Chương 10

3496 Words
Hai tháng sau Chúng tôi đã làm xét nghiệm DNA thông qua tòa án và đợi từ bốn đến sáu tuần để có kết quả. Tôi biết kết quả sẽ chứng minh Tấn Trường là cha ruột của lũ trẻ, nhưng nó cũng sẽ mang lại cho chúng tôi sự bình yên. Tôi đã đối phó với màn kịch và những lời chế giễu liên tục của Tường Vi trong hai tháng, và nếu may mắn, kết quả sẽ khiến bà ấy ngậm miệng trong sự xấu hổ. Cuộc tư vấn về thăm viếng của chúng tôi với một hòa giải viên tòa án đã được thông qua, điều đó có nghĩa là việc thăm viếng của Tấn Trường và lũ trẻ được ấn định vào Thứ Bảy hàng tuần trong tối thiểu bốn giờ trở lên tùy thuộc vào kế hoạch và hai giờ vào Thứ Tư hàng tuần, còn nhiều thời gian để chúng hoàn thành bài tập về nhà và để Gia Minh và tôi dành thời gian với chúng. Tấn Trường cũng đã đề nghị giúp đỡ trong hoạt động đi chung xe, nhưng bọn trẻ vẫn chưa sẵn sàng cho việc đó. Các chuyến thăm qua đêm sẽ bắt đầu khi tất cả chúng tôi cảm thấy, đặc biệt là trẻ em, cảm thấy thoải mái với ý tưởng này. Chúng tôi đang nói về việc thử nó sau Tết. Tấn Trường đã chính thức ghi danh Liên Nhi vào lớp mẫu giáo, vì vậy Gia Khánh có thể gặp con bé một thời gian ngắn trong hành lang vì lớp của chúng ở cùng khu vực của trường, trong khi lớp của Gia Linh ở phía bên kia của trường. Gia Linh rất phấn khích khi thấy Liên Nhi tập thể dục dụng cụ tại studio của con bé, nơi con bé đến và liên tục đề nghị Tấn Trường đăng ký cho Liên Nhi học khiêu vũ với mình. Thật không may, sự khác biệt về tuổi tác làm cho nó có một chút thách thức. Liên Nhi muốn thử chơi t-ball với Gia Khánh vào mùa xuân, điều này có thể hiệu quả vì thằng bé gần bằng tuổi Gia Linh và Liên Nhi. Sau khi nói chuyện với gia đình Gia Minh và bố mẹ tôi, chúng tôi đã mời Tấn Trường và Liên Nhi tham gia cùng chúng tôi vào Lễ tạ ơn hôm nay vì đây là lần đầu tiên Tuyết Vân không tham gia. Vụ ly hôn của Tấn Trường được thông qua và anh được toàn quyền nuôi Liên Nhi dựa trên bằng chứng anh có chống lại Tuyết Vân, chứng tỏ cô không phù hợp để chăm sóc Liên Nhi. Tôi thực sự không muốn biết những gì anh ấy đã trải qua, nhưng tôi rất vui khi thấy anh ấy chiến đấu vì Liên Nhi. Vâng, tôi rất muốn thấy anh ấy làm điều đó cho Linh và Khánh, nhưng cả hai chúng tôi đều có rất nhiều việc phải làm và tôi rất vui vì chúng tôi đang làm mọi thứ có lợi cho bọn trẻ. Thành thật mà nói, tôi cảm ơn Gia Minh vì đã thúc đẩy tôi cố gắng giải quyết mọi việc với Tấn Trường vì lợi ích của Gia Linh và Gia Khánh. Tôi luôn biết Gia Minh là một người đàn ông tốt, và sau tất cả, tôi biết anh ấy là người đàn ông tốt nhất đối với tôi. “Tôi biết rồi,” Gia Minh gọi to khi anh ấy ra mở cửa trong khi tôi tiếp tục chuẩn bị rau cho bữa ăn. "Xem ai đây này. Bọn trẻ đang ở dưới phòng chơi, anh có thể tham gia cùng chúng nếu muốn.” Gia Minh nói khi Tấn Trường và Liên Nhi đi theo anh xuống hành lang. “Có được không bố?” Liên Nhi hỏi. "Chắc chắn rồi." Tấn Trường gật đầu. Anh đi theo Gia Minh vào bếp. “Tôi không phải thợ làm bánh, nhưng tôi có mang theo một ít nước sốt nam việt quất và một chiếc bánh nướng mà tôi đã mua. Cũng như một thùng bia và một chai rượu vang. Tôi không chắc phải mang theo thứ gì nữa.” “Thế là quá đủ rồi. Em gái của Gia Minh sẽ mang món khai vị, mẹ tôi có món gà tây và bố mẹ của Gia Minh mang món tráng miệng.” tôi trả lời. “Những đứa trẻ muốn nhận gì cho Giáng sinh?” Gia Minh hỏi. “Chúng sẽ lập danh sách cho Giáng sinh vào cuối tuần tới,” Gia Minh trả lời. “Có lẽ chúng có thể làm điều đó với Liên Nhi và đưa cô ấy vào truyền thống.” “Tôi sẽ nói chuyện với con bé về điều đó.” Tấn Trường gật đầu. “Hai người thực sự có trách nhiệm trong việc nuôi dạy con cái độc lập đấy.” “Chúng tôi đã có một chút luyện tập, cộng với việc cha mẹ chúng tôi đã đưa ra những gợi ý hữu ích trong suốt nhiều năm,” tôi thừa nhận. “Gia Linh luôn ném cho chúng tôi những rắc rối, nhưng một khi chúng tôi tìm ra cách giải quyết thì rắc rối của Gia Khánh có vẻ ít gây ngạc nhiên hơn.” “Có lẽ rắc rối tiếp theo sẽ làm cô ngạc nhiên.” Tấn Trường nói. “Tôi thực sự hy vọng là không.” Tôi thở dài. “Ồ, trước khi tôi quên, đã có kết quả chưa?” Tấn Trường hỏi. “Vâng, chúng tôi đang chờ anh mở chúng,” James nói khi anh đi đến bàn làm việc trong văn phòng tại nhà nơi chúng tôi đặt thư. Anh mang ra và đưa phong bì cho tôi. Tôi mở nó ra và đảo mắt. “Xin chúc mừng, cả hai đều là con của bạn. 99,9% tương thích.” Tôi lẩm bẩm, đưa kết quả cho Tấn Trường. “Tôi đã nói với cô là tôi chưa bao giờ nghi ngờ điều đó.” Tấn Trường cười khúc khích. “Vậy, ai sẽ ném những thứ này vào mặt mẹ tôi?” “Chúng tôi đang nghĩ đến việc để mẹ tôi có hân hạnh đó,” tôi nhận xét. “Cô biết đấy, tôi luôn muốn mang lại cho mẹ tôi những gì bà xứng đáng được nhận.” Tấn Trường đồng ý. “Chúng ta có thể mang đến cho mẹ của cô sự vui vẻ đó, ngoài ra tôi có vài điều cần thảo luận với bà ấy khi bà đến.” “Bà ấy sẽ đến đây sớm thôi vì chúng ta cần cho gà tây vào lò nướng, vì vậy sẽ xong kịp bữa tối,” tôi nhận xét, nhìn đồng hồ. “Có ai hỏi món gà tây không?” Bố tôi gọi khi cánh cửa trước đóng lại. Ông đi xuống hành lang mang theo một cái chảo rang vào bếp. “Lò đã nóng sẵn chưa?” “Rồi ạ,” tôi đảm bảo với ông ấy khi tôi mở cửa lò để ông ấy trượt khay nướng vào trong lò. “Cảm ơn, con yêu.” Ông ấy mỉm cười. “Các cháu của ta đâu rồi?” Mẹ tôi hỏi khi bước vào bếp. “Ồ, chào Trường, bác không nghĩ là con đã ở đây rồi.” “Con chào bác,” Ryan lầm bầm. “Liên Nhi muốn đến gặp Gia Linh và Gia Khánh.” "Ừ bác biết." Mẹ tôi tuyên bố. “Mẹ, chúng ta đã nói về điều này, và mẹ đã hứa,” tôi nghiến răng cảnh cáo. "Mẹ xin lỗi." Mẹ tôi thở dài. “Minh Anh, có điều gì cô muốn nhờ sự giúp đỡ từ mẹ không?” Tấn Trường thúc giục. “Mẹ ơi, mẹ có muốn mang những kết quả DNA này cho bà Vi và khiến bà ta xấu hổ không?” Tôi đề xuất. “Con đang đùa mẹ à? Tất nhiên rồi!” Mẹ tôi ré lên. "Đáng kinh ngạc." Tấn Trường mỉm cười. “Con cũng muốn thảo luận xem liệu bác có muốn tiếp quản công việc quản lý tiệm làm tóc