Ông chủ thỉnh thoảng nổi hứng mới ghé qua, tự cầm dao, đội mũ cao vào bếp làm vài món đãi bạn bè. Tôi đã tới làm được một năm nhưng cũng chưa từng gặp mặt ông chủ, mà cũng không có cơ hội để gặp vì tôi chỉ là nhân viên vệ sinh làm sao có thể gặp được mặt ông chủ. Nhưng mỗi ngày tôi đều nghe mọi người trong bếp bàn tán nhau về ông chủ, nào là đẹp trai, con nhà giàu, lại tốt bụng. Tôi nghĩ thầm “trên đời liệu có người như vậy sao? Chẳng bằng như mình luôn gặp xui xẻo và bất hạnh.”
Đứng yên rất lâu, đi qua đi lại bên cạnh tôi cũng chỉ có nhân viên lễ tân làm công việc đón khách, kéo vali.
Tôi đứng ở một góc cửa dựa lưng vào tường, cúi đầu đang miên man nghe theo tiếng nhạc du dương trong đại sảnh. Đột nhiên có tiếng bước chân nhẹ nhàng không nhanh không chậm đi tới. Nghe được tiếng bước chân cảm giác căng thẳng liền dân lên, tôi tự nhéo vào eo mình một cái cho tỉnh sau đó đứng thẳng người, tiếng bước chân kia cuối cùng cũng đến gần mình, tôi liền nhanh nhẹn nói:
“Thưa… Thưa quý khách, hôm nay phòng bếp... Có có món mới… À… ”
Mỗi khi căng thẳng tôi lại nói lắp không ngừng, cảm thấy mình đã nói sai, tôi liền im miệng.
“Hả, gì cơ?“
Người kia nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên kèm theo khó hiểu. Sao doorman lại làm luôn công việc của phục vụ rồi? Biết đến phòng bếp món ăn nữa à.
Tôi luống cuống tay chân không biết nên nói gì rồi lặp đi lặp lại.
“Là …. Là ngài… Ngài cần… ”
Hô hấp trở nên nhanh hơn, tôi thật sự sợ đến nỗi cúi thấp đầu xuống không dám nhìn người đang đứng cạnh mình, cũng có lẽ vì người đàn ông kia cao hơn so với tôi, phong thái lại ung dung lộ ra khí thế lấn áp quá mạnh. Khi người đàn ông vừa bước đến gần hơn, tôi không tự chủ mà lùi về phía sau một bước. Nhưng lại nhớ đến lời Hứa Nghiêm dặn đi dặn lại, cố gắng bình tĩnh lấy can đảm nói khẽ:
“Xin lỗi… Ngài… Ngài cần gì?”
Hắn chăm chú nhìn tôi đang run run nói lắp, giống như người bị bắt nạt, không nhịn được mà bật cười, sau đó suy đoán nói:
“Cậu đói bụng sao?”
“không … Không phải.”
Tôi nghe thấy người đàn ông cười, càng căng thẳng hơn, lời nói ra đứt quãng:
“Là anh… Anh đói bụng.” Lại nói sai rồi.
Hàn Dũ: “…”
“Tôi đói bụng ư? Tôi đâu có đói bụng.”
Hắn nhíu mày, hơi cúi đầu quan sát tỉ mỉ nhân viên đứng cửa trước mặt mình. Mặc đồng phục nhân viên trong nhà hàng, chắc chắn là nhân viên của nhà hàng rồi, nhưng sao lại không biết cách ứng xử thế. Nhìn cái đầu đang cúi thấp đến lộ ra cái ót phía sau trắng nõn, thì ra là mới vừa cạo đầu, mặt mũi do cúi thấp mà không nhìn rõ, cũng vì không có tóc nên da thịt ở phần gáy lộ ra khỏi cổ áo trắng trẻo tựa như chưa từng phơi nắng.
Dưới bầu không khí càng ngày càng yên tĩnh, tôi đã sắp không thở nổi, bàn tay nắm chặt có hơi run.
Một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng họ.
“Ông chủ.”
Là quản lý Hứa Nghiêm từ phía sau bước đến. Tôi liền thở phào một hơi, nhưng ngay sau đó nhận ra được tiếng “ông chủ” trong miệng Hứa Nghiêm, là gọi người đàn ông trước mặt tôi, thì toàn thân lại cứng đờ, đầu không tự chủ càng cúi thấp hơn một chút.
Hứa Nghiêm mỉm cười lễ độ cúi người một cái với Hàn Dũ, sau đó nhíu mày quay qua nhìn tôi hỏi: “Sao thế?”
Lúc này trong đầu tôi vẫn đang trong tình trạng khiếp sợ người trước mặt “đây là ông chủ“ căn bản tinh thần vẫn chưa quay lại. Mở to miệng muốn nói nhưng lại không phát ra âm thanh nào, cứ cúi đầu bất động.
“Không Sao.” Hàn Dũ nở nụ cười quay sang nói với Hứa Nghiêm. “Chắc cậu ấy có chút không thoải mái.”
Sau đó bước đi vào sảnh đường.
Tôi còn chưa lấy lại được bình tĩnh thì lại nghe Hứa Nghiêm giọng nói có chút tức giận:
“Cậu làm sao vậy? Sao cứ cúi đầu hoài vậy hả? Muốn bị đuổi sao?… Thôi cậu đi đi đừng ở đây nữa, có người đến thay rồi.”
Tôi gật đầu như được đại xá, bước chân hơi nhanh đi về phía phòng nghỉ, lúc đi qua hành lang lại gặp Nhật Minh.
“Em làm sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Tôi lắc đầu: “Em không sao, chỉ hơi choáng váng.”
“Em đi nghỉ đi, có cần anh lấy chút gì cho em ăn không?”
Nhật Minh nhìn tôi lo lắng.
“Em không sao, chỉ muốn nghỉ một chút, anh đi làm đi.”
Nói xong tôi quay người rồi từ từ đi nhanh về hướng phòng thay đồ, tôi chui vào góc tối nghĩ về chuyện vừa mới xảy ra, hai tay ôm đầu, vùi mặt vào đầu gối, rất khó chịu.
“Tại sao lại nói ông chủ đói bụng, cứ nhớ đến bản thân đang ở trong nhà bếp rồi nói lung tung, mình làm sao vậy? Đúng là ngu ngốc, một chút chuyện nhỏ cũng làm không xong, chẳng lẽ cứ sống như thế hoài sao? Nhật Minh… Anh ấy một ngày nào đó sẽ có bạn gái, sao đó sẽ... Có thể bám anh ấy cả đời được sao? Anh ấy tại sao lại phải có trách nhiệm với một đứa vô dụng như mình chứ...”
Nghĩ đến Nhật Minh là nước mắt không tự chủ cứ thế mà rơi, dù tôi không hề muốn khóc chút nào. Tôi cứ ngồi trong phòng thay đồ đến tối, hai tay ôm lấy chân không ngừng khóc, đến khi mệt rồi ngủ quên lúc nào không hay biết.
Không lâu sau đó cánh cửa phòng thay đồ bỗng nhiên mở ra, một người bước vào, đó là Hàn Dũ, hắn đang loay hoay định thay ra bộ đồ đầu bếp, đột nhiên nghe thấy trong góc tối có một âm thanh nhẹ nhàng hít thở đều đều, hắn nghỉ có ai đó đang trốn việc vào đây để ngủ liền tiến lại gần, nhẹ nhàng mở cánh cửa tủ đựng dụng cụ làm bếp, trong ánh sáng xanh nhẹ của chiếc điện thoại di động, hắn nhìn ra là người chiều nay mình đã gặp, nâng nhẹ cánh tay, hắn nhìn thấy trên khuôn mặt thanh tú kia là đôi hàng mi dài còn động nước, một cái mũi cao và đôi môi khẽ nhếch, lâu lâu lại thút thít hít hít, có lẽ là đang mơ cái gì đó rất buồn đến mức khóc luôn. Càng nhìn hắn càng tiếng sát lại người đang ngủ lúc nào không hay biết, đến lúc hơi thở của hắn khẽ chạm vào má, trong mơ màng tôi cảm giác có luồng gió nóng thổi vào mặt mình. Con ngươi chằm chặm mở ra, bốn mắt đối diện nhìn nhau, tôi bỗng giật mạnh người dùng hai tay đẩy mạnh Hàn Dũ ra xa làm cho hắn ngã ngược về sau đập một cái thật mạnh xuống nền nhà, một lúc sau hắn mới trở mình gian nan ngồi dậy.
