Không ai biết đã xảy ra chuyện gì trong gia đình đã nhận nuôi tôi, và tại sao tôi lại chạy trốn khỏi đó, một đứa trẻ quá nhỏ với đầy những vết thương trên người, suốt một năm trời dù có hỏi thế nào cũng không nói một lời. Nhật Minh cũng chỉ nghe mẹ mình kể lại, nhưng dù vậy trong thời gian dài sống chung, Nhật Minh luôn cảm thấy trong lòng tôi đang ẩn chứa nỗi đau đớn không thể giải tỏa, nhưng anh ấy không muốn khơi lại quá khứ đã qua.
Đêm đó tôi không ngủ, không uống thuốc, tôi muốn trở thành một người bình thường như bao người khác mà không cần sự hỗ trợ của thuốc nữa, nằm trằn trọc một hồi lâu tôi ngồi dậy kéo tủ nhỏ cạnh giường ra nhìn, ít nhất thì cũng có tới bốn năm lọ thuốc đủ loại đủ màu xanh xanh đỏ đỏ, nhìn một lúc lâu tôi lấy hết tất cả các lọ thuốc rồi đi vào nhà vệ sinh, từng lọ từng lọ được mở ra đổ hết vào bồn cầu sau đó xả nước, tôi cảm thấy rất vui vẻ giống như thoát khỏi sự khống chế của một sức mạnh vô hình nào đó luôn muốn kìm kẹp mình. Sau đó tôi quay lại phòng, tâm trạng thoải máy tràn đầy hy vọng về một giấc ngủ ngon lành, từ từ nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.
Căn phòng rơi vào một vùng tối tâm sau đó từ từ bừng sáng. Ngoài ban công có hai đứa trẻ đang chơi cùng nhau, đứa nhỏ khoảng năm tuổi, trắng trẻo tròn trịa bụ bẫm rất đáng yêu, đứa lớn hơn một chút có hơi gầy nhưng mặt mày sáng láng rất ưa nhìn. Trong tay đứa nhỏ cầm chiếc máy bay giấy quơ qua quơ lại cười rất tươi.
“Anh làm cho em một cái nữa nha.”
Đứa lớn gật đầu cũng mỉm cười.
“Anh sẽ làm thật nhiều máy bay giấy cho em.”
“Hay quá, anh là tốt nhất… Mà em đói bụng muốn uống sữa.”
“Vậy em ngồi đây đợi anh đi lấy cho.”
“Dạ.”
Đứa bé chạy nhanh vào nhà bếp, tìm rất lâu không thấy bình sữa, nó đành lấy ly rót một ít nước định mang ra cho em uống đỡ rồi đợi mẹ về pha sữa. Khi nó trở lại, một cảnh tượng khủng khiếp xảy ra trước mắt mà suốt đời trở thành nỗi ám ảnh không thể xóa mờ. Nó nhìn thấy em trai mình chui đầu vào giữa hai thanh sắt chắn lang cang. Ly nước trên tay rơi xuống sàn nhà, nó cố hết sức chạy đến vương tay muốn bắt lấy em nhưng không kịp. Đứa trẻ rất nhanh đã rơi xuống, nó quỳ gối từ trên cao nhìn đốm trắng nhỏ nằm yên không một chút động đậy, rất nhanh có máu đỏ chảy ra bao lấy đốm trắng. Hai người từ cổng chạy vào ôm thấy đốm trắng khóc la thê thảm, một lúc sau họ ngẩng đầu lên nhìn nó. Khoảng cách rất xa nó không thể thấy rõ biểu tình trên khuôn mặt hai người kia. Cũng từ đó nó thường xuyên bị đánh.
Họ không gửi trả nó về cô nhi viện và vẫn nuôi nó như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng nào có ai biết, đứa trẻ thường xuyên bị trói chặt hai tay nhốt vào nhà vệ sinh, cổ họng cố phát ra âm thanh nhưng không thể nói ra dù là một từ nào, sàn nhà ẩm ướt tối tăm đầy gián và chuột, mùi hôi thối bao quanh. Cửa mở ra một người đàn ông bước vào trên tay cầm một dây thắt lưng nhầm vào đứa trẻ tội nghiệp kia mà đánh, mùi rượu nồng nặc trên người, từng vết roi đánh vào đứa trẻ là hắn lại chửi ra những tiếng khó nghe.
“Đồ ăn hại, sao mày không chết đi?... Chết đi… Chết đi.”
Mỗi khi hắn quát “chết đi” là một lần đánh xuống thân xác bé nhỏ kia.