hay không. Gần đây con mới phát hiện ra rằng con sở hữu nó, và mẹ con ăn cắp nó từ con.” “Ồ, bác không chắc mình muốn tham gia vào tất cả những chuyện đó.” Mẹ tôi đáp lại. “Việc đưa ra kết quả DNA dẫn đến sự xấu hổ của con chuột chù đó là một chuyện, nhưng tiếp quản tiệm làm tóc của con thì hơi quá đà.” Tấn Trường nói với mẹ tôi: “Con đang khởi kiện bà ấy.” “Bác biết, bác đã ở tiệm làm tóc và được bà ấy phục vụ vào ngày hôm trước. Bằng cách nào đó, bà ấy đã đổ lỗi cho con gái bác, mặc dù con gái bác đã kết hôn hạnh phúc và có một đứa con sắp chào đời. Bà ta là tác nhân, nhưng bác biết không nên chọc tức với bà ta.” Mẹ tôi tuyên bố. “Bây giờ, không được nói về Tường Vi và tiệm làm tóc ngày hôm nay nữa, nếu không bác sẽ phải đổi ý về việc cho phép bạn trải qua Lễ Tạ ơn với cả nhà.” “Vâng thưa bác,” Tấn Trường lầm bầm như một đứa trẻ. Để lại cho mẹ tôi để kết thúc một cuộc trò chuyện. “Trường à, tại sao anh và tôi không uống bia và xem trận bóng đá. Khi gia đình tôi đến đây, chúng tôi sẽ đưa bọn trẻ ra sân sau và chơi một trận bóng đá nho nhỏ của riêng mình trong khi nấu gà tây.” Gia Minh đề nghị, lấy trong tủ lạnh ra hai cốc bia. “Ồ, tôi không chắc về việc uống bia,” Tấn Trường lầm bầm. “Tôi cần phải lái xe về nhà tối nay với Liên Nhi.” "Tùy anh thôi. Tôi nghĩ bây giờ nên uống một cốc bia, sau đó là một cốc bia khác vào bữa tối, và anh vẫn sẽ ổn trừ khi anh định rời đi ngay sau bữa tối.” Gia Minh nhún vai, bước vào phòng khách. “Làm như Liên Nhi sẽ cho phép rời đi dễ dàng vậy.” Tấn Trường khịt mũi. “Cái quái gì, tại sao không.” Anh mang cốc bia mà Gia Minh đưa vào phòng khách. Bố tôi lấy cho mình một lon coca dành cho người ăn kiêng trước khi biến vào phòng khách cùng với hai người kia. “Ít nhất cậu ấy cũng lịch sự.” Mẹ tôi nhận xét với một giọng điệu im lặng. “Con đã nói với mẹ rồi, chúng con đang cố gắng làm việc này cho bọn trẻ.” Tôi rít lại với cô ấy. “Bọn trẻ đang hòa thuận với nhau và khi chúng đến thăm, Gia Minh và con cố gắng cho chúng thời gian ở một mình để đảm bảo Tấn Trường gắn bó với cả hai đứa trẻ mà không có chúng con. Mọi chuyện đang diễn ra tốt đẹp và chúng con không muốn bất cứ ai gây nguy hiểm cho điều đó.” “Mẹ hiểu, mẹ đoán là mẹ hơi ngạc nhiên về cách anh ấy đối xử lịch sự với chúng ta.” Mẹ tôi thở dài. “Anh ấy không phải là người xấu, mẹ ạ. Vấn đề là anh ấy chưa đủ trưởng thành để chống lại mẹ mình. Com rất vui vì bây giờ anh ấy đang nỗ lực.” Tôi nhắc nhở bà ấy. “Tất cả những gì con muốn là các con của con được hạnh phúc. Gia Minh và con đã cố gắng hết sức, và bây giờ với Tấn Trường, con cảm thấy như chúng con đang đạt được hạnh phúc cho tất cả những người liên quan. Liên Nhi cần một gia đình, và vì mọi thứ đã được sắp đặt sẵn nên cô bé ấy chỉ có mỗi Tấn Trường. Việc anh ấy nói với chúng con về việc có mặt trong cuộc sống của lũ trẻ đã cho con thấy rằng anh ấy đã trưởng thành hơn theo năm tháng.” "Đúng. Điều đó khiến mẹ tự hỏi điều gì khiến cậu ấy mất nhiều thời gian đến vậy để