Chương 7: Tôi muốn bác sĩ Châu đến nhà khám bệnh.

1241 Words
Tú Lâm biết người đàn ông này cố ý làm ra hành động xổ sàn như thế để trả đũa cô, cho nên dù cô có cố tránh né thế nào cũng vô dụng trước sức mạnh quá lớn của anh ta. May mắn thay lúc này điện thoại di động trong túi của chủ tịch Dương đột nhiên vang lên một tiếng, Dương Khôi chậm chạp buông bàn tay ra khỏi người Tú Lâm, anh thò tay xuống túi quần lấy điện thoại ra nhìn lướt qua rồi mở máy áp lên tai. Không biết đối phương nói cái gì nhưng lúc này ánh mắt Dương khôi lại liếc sang bác sĩ Châu đang đứng yên bất động với cái nhìn đầy ẩn ý, ​​sau đó Dương Khôi tắc điện thoại quay người mở cửa nói với trưởng khoa đang ngồi bên ngoài. "Trưởng khoa, tôi có việc nên đi trước, hẹn gặp anh hôm khác." Nói xong, Dương Khôi quay bước đi, theo sau lưng là trợ lý Mạnh đang ngơ ngác không biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì. Văn phòng trưởng khoa Tạ cuối cùng cũng được yên tĩnh. Nhìn thấy người bước vào phòng là Tạ Minh Quang, Tú Lâm thở phào nhẹ nhõm, xem ra cái tên yếu sinh lý đã đi thật rồi. Tú Lâm nhẹ nhàng ngồi xuống ghế sô pha nhỏ giọng muốn giải thích với trưởng khoa. "Trưởng khoa, anh biết con người tôi thế nào mà, tôi tuyệt đối sẽ không tiết lộ thông tin của bệnh nhân ra bên ngoài.” Trưởng khoa Tạ vẻ mặt nghiêm túc. "Bác sĩ Châu, tôi tin cô hay không không quan trọng, mấu chốt ở đây là chủ tịch Dương có tin cô hay không thôi! Tôi đã nói, làm theo quy tắc với bất cứ ai cũng được nhưng nhất định không thể dùng quy tắc với những người giàu có và có địa vị xã hội, càng không được chọc đến họ. Rất nhiều thiết bị y tế trong bệnh viện của chúng tôi là do tập đoàn Dương Thị cung cấp. Chủ tịch Dương đã yêu cầu cô đến nhà làm bác sĩ điều trị cho anh ta. Cô muốn đi thì đi, không muốn đi cũng phải đi. Nếu cô thực sự kiên quyết không đi, viện trưởng chắc chắn sẽ không dám giữ cô ở lại bệnh viện đâu. Nói trắng ra, nếu cô đắc tội với chủ tịch của tập đoàn Dương Thị thì tôi e rằng việc tìm kiếm một công việc trong tương lai của cô sẽ là một vấn đề rất đáng lo ngại." Trưởng khoa Tạ đã miêu tả khả năng một tay che trời của Dương Khôi một cách vô cùng chính xác và tài tình, Tú Lâm không thể giả vờ không hiểu. Cô quay lại văn phòng của mình ngồi ngây đơ một lúc, tất nhiên không thể chịu nổi việc bị người khác ức hiếp, nhưng sách có câu biết người biết ta trăm trận mới trăm thắng được, cho nên bác sĩ Châu mở máy tính lên mạng tìm kiếm thông tin đầy đủ nhất về chủ tịch tập đoàn Dương Thị. Dương Khôi là con trai út được kỳ vọng nhất của gia đình họ Dương. Năm nay anh 28 tuổi, năm 16 tuổi trúng tuyển vào học viện cảnh sát, năm 18 tuổi chính thức được chọn vào lực lượng cảnh sát hình sự chính quy của bộ công an, đến năm 22 tuổi thì đột ngột anh rời ngành đi du học nước ngoài, ba năm sau trở về Dương Thị Group làm việc. Mẹ là Trần