Khi hắn dừng lại thì đứa trẻ kia cũng ngất đi lúc nào không biết, hắn tiếp tục dùng nước đổ vào người, đứa trẻ kia từ từ tỉnh lại mở mắt ra, ánh mắt sợ hãi van xin hắn tha cho nó, nhưng hắn vẫn không có ý định bỏ qua, điếu thuốc lá đang cháy tiện tay châm vào da đứa trẻ, tiếng cháy khét xèo xèo cùng với tiếng la hét đau đớn đến cùng cực.
Tôi giật mình tĩnh lại miệng liên tục la hét, nước mắt trải tràn ướt hai bên gò má, hai tay ôm đầu, tâm trạng hoảng loạn. Ngoài cửa Nhật Minh chạy nhanh vào phòng ôm lấy tôi trấn an.
”không sao, không sao, anh ở đây.”
Trong bóng tối tôi ôm lấy anh khóc nức nở như người lênh đênh giữa biển cả mênh mông quơ được phao cứu sinh. Tôi muốn trở thành một người bình thường như bao người khác, nhưng sao lại khó khăn quá. Nếu không dùng thuốc, ác mộng của quá khứ sẽ luôn ám ảnh tôi.
Khi bình tĩnh lại tôi dùng tay đẩy nhật Minh ra, tôi muốn tự mình đối mặt, đã quá nhiều năm tôi bị cái quá khứ khủng khiếp đó vây hãm, hiện tại chỉ muốn tự mình thoát khỏi nó dù có khó khăn cũng sẽ cố gắng vượt qua, không cần sự thương hại nào từ anh. Tôi sợ ánh mắt của anh khi nhìn tôi, xem tôi là một bệnh nhân cần sự giúp đỡ, nếu là vậy thứ tình cảm trong lòng sẽ mãi mãi như hạt nầm thối rữa mà chết đi không bao giờ có thể đâm chồi ngoi lên mặt đất được nữa.
Tôi kéo áo lên lau mặt.
“Em không sao.”
Nhật Minh ngồi yên nhìn tôi.
“Em lại không uống thuốc?”
Tôi cúi đầu vẫn không nói lời nào.
“Để anh lấy nước cho em.”
Nhật Minh bước ra ngoài sau đó quay lại với ly nước trong tay đưa cho tôi.
“Em ngủ đi, anh ở đây với em, đừng sợ.”
“Không cần, em không sao, ngày mai anh còn phải đi làm.”
kể từ hôm đó mỗi khi đi ngủ tôi đều khoá chặt cửa phòng để Nhật Minh không thể vào, vì tôi muốn tự mình chống chọi lại sự sợ hãi kia mà không cần ai bên cạnh, tôi cũng không muốn Nhật Minh vì mình mà mỗi đêm đều bị đánh thức.
Nhưng tôi không hề biết Nhật Minh luôn thức dậy vào nửa đêm sau đó đi đến phòng tôi đứng thật lâu mới trở về phòng mình.
Sáng sớm bên ngoài mưa rơi tí tách, mang theo hơi lạnh đặc biệt của mùa xuân. Nhật Minh dậy sớm làm bữa sáng, anh ấy không gọi tôi chỉ để lại tờ giấy nhỏ trên bàn ăn.
Chuông báo thức hằng ngày reo lên, tôi nhắm mắt lần mò tìm di động, tắt chuông báo đi. Sau đó ngồi dậy rời giường, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ là mưa phùn lất phất của sáng sớm, xoa xoa cái đầu còn hơi đau, tóc cũng đã mọc dài hơn trước, nhớ ra hôm nay đã nói sẽ dọn ra ngoài. Nhưng mà đi đâu? Trước tiên gọi đến nhà hàng xin nghỉ buổi sáng rồi thu dọn đồ. Đã lỡ nói dọn đi nếu còn ở lại thì còn gì mặt mũi.
Vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt rồi đi đến bàn ăn, nhìn thấy tờ giấy Nhật Minh để lại.
“Hôm nay em nghỉ ở nhà đi, anh sẽ nói với bộ nhận nhân sự giúp em, chút em ăn ngon miệng.”
Nhìn bữa sáng trên bàn thầm thở dài.
Mở điện thoại gọi cho thằng bạn thân nhưng gọi mãi cũng không được. Tối hôm qua, đã sắp xếp xong hành lý, cũng chỉ có mấy bộ quần áo cùng đồ linh tinh không nhiều. Thế là sao khi ăn xong dọn dẹp sạch sẽ, cầm tờ giấy của Nhật Minh để lại viết thêm vào phía dưới một dòng chữ.
“Em đi nhé, anh vẫn mãi là anh trai của em... Gặp nhau sau.”