thức tỉnh về mọi thứ và quyết định trở thành một người đàn ông.” Mẹ tôi lẩm bẩm. “Con đã trở thành một người cha,” Tấn Trường nói khi quay trở lại nhà bếp. “Tuyết Vân bắt con phải phục tùng cô ấy trong suốt thời gian mang thai và đổ lỗi cho con vì đã làm cô ấy có bầu, mặc dù cô ấy là người khăng khăng muốn có con.” “Có lẽ cô ấy nghĩ rằng cô ấy sẽ kiếm được nhiều tiền hơn khi có con với anh.” Tôi nhún vai. “Đại loại thế. Ngày sinh Liên Nhi, Tuyết Vân thậm chí còn từ chối bế con. Các bác sĩ và y tá nhấn mạnh tầm quan trọng của việc tiếp xúc da kề da với trẻ. Khi anh ôm con vào ngực, cho con bú bình, anh nhận ra mình cần phải bảo vệ con khỏi thế giới khắc nghiệt ngoài kia. Cũng chính lúc đó anh nhận ra mình đã có lỗi với em như thế nào. Anh đã tham gia các lớp học nuôi dạy con cái và tham gia các nhóm trẻ em để đảm bảo rằng anh đã chuẩn bị đầy đủ để chăm sóc Liên Nhi, trong khi Tuyết Vân trở nên thu mình hơn trước. Dù anh có cố gắng thế nào, Tuyết Vân cũng không muốn làm mẹ Liên Nhi. Anh biết Gia Linh thật may mắn khi có em, và anh biết lẽ ra mình nên yêu cầu được ở bên cuộc đời của chúng sớm hơn, nhưng anh vừa mới trở thành một người cha đơn thân. Anh biết bọn trẻ sẽ tốt hơn vì em cũng có Gia Minh. Anh đã nghĩ đến việc ghé qua khi anh và con đến thị trấn, nhưng anh không muốn làm gián đoạn cuộc sống của gia đình em. Tất cả những gì anh học được qua các lớp học và các nhóm, anh biết tầm quan trọng của việc tạo cho trẻ tính nhất quán, điều mà anh biết em đã cố gắng nói với anh khi Linh còn nhỏ. Bây giờ anh đang ở đây và tôi đang cố gắng hết sức để tạo ra sự thay đổi.” Tấn Trường tiếp tục giải thích. “Điều quan trọng là bây giờ anh đang ở đây và đang nỗ lực từng ngày. Em biết Gia Linh khó tiếp cận hơn một chút, nhưng con bé thích dành thời gian cho Liên Nhi, và chúng tôi rất tích cực rằng con bé sẽ giải quyết mọi việc đúng lúc. Gia Minh cảm thấy con bé vẫn đang xử lý tất cả vì con bé là đứa trẻ lớn tuổi nhất.” Tôi đề nghị. “Mặt khác, Khánh thực sự thích ý tưởng có hai bố và hai chị gái, đến nỗi thằng bé đã tuyên bố rằng thằng bé thực sự hy vọng tôi có con trai, để thằng bé không còn là con trai duy nhất trong gia đình nữa”. “Liên Nhi đang thích nghi dễ dàng hơn nhiều so với tôi mong đợi, và tôi nghĩ đó là vì con bé có gia đình này. Tôi không biết cảm ơn cô và Gia Minh bao nhiêu cho đủ vì nó đã giúp con bé nhiều hơn là đã giúp tôi.” Tấn Trường lưu ý. “Bây giờ chúng ta đã có kết quả DNA của Linh và Khánh, mọi cuộc tranh luận đã được giải quyết. Tôi gần như muốn làm xét nghiệm quan hệ cha con cho Liên Nhi sau khi Tuyết Vân tranh luận với tôi sau phán quyết của tòa án rằng tôi không phải là cha của Nhi. Tôi biết con bé trông giống người chị quá cố của tôi và Gia Linh, nhưng cô ấy đã gieo vào đầu tôi cái bóng nghi ngờ đó.” “Anh có yêu con bé không?” Gia Minh hỏi, đi vào bếp. “Bằng cả trái tim,” Tấn Trường trả lời. “Vậy thì, anh có thực sự cần phải biết điều đó không?” Gia Minh thách thức. “Việc phát hiện ra sẽ không thay đổi cách anh cảm nhận về con bé, anh là người cha duy nhất mà con bé từng biết. Nếu Gia Linh không gặp anh trong đời, tôi không nghĩ mình muốn Khánh biết về bạn. Đúng, nó vẫn là con trai tôi, và Linh là con gái tôi, nhưng cá nhân tôi lo lắng rằng mọi người sẽ nhìn tôi khác đi khi có anh, nhưng đó là vấn đề của riêng tôi. Nếu anh phát hiện ra Tuyết Vân nói sự thật, điều đó sẽ hủy hoại anh và Liên Nhi, điều đó không giúp ích được gì cả. Anh là cha của con bé, và không có gì sẽ thay đổi điều đó. Nếu Tuyết Vân chắc chắn rằng Liên Nhi không phải của anh, cô ấy đã bảo thẩm phán làm xét nghiệm ADN rồi. Việc cô ấy đợi đến khi có phán quyết và chỉ nói với anh cho tôi biết rằng cô ấy chỉ đang cố làm cho bạn nghi ngờ về mối quan hệ của anh với con gái mình, không có gì hơn. Nếu anh thực sự cảm thấy cần phải làm xét nghiệm, chúng ta sẽ đợi cho đến khi con bé lớn hơn, nếu không, anh sẽ phải giải thích với một đứa trẻ năm tuổi rằng mẹ con bé là một con điếm và không chắc bố con bé là ai. Lý do duy nhất chúng tôi thực hiện xét nghiệm DNA cho Linh và Khánh là mẹ của anh đã quấy rối Minh Anh trong ngân hàng, điều này cuối cùng có thể khiến Minh Anh mất việc. Cô ấy đã làm việc quá chăm chỉ và không đáng để bị mẹ anh hủy hoại sự nghiệp.”. "Anh có một quan điểm đúng đắn." Tấn trường gật đầu. “Hãy ra ngoài với tôi. Tôi có thể có một người chơi đáng gờm để cho trận bóng đá trước bữa tối. Nhân tiện, anh sẽ thế chỗ cho Minh Anh vì cô ấy sẽ ngồi ngoài cuộc thi này trong năm nay.” Gia Minh trả lời, dừng lại khi anh ấy đi ngang qua để hôn lên má tôi. “Trừ khi em cần sự giúp đỡ của bọn anh ở đây.” “Em nghĩ mẹ và tôi sẽ kiểm soát được việc nấu nướng cho đến khi mẹ và em gái của anh đến,” tôi trả lời. "Tuyệt vời. Ngoài ra, Tâm Như vừa nhắn tin cho anh rằng tất cả họ sẽ ở đây trong vòng một giờ tới. Các chàng trai di chuyển chậm sáng nay, nhưng họ đang trên đường đến.” Gia Minh nói thêm trước khi bước xuống hành lang để đi giày và mặc áo khoác. Có điều gì đó về người đàn ông đó khiến tôi phát điên vì tình yêu. Anh ấy dường như luôn biết những điều đúng đắn để nói. Bữa tối trôi qua suôn sẻ, và trận bóng đá luôn mang lại sự cổ vũ nồng nhiệt ngay cả với đội thua cuộc vì chúng tôi đang dành thời gian cho gia đình. Có Tấn Trường ở đó thậm chí không làm thay đổi mọi thứ. Linh và Khánh vẫn gọi Gia Minh là bố và chỉ gọi Tấn Trường bằng tên. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp như thế nào, tôi đã nghĩ chắc chắn rằng việc thêm Tấn Trường và Liên Nhi vào danh sách gia đình sẽ gây ra căng thẳng, nhưng tôi đã nhầm. Gia Minh, Tấn Trường và tôi đã lên kế hoạch để bọn trẻ lập danh sách Giáng sinh cho ông già Noel vào cuối tuần tới, điều mà chúng có vẻ hào hứng thực hiện cùng nhau. Tôi chưa bao giờ thực sự mong đợi mọi thứ sẽ diễn ra tốt đẹp như vậy, nhưng bây giờ tôi rất ấn tượng vì điều đó đã xảy ra. Hy vọng rằng, mọi thứ sẽ tiếp tục suôn sẻ như thế này.
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD