Trong không khí im ắng, nghe được tiếng gió thoảng bên tai, gió cứ thổi vi vu vi vu nghe rất nhiều lần, không thể lẫn trốn đi đâu được cả hình như đang nhắc nhở tôi điều gì đó mà tôi chẳng nhớ được hay biết được hay một chuyện sẽ xảy ra gì đó hay chăng, đó là sự mê man dành cho người rất buồn lẻ loi lẻ bóng, là người vô cùng cô đơn, đơn độc và có sự khó hiểu muộn màng ở bên trong đó, nó rất hợp là chuyện khác khi có tất cả mọi thứ.
Nhìn phía dưới, như một đàn kiến tung tăng đi vậy, nó rất nhỏ và còn tôi đứng trên cao như người khổng lồ vậy. Nhìn xuống thấy tất cả mọi thứ, tôi rất muốn hòa quyện vào nhau như một là hai, như hai là một để cùng hòa quyện bầu trời và không khí xung quanh, lúc đó rất dễ dàng thở một hơi thở nhẹ nhàng như thế, tôi nói đúng chứ.
Thế giới này trông thật nhỏ bé biết bao, đi đâu về đâu cũng là vòng tuần hoàn được thu bé lại. Ai mà chẳng có vậy, đôi khi tuần hoàn sẽ bị trục trặc vấn đề gì đó, sẽ không ai giúp được thù chỉ có mình chính một mình mình giải quyết cái rắc rối mà thôi, thêm hay bớt là một quá trình dữ liệu. Đôi khi tôi thấy nó tự thay đổi nếu như biết cách sử dụng đúng công tắc của nó hoạt động.
Giọt nước mắt còn có sự cạn kiệt nữa sao, tôi không nghĩ như thế. Người ta hay nói giọt nước mắt sẽ tràn ly không đáy, làm sao thấy được chứ, chắc có lẽ tôi sẽ ngưng lại, dù gì thời gian cũng sẽ thay đổi mà, khóc có làm được gì
Tôi vẫn còn nhớ vài câu nhớ của Hạnh trong nhà hàng lúc tìm trai bao như thế này, từng câu từng chữ tôi nhớ rất rõ:
" Ngạc nhiên lắm à, mình không có thời gian tìm con rể gì cả, mình vừa ngồi với cậu mang mán nhớ lại còn có loại trai bao nữa cơ. Sẵn đây mình thấy cậu giờ hôm giờ, thôi cậu tìm cho mình trai bao loại cao cấp đi, mình tin vào con mắt của cậu."
" Làm gì mà có trai bao " ngon " cho cậu được. Mình khổ cho cậu quá đi, ai dám tìm cho cậu, cái tánh cậu kén cá chọn canh như thế mình còn sợ lên sợ xuống. Tha cho mình đi."
" Tìm chồng mình chẳng muốn tìm, mình tức cái miệng mình ghê, khi không nói chi để hại cái thân. Mà mình tức bà ta, nói móc nói suýt xẻo mình, mình lên cơn tức giận quá nói luôn, ai sợ ai."
Hạn nói sứt sẹo tôi, miệng Hạnh chu choa chu trượt khiến tôi tức với nó:
" Mình nói rồi, cậu cái gì cũng phải chu choa nói mà không biết mình nói đúng hay sai, thôi thì cậu ráng tìm đi ai bảo nói cho khí thế vào. Cậu biết không? Lúc cậu nói với mình và Thư nghe, tưởng hai tụi mình nghe nhầm chứ. Mình lạy cậu, lầm sau nói nhớ suy nghĩ kỹ lời mình nói, lời nói chẳng mất tiền mua mà mình sợ cậu mất tất cả do cái miệng cậu đó An Tú ơi là An Tú. An Tú của ngày xưa đâu rồi, đâu mất rồi hả?"
Tôi thở dài thườn thượt, cái Hạnh nói tía lia tía lịa vào tai tôi, thay vì nó rót mật khuyên nhủ tôi thì nó hát hò cho tôi nghe khí thế, câu có câu không chẳng lọt vào tai tôi.
Hạnh vô cùng lo lắng cho An Tú, đứa bạn của mình vô cùng tốt, phải nói cái gì cũng tốt nhưng vấn đề tìm chồng của nó là quá trình. Hôm đó ăn nói giữ miệng kín kẽ, đừng để bà ta thốt lên khiến An Tú của tôi bực tức như thế, dù nó bực tức phải cố kiềm nén lại bớt, nói sao thốt câu dẫn " con rể " về mà tôi với Thư hoảng hốt. Nó vừa chia tay người yêu, vết thương chưa lành lặn gì cả giờ thì hay rồi, cái miệng lại hại cái thân. Giúp chẳng biết giúp thế nào? Haiz...haiz...haiz…
" Cậu đừng tưởng tìm trai bao là bà ta không biết, bà ta điều tra ra là biết mà. Giờ cậu phải nhờ vã ai đi, ví dụ như đối tác cậu hay đi làm ăn An Tú."
" Cậu nghĩ sao vậy, ba mình và ba ta cũng biết đó, cậu nghĩ sao mà bảo mình tìm đường chết, mình không muốn thua bà ta và không muốn ba mình thất vọng đâu. Cậu biết ý mình nói mà."
Lúc đó, trong đầu tôi luôn hiện chỉ cần trai bao là được, lúc đó bí bách quá mà, thật là mắc cười quá đi. Với lại còn những câu nữa như thế này:
" Oh, cậu nói với mình là mình toàn nhờ cậu giúp toàn những cái nguy hiểm, chậc...chậc...lần sau cậu mà tới tìm mình thì cậu…"
" Thôi, cái đó nói sau. Bây giờ vào việc chính của cậu, cậu suy nghĩ tìm trai bao à? Chắc chắn chưa? Trai bao loại cao cấp mà nhỡ có chuyện gì xảy ra thì sao? Xui rủi bao nhiêu phần trăm cậu biết không? Trên chín mươi phần trăm đó An Tú à, cho nên mình mới nói tìm ai cũng tiêu cả. "
" Cậu muốn mình thua bà ta sao, không, mình không chấp nhận chuyện đó xảy ra, mình muốn thắng bà ta dù mọi cách. Bà ta là ai, chỉ có thằng con trai cưng của bà ta mà dám lên mặt với mình sao? Mình chấp nhượng vì có ba mình ở đó, mình tôn trọng nên mình nhung nhượng, cậu hiểu ý mình không Hạnh."
" Mình hiểu ý của cậu nói, mình hiểu hoàn cảnh của cậu mà. Cậu ăn miếng tôm mình vừa lột vỏ đi."
" Các cậu không hiểu vết thương của mình đâu, mình tôn trọng ba mình, ba mình là tất cả cho nên mình không muốn làm ba mình thất vọng, cậu hiểu chứ."
Hạnh nghe những lời An Tú nói, cô ấy hiểu những gì An Tú nói ra, cô ấy rất kính trọng người ba thân yêu của mình nhưng bà ta ( dì Liên ) thì không?
" Mình hiểu những lời cậu nói, mình chỉ hơi bực tức bà ta thôi, mình rất bực tức thật, muốn gặp bà ta xé xác ra."
" Khi nào tới lúc thì xé bà ta ra, mỗi lần mình về mà gặp bà ta là hết ăn nỗi một hạt cơm thay vì một giọt nước. Thấy bà ta chẳng muốn nói chuyện nhưng cứ xen vô mình, nói thật mình rất muốn đánh bà ta thật sự, mình chẳng sợ ai cả, chỉ sợ ba mình buồn mình mà thôi."
Đừng có ai nhắc đến tôi về 2 từ gia đình, dù nói gì đi chăng nữa đối với tôi là vô ích và tôi sẽ nói như cũ, không sót và đầy đủ ý nghĩa.