Để tờ giấy lại chỗ cũ rồi ôm túi đồ đi ra khỏi nhà.
Mưa to hơn, xe buýt chầm chậm chạy tới, tôi theo bản năng lùi lại sợ khi xe dừng nước mưa sẽ bắn lên người.
Cửa xe được mở ra, bác tài xế tay nắm vô lăng, quay đầu nhìn tôi. Xem ra do trời mưa nên cũng không nhiều người ra đường đón xe buýt.
Tôi nhanh chân đội mưa bước lên xe. Trên xe chỉ có một vài người thưa thớt, tôi kéo tay áo lau mặt sau đó lấy di động ra gọi cho Thái, nó vẫn không nghe máy.
Đứng trước cửa phòng Thái, trên người tôi đã ướt đẫm như chuột lột, một lúc lâu mới đưa tay lên định rõ cửa thì cửa đột nhiên mở ra.
“ Em thích anh thật lòng, tiếc là duyên phận giữa chúng ta chỉ có thể đến đây thôi.”
Cô gái từ trong phòng bước ra liếc mắt nhìn tôi rồi quay mặt bỏ đi. Tôi nghiêng đầu nhìn vô thấy Thái đang xụ mặt, nhìn thấy tôi nó lại cười hề hề.
“Vào đi chứ.”
Tôi bước vào phòng, quần áo bừa bộn rơi đầy trên mặt đất, đồ vật bị ném lung tung. Tôi sững sờ, biết là xảy ra chuyện nên hỏi.
“Có chuyện gì vậy, cô gái đó…?”
Thái tránh người qua, đi tới sopha ngồi xuống, giọng nói nghiêm túc.
“Còn tiền thì còn tình, hết tiền thì hết tình, đời là vậy mà… không có gì đâu.”
Thái nhìn túi đồ trên tai tôi.
“Anh Minh cho mày đi thật hả?”
“Ừ.” Tôi gật đầu. “Tao ở đây được không?”
“Có gì mà không được, vừa vặn tao bị người yêu bỏ, mày muốn ở bao lâu cũng được, nhưng phải nấu cơm cho tao ăn, tao đói lắm rồi, mau đi thay đồ kẻo cảm lạnh bây giờ.”
Tôi cười một tiếng hiếm hoi với nó, sau đó hai đứa cùng nhau dọn dẹp lại phòng. Thái làm tiếp tân chung nhà hàng với tôi, đến 9 giờ thì nó đi làm vì trực ca chiều và tối. Thế là chỉ còn mình tôi ở nhà, ngồi xem ti vi một hồi nhìn lên đồng hồ đã rằng 3 giờ chiều, một ngày trôi qua thật nhanh, tôi chuẩn bị nấu cơm chiều chờ Thái về cùng ăn. Nghỉ xem lát nữa nên nấu món gì, tôi đứng dậy đi vào bếp, nhà bếp khá nhỏ chỉ đủ cho một người loay hoay nấu nướng, trước khi nấu tôi quay ra phòng khách lấy điện thoại. Bác sĩ khuyên tôi nên giao tiếp nhiều hơn với mọi người, nhưng khi đứng trước đám đông tôi thường ấp úng không tự chủ được rồi nói lắp. Cho nên đổi một cách giao tiếp khác dễ thích nghi hơn là live stream qua f*******: phát sóng trực tiếp, dù gì nói chuyện một mình cũng không tốt bằng nói với cái di động, người bên kia chỉ nghe được và trả lời bằng comment chứ không trực tiếp nói chuyện, như vậy tốt hơn, thời gian dài từ từ sẽ quen dần không còn khẩn trương hay nói lắp nữa.
Tôi đã thử làm mấy lần, mỗi lần livestream chỉ có vài người xem, nhưng lâu dần số người xem tôi phát trực tiếp nhiều hơn một ít, có lần nhiều nhất khoảng mười mấy người, tôi chỉ cần vừa nghĩ có mười mấy người đang xem mình làm đồ ăn, lại căng thẳng không thôi.
Giao lưu bằng cách này tốt hơn nhiều, nhưng có lúc tôi chẳng biết nên nói gì, chỉ ấp a ấp úng nào là:
“Hôm nay, nấu canh đậu hũ non… Và… Và nấm... Cho nước vào… Nấm… Đậu… Hũ...”
Mỗi lần như thế tôi lại thấy căn thẳng, cho nên những người xem cũng vì vậy mà thoát ra không muốn xem nữa, comment cũng không nhiều, có một vài người hảo tâm họ còn hướng dẫn ngược lại cho tôi, tôi thấy họ hướng dẫn tôi nhiều hơn là tôi hướng dẫn lại họ nữa, nhưng cũng có nhiều lời khiếm nhã trêu chọc cười cợt.
“Bàn tay trắng quá, là boy hay girl vậy? Chắc là gay?“
“Vô nhầm trang rồi sao trời, đây là dạy ngồi thiền hả?”
“không đeo găng tay, dơ quá đi.”
“Đang xem kịch câm à…”
Đại loại là như thế, nhưng tôi cứ xem như có người nói chuyện với mình là tốt rồi. Làm một chút tôi lại nhìn vào màn hình điện thoại xem được bao nhiêu người, rồi lại nổi hứng nói vài câu.
“Hôm nay làm… Mì xào… Cho nước vào nồi đun nóng… Cho mì vào.”
Tôi lại nhìn vào màn hình lúc này chỉ có hai người đang xem nhưng không ai comment, tôi có hơi thất vọng.
“Cho một ít dầu vào chảo… Cho thịt ba chỉ vào đảo điều…”
Đột nhiên màn hình di động xuất hiện dòng comment.
“Vớt mì, mì nấu lâu quá sẽ mềm không ngon.”
Tôi nhìn nickname có tên là ‘Trái tim ấm áp’, rồi quay sang vớt mì, không quên nhìn qua màn hình nói cảm ơn vì đã nhắc nhở.
Tôi cố gắng không nói lắp mỗi khi căng thẳng.
-----
Người bên kia nghe giọng nói phát ra từ điện thoại nhịn không được mà bật cười.
Trong văn phòng, Hàn Dũ đang dán mắt vào di động rồi cười tủm tỉm, không biết vì lý do gì mà cậu lại thích xem Thiên Sứ livestream, nhưng cậu không hề biết người đó là Cửu Thiên một nhân viên quét dọn trong nhà hàng của mình. Hàn Dũ chỉ nghĩ người này thú vị, tuy không nói nhiều nhưng kỹ thuật nấu ăn cũng khá tốt, bàn tay nhìn sơ cứ tưởng là nữ nhưng giọng nói phát ra lại là của nam, khi nói lắp nghe rất buồn cười.
Cửa văn phòng bị đẩy ra, một thiếu niên dáng dấp thư sinh gương mặt không khác Hàn Dũ là mấy ngang nhiên bước vào.
“Anh đang làm gì đó, còn cười tủm tỉm nữa nha.”
Cậu giật điện thoại trên tay Hàn Dũ.
“... Livestream… Nấu ăn?”
Hàn Dũ đoạt lại điện thoại.
“Đang giờ học em đến đây làm gì.”
Thiếu niên này là em trai Hàn Dũ, Hàn Vĩ cậu học năm cuối chuyên ngành tâm lý học, có mở một phòng tư vấn tâm lý trực tuyến, tư vấn qua giọng nói.
“Hôm nay em được nghĩ, đến đây cùng anh về nhà ăn tối... Từ lúc nào anh lại có hứng thú xem livestream vậy?... Em thường thấy người ta bán hàng online, tìm bạn tâm sự, hay dạy học mới livestream, chứ chưa thấy livestream dạy nấu ăn bao giờ… Mà sao nói ít quá không thu hút gì cả.”
Vừa nói cậu vừa nhìn vào màn hình điện thoại của Hàn Dũ.
Hàn Dũ nhíu mày úp điện thoại xuống bàn.
“Đừng có nhiều chuyện, người ta thích thì người ta làm.”
“Nhưng em tò mò, có gì mà thu hút anh trai lạnh lùng nghiêm túc, lại cười tươi như hoa đào màu xuân a, người bên kia cũng đâu có nhìn thấy mặt.”
“Nghe giọng nói.”
Hàn Vĩ: ….
Cả quá trình dạy nấu ăn nói chưa được mấy câu mà, còn nói lắp ba lắp bấp thì có gì mà xem.
“Nghe giọng nói có vẻ người này không bình thường đó?” Hàn Vĩ nheo mắt sờ sờ cằm suy đoán, “Nhìn giống như người có bệnh.””
Hàn Dũ trừng mắt:“Bác sĩ nhìn ai cũng nghĩ người ta có bệnh, em nói với anh thì không sao, ra ngoài đường nói lung tung người ta đánh cho.”
“Trực giác nghề nghiệp của em không sai đâu.” Hàn Vĩ bĩu môi nói.
Hàn Dũ đứng dậy đem điện thoại bỏ vào túi quần.
“Không phải trực giác lúc nào cũng đúng, không nói nữa, về nhà thôi.”