này lười nhác công tử ca đều đáp ứng, cô nếu kiên trì, thì có vẻ thập phần buồn cười.
Thực ra cô chỉ là đơn thuần không muốn thua cho hắn mà thôi.
Đang cô xoắn xuýt vạn phần lúc, một đạo quen thuộc tiếng vang lên lên, trực tiếp thay cô làm quyết định, Trương Đức Toản mặt không biểu tình đứng lên đến: "Ba so với một, quyết định như vậy đi."
Nói xong hắn thì rời khỏi bàn ăn, mắt sắc Lân ngoắt ngoắt cái đuôi đi theo hắn phía sau, một người một chó lên lầu.
Tối hôm đó Lạc Công Luật đang phòng bếp quả nhiên đập vỡ ba cái bát, ngoại trừ mỗi cái bát lên còn mang theo giọt nước sôi tử, nồi tẩy với không có rửa không có gì khác biệt bên ngoài, ngược lại tính là gắng gượng hoàn thành nhiệm vụ, đại xuất ba người khác dự kiến.
Bọn họ vốn dĩ là phòng bếp tất cả bát đều giữ không được.
Tất cả buổi tối Trương Đức Toản ngoại trừ xuống lầu rót một chén nước, thì chưa từng xuất hiện, thư phòng đèn luôn luôn lóe lên, hắn dường như cả đêm đều đang làm việc.
Hải Châu hôm nay không có đi làm, mời nha sĩ tiên sinh uống cà phê giao ước tự nhiên không cách nào thực hiện, Hải Châu lo lắng cô lỡ hẹn lại khiến nha sĩ tiên sinh ngộ nhận là cô hẹp hòi, tất cả buổi tối đứng ngồi không yên, Mã Nhật Hà lỗ tai bị cô ầm ĩ một buổi tối, trở về phòng thì có chút không ngủ được.
Cô trong lòng cũng chứa sự tình, dứt khoát rời giường đi trong hoa viên đi một chút.
Đầu thu đêm lạnh ý trận trận, thì cả trên trời những vì sao cũng lu mờ ảm đạm, thành phố này tập thể bước vào giấc ngủ, Mã Nhật Hà lại hào không buồn ngủ, cô bó lấy áo khoác, tại cửa ra vào trên bậc thang ngồi xuống đến.
Cô ngắm nhìn bốn phía, nơi này mỗi một chỗ đều lạ lẫm, không không yên lặng nhắc nhở cô, ở đây không phải nhà của cô, nơi này là thành phố này cô không muốn nhất ý ngốc địa phương, nhà của hắn.
Mã Nhật Hà thở dài, bây giờ cô dường như một mảnh cô độc không nơi nương tựa lục bình, bị dòng nước đẩy đi lên phía trước, rung rinh không biết cuối cùng chút ở phương nào.
Đi qua đời sống, giống như đã thành một hồi hoa lệ mộng, cô hoài niệm, lại sẽ không lại đến.
Trong nội tâm cô phiền muộn, lúc này cửa phía sau "Két" một thanh âm vang lên, Trương Đức Toản cầm một chén sữa bò xuất hiện tại cửa ra vào, dùng thưa thớt bình thường ngữ khí hỏi: "Muộn như vậy còn chưa ngủ, nhận giường?"
Mã Nhật Hà nhếch môi không nói lời nào, cô không quen cùng hắn một chỗ, huống chi là cùng hắn đêm khuya nói chuyện phiếm, bọn họ là đối lập một phương, thì nên trợn mắt nhìn nhau hận không thể dùng ánh mắt cắn chết đối phương, bọn họ không phải là giống như bây giờ, hắn đang cô ngồi xuống bên người, Lân khéo léo ghé vào bọn họ bên cạnh, bóng đêm như thế tĩnh tốt, khiến người tôi không đành lòng miệng ra ác ngôn bụp hỏng phần này yên tĩnh.
Cô chính rầu rĩ nếu không muốn đứng lên đến rời đi, Trương Đức Toản lại đem ly kia sữa bò đưa tới trước mặt cô: "Uống đi, có trợ giấc ngủ."
Mã Nhật Hà chần chờ không tiếp, hắn nhíu mày nói: "Lá gan nhỏ như vậy, lo lắng có độc?"
Cái này nhẹ bay bay một câu hai ba lần thì khơi dậy Mã Nhật Hà lòng háo thắng, cô đoạt lấy cốc ngước cổ "Ục ục" liền hướng trong miệng mãnh rót.
"Không có độc, chẳng qua tôi uống qua một ngụm." Bên người người đàn ông lành lạnh nói.
"Khụ khụ khục...." Mã Nhật Hà bị sặc, trong lúc bối rối sữa bò gắn một thân, cô lửa giận mọc thành bụi: "Trương Đức Toản cậu... Cậu có ác tâm hay không!"
Uống hắn uống qua cốc, vậy không chính là gián tiếp hôn không? Cô một hồi ác hàn, trên mặt một bộ Sơn Vũ Dục Lai nét mặt.
Trương Đức Toản thấy da mặt mỏng cô cô tức giận đến không nhẹ, bận bịu cười nói: "Nói đùa , tôi có bệnh sạch sẽ cậu quên không?"
"Ngây thơ!" Mã Nhật Hà lòng biết bị đùa giỡn, sắc mặt càng thêm không tốt, dứt khoát rộng mở trời song thuyết lượng thoại, "Trương Đức Toản, đã bây giờ không có có người khác, vậy tôi liền đem lời nói nói rõ, tôi nhìn ra được đến cậu người này căn bản không có tồn cái gì tốt tâm, gì 'Nhà dù sao trống không mấy người ở' loại chuyện hoang đường này cũng chỉ có thể lừa gạt lừa gạt mấy người bọn hắn, căn bản không lừa được tôi! Trương Đức Toản, tôi thật không hiểu cậu, một chút cũng không hiểu, cậu không phải nên xa xa trốn tránh tôi không? Vì sao ngược lại để cho tôi ở đến nhà cậu đến, cậu thì không sợ tôi có một ngày nổi điên đang cơm của cậu trong thức ăn hạ độc? Tôi bây giờ kẻ nghèo hèn một, bị bức ép đến mức nóng nảy tôi gì đều làm được ra đây ."
Cô đem chính mình nhẫn nhịn thật nhiều ngày lời trong lòng toàn bộ phun ra đến, trước đây cho là lại dọa đến bên người người đàn ông, chí ít khiến hắn biết khó mà lui, ai ngờ nét mặt của hắn lại bình tĩnh chẳng qua, bên miệng còn ngậm lấy một vòng nhàn nhạt cười, giống như chính mình nổi lên thật lâu một quyền lại đánh vào trên bông, đối phương hoàn toàn là không đau không ngứa, Mã Nhật Hà càng thêm tức giận.
Trương Đức Toản không nhìn cô, ánh mắt xuyên thấu mênh mông màn đêm, dường như đang nghĩ sự tình, bóng đêm giống như một đôi tay phác hoạ ra hắn gắng gượng ngũ quan, Mã Nhật Hà nghiêng đầu nhìn hắn, phát hiện chính mình suy nghĩ không thấu hắn, cái này khiến cô có hơi uể oải.
Mà cô càng uể oải là, cô phát hiện chính mình rất khó chuyên chú đi hận hắn, có đôi khi nhìn hắn mặt lại hoảng hốt đang tâm lý toát ra một câu "Người đàn ông này thật là dễ nhìn", so với như bây giờ.
Cô ép buộc chính mình dời tầm mắt của mình.
"Để các cậu chuyển vào đến, quả thực chỉ là vì cậu." Hắn mở miệng, Mã Nhật Hà dự cảm đến tiếp xuống hắn có trọng yếu lời nói muốn giảng, bởi vậy nghe được phá lệ nhận thật.
"Ba của cậu kính nhờ tôi chăm sóc cậu." Hắn những lời này giống như một viên trọng hình nổ - đánh, nổ Mã Nhật Hà bên tai ông ông tác hưởng.
Cô có nghĩ qua lão ba sẽ tìm người chăm sóc cô, lại tuyệt đối không ngờ rằng cái đó người sẽ là Trương Đức Toản, hai người bọn họ không phải kỳ hạn giao hàng trên trận đối thủ không?
Ba cô là già nên hồ đồ rồi không? Trương Đức Toản cho bọn hắn hai cha con mang tới tai nạn còn chưa đủ nhiều không? Lại đem cô giao phó cho hắn!
"Vì sao? Hắn nên hận cậu mới đúng." Cô nói năng lộn xộn, "Hắn, hắn..."
"Cậu muốn nói hắn già nên hồ đồ rồi?" Trương Đức Toản thay cô đem lời đón lấy đi, lập tức lắc đầu, "Tôi không như thế nhận là, hắn so với chúng ta bất luận kẻ nào đều thanh tỉnh."
"Tổng cảm thấy là lạ ở chỗ nào." Hắn có hơi mệt mỏi xoa huyệt thái dương, xem ra có hơi bối rối.
Mã Nhật Hà đang ban đầu kinh ngạc sau đó dần dần tỉnh táo lại đến, ánh mắt cũng biến thành sắc bén: "Haizz Trương Đức Toản, cậu vì sao không cự tuyệt?"
"Ngược lại là so với tôi tưởng tượng thông minh một chút." Trương Đức Toản cười lên, có thể nhìn thấy khóe mắt nếp nhăn nơi khoé mắt, "Tôi đương nhiên không thể cự tuyệt ba của cậu, trong này có một chuyện xưa, cậu muốn nghe không?"
"Nghĩ!"
"Như thế nghĩ a..." Trương Đức Toản âm điệu kéo dài thừa nước đục thả câu, đột nhiên cười một tiếng: "Đáng tiếc tôi hôm nay không muốn nói cho cậu biết."
"Cậu!" Mã Nhật Hà lại bị hắn đùa giỡn một lần, túm tú khí lông mày tức giận không thôi, "Trương Đức Toản cậu cái này thằng khốn!"
Bị chửi "Thằng khốn" người đàn ông cũng không sinh khí, ngược lại dùng nhẹ tay khẽ vuốt sờ Lân đầu, Lân vô cùng hưởng thụ ghé vào hắn bên cạnh nhắm mắt chợp mắt, ngẫu nhiên ngoắc ngoắc cái đuôi, dường như đang cảm ơn chủ nhân.
"Quá muộn, chúng ta Lân vô cùng buồn ngủ, mỗi ngày theo giúp tôi công việc đến đêm khuya, nó nhất định là thành phố này ngủ trễ nhất một con chó." Hắn cười với cô, "Không thể đem nó nấu hư lắm, tôi còn muốn nó nhiều theo giúp tôi mấy năm."
Bên miệng hắn thân mật ý cười làm Mã Nhật Hà nhớ tới buổi sáng nhìn thấy mặt trời mọc, hào quang màu vàng óng kia ấm vào thực chất bên trong, khiến cô nghĩ đến rất nhiều từ ngữ, hạnh phúc, hy vọng, yêu, ôn hòa, cái đó mặt trời mọc vô thanh vô tức đả động cô.
Mà bây giờ, cái này có hơi tịch mịch đêm khuya, bên cạnh Trương Đức Toản lại dùng một cười vô thanh vô tức đả động cô, khiến cô không hiểu bối rối.
Mã Nhật Hà lập tức dời mở rộng tầm mắt, mặt cũng không tự giác đỏ lên, cô điều chỉnh một chút hô hấp, thầm mắng chính mình gần đây thực sự là Phong Ma , thấy vậy gì đều dễ cảm động.
Cô thế mà bị Trương Đức Toản cho tuỳ tiện mê hoặc , cô quả thực không thể tha thứ chính mình!
"Ít đúng tôi cười, Mỹ Nam Kế đúng tôi vô dụng." Cô giơ cằm cố giả bộ trấn định.
Trả lời cô là một chuỗi buồn cười, tiếng cười kia đang trong đêm lộ ra mười phần sung sướng, cô cảm giác được hắn đứng lên đến: "Mặc kệ có hữu dụng hay không, luôn luôn muốn thử thử , tôi còn chưa sống đủ, rất sợ cậu hạ độc a."
"Về đi ngủ đi, cô gái tử ngủ ít, lại không đẹp ." Hắn quay một chút nhanh đến mê man đi qua chó, "Lão tiểu nhị tỉnh , chúng ta trở về ngủ."
Lân thanh tỉnh đến, run run người, một người một chó thảnh thơi thảnh thơi mà lên lầu.
Mã Nhật Hà đầy mình khí không có địa phương ra, đành phải gãy một cọng cỏ vò thành đoàn hung hăng ném ra ngoài, đứng lên đến thở ra một miệng trọc khí, lúc này mới trở về phòng đi ngủ.
Cách ngày Mã Nhật Hà bị Hải Châu cho đánh thức , cô mở mắt ra liền thấy Hải Châu vô cùng lo lắng mặt: "Nhật Hà cậu nhanh đến lên, hôm nay cậu theo giúp tôi đi một chuyến đi, tôi một người không dám đi nha sĩ tiên sinh phòng khám bệnh đâu."
Cô ấp úng, còn chưa nhìn thấy người liền bắt đầu đỏ mặt: "Tôi ở trước mặt hắn đều không dám nói chuyện."
Cái này cảm giác là không cách nào ngủ, Mã Nhật Hà bất đắc dĩ ngồi dậy tới bắt đầu quở trách: "Hải Châu, trong tiểu thuyết kiều đoạn đều là như vậy, không có tâm nhãn vai nữ chính lôi kéo khuê mật đi gặp trái tim thượng nhân, kết quả cái kia nam người không coi trọng cô ngược lại cùng cô khuê mật vừa thấy đã yêu, sự thật đâu, có đôi khi so với tiểu thuyết còn máu chó, tôi nhờ cậu, hơi có chút đề phòng chi trái tim có được hay không? Lẽ nào tôi nhìn thì như vậy an toàn?"