“Đã trốn việc rồi còn đánh người nữa, phải làm sao đây?”
Hắn đợi câu trả lời nhưng tôi vẫn đang rất sợ cứ trốn trong góc không chịu ra.
“Còn không mau ra, không sợ bị đuổi việc à?”
Nghe thế, tôi từ trong góc bò ra, chầm chậm đứng lên miệng lắp bắp.
” Tôi… Tôi… Xin lỗi… Tôi sẽ đi làm ngay.”
Chưa kịp bước đi liền bị một bàn tay kéo lại.
“Này, khoang đã… Điện thoại của tôi rơi đâu mất rồi, giúp tôi tìm đã.”
“Vâng.”
Tôi vội vàng ngồi xuống sàn nhà loay hoay mò mẫm tìm xung quanh, đột nhiên bị đụng một cái đau điếng vào đầu, nhìn lại thì thấy người kia cũng dùng tay xoa xoa đầu, thì ra hai người cùng va đầu vào nhau. Hàn Dũ cười rộ lên sau đó nhìn tôi đang lúng túng xoa đầu, một lúc lâu hắn hỏi:
“Tên em là gì?”
“Tôi...” Tôi chỉ vào mặt mình giọng lí nhí. “Cửu Thiên.”
“Cửu Thiên… Vậy họ là gì?”
Tôi lắc đầu: “Không có.”
Hàn Dũ ngạc nhiên nhìn tôi, cũng không cố hỏi sau đó mỉm cười.
“Tên em rất hay, tôi là Hàn Dũ chắc em biết rồi hả, mình làm quen nhé.”
Bất chợt có tiếng chuông điện thoại vang lên, Hàn Dũ tìm thấy liền mở máy ra nghe, mắt hắn vẫn đang nhìn về phía tôi, tôi cứ ngồi đó không một chút động, như vậy lại cảm thấy không ổn nên tôi chống người đứng dậy, cúi chào hắn một cái rồi mở cửa chạy thẳng ra ngoài mặc cho hắn với tay theo mà gọi.
“Này, khoang đã …..”
Tôi một đường chạy dọc hành lang định đi đường tắc ra cửa sau rồi nhanh chóng về nhà, bỗng thấy một cô gái ngồi trên sô pha gần quầy tiếp tân, người ngồi bên cạnh không ai khác là Nhật Minh, hai mắt anh ấy nhìn cô gái như tỏa sáng, miệng cười rất tươi. Nụ cười ánh mắt đó tôi chưa từng nhìn thấy bao giờ. Cô gái rất xinh, ăn mặc sang trọng, vừa nói chuyện phút chốc lại áp bàn tay mình lên tay Nhật Minh, anh ấy cũng không ngại mà chạm nhẹ vào tay cô gái. Phải rồi, đó mới là cuộc sống, là tương lai thật sự mà anh ấy nên có.
Tôi mỉm cười nhưng sao trong lòng lại khó chịu đến thế, giống như một đứa trẻ vừa bị người ta đoạt mất món đồ chơi mà nó yêu quý nhất, không cách nào lấy lại chỉ biết khóc đến nước mắt dàn dụa. Nhưng lúc này tôi lại không sao khóc nổi, mà lại mỉm cười, tôi cười vì thấy anh hạnh phúc, cười vì cuối cùng cũng hiểu, thế nhân vô sở cầu, bất quá không nằm ngoài mấy thứ ‘Tài, sắc, quyền, dục’. Trên đời ai lại đi vì một người làm không được chuyện gì mà hy sinh bản thân, chẳng qua thời cơ chưa đến để có thể nói lời từ giả.
Tôi hít một hơi thật sâu xoay lưng ra cửa sau rời đi. Vừa ra khỏi cửa, hơi lạnh ban đêm đã phả vào mặt, tôi chỉ muốn quay đầu đi thật nhanh nhưng không biết mình nên đi đâu. Rảo bước chậm rãi, mặt mũi có vẻ bơ phờ không biết bản thân đang nghĩ gì nữa. Con phố này chủ yếu là hàng quán nhỏ, bán mấy món đơn giản ăn khuya, người qua lại có chút náo nhiệt, nhưng sao tôi lại thấy trống trải cô đơn quá. Tôi ngồi một mình trong công viên nhìn các đôi tình nhân hẹn hò, ngửa đầu uống hết chai nước suối đã mua trên đường, dùng sức bóp xẹp cái chai. Cảm thấy có chút giải tỏa, đột nhiên bên cạnh lại có một người ngồi xuống, tôi cứ tưởng mình ngồi đúng ghế đã có người hẹn hò với nhau nên nhanh chóng đứng lên, một bàn tay túm lấy cổ tay tôi kéo ngồi xuống.
“Em muốn đi đâu?”
Tôi quay đầu nhìn sau đó trợn tròn mắt kinh ngạc, lại bắt đầu nói lắp.
“Ông… Ông chủ… Tôi...”
“Sao mỗi khi gặp tôi lại nói lắp rồi, ở đây không có ai là ông chủ của em, mau ngồi xuống đi.”
“Tôi… Phải về nhà.”
“Còn sớm mà, không sợ tôi đuổi việc sao?”
Tôi không biết vì sao lại ngồi xuống, có lẽ là sợ bị đuổi việc, dù vì chỗ làm cũng do Nhật Minh xin mà. Tôi có chút lo lắng, chai nước trong tay cũng bị bóp vận vẹo đến đáng thương.
Hàn Dũ không chớp mắt cứ thế nhìn tôi, một lúc sau anh ta nói.
“Xe tôi chạy ngang qua đây vừa vận thấy em ngồi một mình nên muốn đến nói chuyện… Tôi tò mò sao em lại cắt không còn cọng tóc nào thế? Mới chia tay bạn gái à?... Không sợ người ta nói mình quái dị khác người sao?”
Bản thân tôi cũng đã khác người rồi, còn quan tâm gì chứ. Tôi không nói gì chỉ lắc đầu.
“Em không thích nói chuyện với tôi sao?”
Tôi lại im lặng lắc đầu.
“Vậy em không thích tôi.”
Tôi theo quán tính không suy nghĩ cứ thế tiếp tục lắc đầu, sau đó nghe một tràng cười của Hàn Dũ.
“Như vậy là em thích tôi rồi, chúng ta làm bạn nhé.”
Hàn Dũ đưa bàn tay ra bắt lấy tay tôi, tôi ngẩn ngơ nhìn người trước mặt. Nụ cười sáng lạn, đôi mắt sâu thăm thẳm lại rất có hồn cuốn hút người nhìn, nét cười trên môi có cảm giác như người này đang ngả ngớn trêu đùa, bên ngoài cười tươi nhưng bên trong lại là hư tình giả ý, thật là khó dò.
“Không trả lời nghĩa là đồng ý nhé.”
Tôi không tự chủ mà rút tay về sau đó đứng dậy.
“Xin lỗi… Tôi phải về.”
“Tôi đưa em về.”
“Không cần đâu… Tôi ở gần đây.”
Không nhanh không chậm cúi đầu chào rồi quay lưng bước đi.
Về đến nhà đã quá mười một giờ, Nhật Minh đang ngồi trên sopha xem tivi, cánh cửa mở ra nhìn thấy tôi bước vào Nhật Minh liền đứng lên:
“Em về rồi, sao hôm nay em về trễ vậy?”
“Em ngủ quên trong phòng thay đồ.”
“Em muốn ăn gì không?”
“Em ăn rồi, sao anh chưa ngủ?”
“Anh không ngủ được nên ngồi xem tivi rồi đợi em luôn, hôm nay có gì mới không nói anh nghe nào.”
Tôi bước đến nhẹ nhàng ngồi xuống nhìn Nhật Minh, sau đó quay mặt đi tìm một góc nào đó như muốn trốn tránh ánh mắt của anh ấy. Một lúc lâu tôi hít sâu một hơi chậm rãi nói.
“Anh… Em muốn dọn ra ngoài ở.”
Nhật Minh chăm nhíu mày chú nhìn tôi, khó hiểu.
“Có chuyện gì sao? Tại sao lại muốn dọn đi, bên ngoài em có quen với ai đâu.”
Tôi trầm ngâm một hồi lâu, không muốn nói cho Nhật Minh nghe lý do, cũng nên quên cái lý do vô nghĩa đó đi. Chẳng lẽ lại nói với anh ấy. “Anh à, em là gay, và em thích anh.”
Đúng là bệnh hoạn, có khi nghe xong anh ấy sẽ kích động đuổi tôi ra khỏi nhà, tình anh em cũng chẳng còn, tốt nhất cứ kéo xa khoảng cách để còn có thể giữ được tình anh em đúng nghĩa. Tôi ném suy nghĩ ra sau đầu, mỉm cười:
”Không quen từ từ sẽ quen, không phải anh muốn em tiếp xúc với nhiều người sao? Mẹ của Thái đi về quê rồi, em sẽ đến ở cùng nó, em lớn rồi có thể tự chăm sóc bản thân, không thể như trẻ con mà bám dính lấy anh mãi được.”
Nói xong tôi đứng dậy nhanh chân định đi vào phòng, Nhật Minh vẫn ngồi yên không biểu cảm nhưng tôi cảm giác được cái lạnh lùng trong con người anh ấy phát ra từ giọng nói kia.
“Không có anh, em sống được sao?”
Bước chân đi đến cửa phòng liền dừng lại.
Phải rồi, không có anh ấy tôi sống được sao?
Từ nhỏ đến lớn, lúc nào cũng có nhau đã thành thói quen liệu có quên được không? Nhưng nếu bây giờ không rời bỏ sợ rằng sau này sẽ không thể dứt thoát được. Tôi không quay nhìn Nhật Minh, chỉ cúi mặt rồi lắc đầu.
“Em sẽ cố sống thật tốt.”
“Vậy sao? Cũng tốt, em nhớ uống thuốc.”
Câu nói này của Nhật Minh làm cho tôi đứng yên không bước thêm bước nào nữa, mà xoay người lại nhìn anh.
“Từ nay em sẽ không uống một viên thuốc nào nữa.”
Sau đó nhanh bước vào phòng đóng cửa lại.
Nhật Minh vẫn ngồi đó nhìn cửa phòng đã đóng kín, anh ấy biết tôi không hề muốn uống thuốc vì những viên thuốc đó luôn là nỗi ám ảnh đối với tôi về ký ức không tốt đẹp của gia đình đã nhận nuôi tôi, nhưng không biết tại sao anh lại cố tình nhắc đến, hay anh muốn nói với tôi những năm tháng đối mặt với khủng hoảng tâm lý là nhờ có anh mà tôi mới có thể vượt qua và sống được đến ngày hôm nay. Thì ra trong suy nghĩ của anh, tôi nhỏ bé yếu đuối đáng thương đến không thể tự chăm sóc bản thân, so với thú cưng được nuôi chắc cũng giống như vậy. Xem ra đã đến lúc con thú nhỏ nên trở về khu rừng của mình rồi.