Quý Lan, một nhà thiết kế trang sức nổi tiếng trong ngành, khi Dương Khôi vừa trở về đã được giao cho quyền quản lý tập đoàn trang sức mà trước đó được sự quản lý và kiểm soát của người con trai lớn tên là Dương Thiên. Người trụ cột trong gia đình họ Dương cũng là ủy viên chính trị hội đồng thành phố nổi tiếng nhất hiện nay là ông Dương Bửu Đằng. Con trai thứ hai Dương Khải kế thừa sự nghiệp chính trị của cha mình cũng rất nổi tiếng, có thể coi anh là một ngôi sao đang lên trong giới chính trị. Người con gái duy nhất của nhà họ Dương là Dương Yến Đình đã kết hôn với Trần Minh An, giám đốc mới nổi của một công ty về công nghệ thông tin. Đáng tiếc thông tin về cậu út của nhà tài phiệt lại không nhiều, nhưng cũng đủ chứng minh Dương Khôi là một đại nhân vật mà một bác sĩ nhỏ nhoi như Tú Lâm không thể chọc giận. Vì vậy, mặc dù rất miễn cưỡng, song, bác sĩ Châu một lần nữa đi đến văn phòng trưởng khoa để lấy chiếc áo blouse có ghi địa chỉ của chủ tịch Dương, sau đó cúi đầu xin lỗi trưởng khoa và hứa sẽ đến nhà chủ tịch Dương đúng giờ theo thời gian đã ấn định. Tú Lâm mang theo thiết bị y tế đơn giản đựng trong chiếc ​​Gladstone rồi đeo lên vai bước lên taxi. Ba mươi phút sau cô đã đứng trước cổng lớn nơi Dương Khôi đang ở, đưa tay bấm chuông cửa hai lần nhưng không thấy ai mà thay vào đó cánh cửa cổng tự mở ra. “Có ai không?” Tú Lâm cao giọng dè chừng hỏi, “Tôi vào nhà đây?” Tú Lâm vừa nói vừa bước vào cổng, cuối cùng cô cẩn thận muốn đóng cửa nhưng cánh cửa rất tự nhiên theo điều khiển mà đóng lại. Chà, đúng là nhà giàu có khác, người giúp chắc an nhàn lắm đây. Tú Lâm đeo túi xách bước được hai bước, có tiếng gầm gừ, khi cô vừa quay đầu tìm kiếm thì một vật thể to lớn có bốn chân đột nhiên bay thẳng về phía cô. Một con Husky giống chó kéo xe trượt tuyết có nguồn gốc ở Siberia lông đen trắng đột ngột lao tới. Tú Lâm hét lên một tiếng ném chiếc túi xách đựng dụng cụ khám bệnh trong tay đi, cô lảo đảo vì sợ hãi trọng tâm cơ thể không ổn định, lưng đập mạnh vào cánh cửa chống trộm được chạm khắc tinh xảo phía sau rồi ngồi bệt xuống đất. Con chó có ngoại hình đặc biệt giống Sói với hai màu mắt tình cờ đè lên mắt cá chân của Tú Lâm khiến cô không thể cử động được, mà muốn động cũng không dám. Lúc này một giọng nói từ tính đột nhiên vang lên cách đó không xa. “Jacky, lại đây.” Nghe thấy chủ gọi tên của mình, sinh vật bốn chân chừng to đôi mắt nhìn Tú Lâm sau đó lạnh lùng quay ngang vung vẩy chiếc đuôi, nó sủa to hai tiếng rồi chạy về phía phát ra giọng nói. Tú Lâm đầu bù tóc rối chật vật ngồi trên mặt đất, cô vẫn còn kinh ngạc chưa hoàn hồn. Cách đó không xa, Dương Khôi nhếch miệng cười, anh nói với con chó nhưng cố ý nói lớn tiếng để cho người nào đó nghe. "Jacky, cho dù có gặp được đồng loại cũng đừng kích động như vậy, hiểu chưa?"
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD