Chương 7

3613 Words
Chúng tôi đã đợi cả tuần để lên kế hoạch kể cho bọn trẻ nghe về Tấn Trường. Thành thật mà nói, tôi muốn đợi thêm vài năm nữa, nhưng Gia Minh nói đúng, chúng tôi cần giải quyết vấn đề này trước khi nó trở thành một câu hỏi gây căng thẳng. Người ta đồn rằng Tấn Trường vừa hoàn tất việc bán nhà tại Hà Nội, nhưng không có thông tin gì về vụ ly hôn của anh ấy. “Em yêu, chúng ta cần sớm nói chuyện với bọn trẻ. Anh nghe nói anh ta sẽ chính thức chuyển về đây trước Lễ tạ ơn.” Gia Minh đề cập. “Em biết, em chỉ không biết cách đối mặt với chuyện này. Chúng ta sẽ nói với bọn trẻ như thế nào? Này các con, người mà các con gọi là bố ở thời điểm hiện tại thực chất không phải là bố ruột của các con, bố của các con là một người đàn ông khác. Chỉ cần nghĩ thôi em đã cảm thấy nó thật thô thiển.” Tôi trả lời với một tiếng thở dài khi gấp xong một chiếc khăn tắm. "Đúng vậy." “Tại sao anh ta luôn để em dọn dẹp mớ hỗn độn do anh ta gây ra? Điều này sẽ không thành vấn đề nếu anh ta kiên định ngay từ đầu.” Tôi rên rỉ. “Nghiêm túc mà nói, anh ta nghĩ anh ta là cái thá gì mà dám đến đây và yêu cầu chúng ta hoàn thành nhiệm vụ mà anh ta đề ra? Tại sao anh ta không thể tự mình giải quyết đống hỗn độn mà anh ta là người tạo ra nó.” “Em yêu, cả hai chúng ta đều biết Tấn Trường thích phức tạp hóa mọi chuyện. Đó là con người anh ta.” Gia Minh trả lời. “Nhưng với việc anh ta trở lại đây.” “Bọn trẻ sẽ không học cùng trường. Khác thị trấn cũng sẽ khác quận” tôi chỉ ra. “Cho đến khi học cấp hai.” “Nhưng bọn trẻ lớn tuổi hơn Liên Nhi. Có gì phải vội chứ?” “Minh Anh, anh hiểu tại sao em lại hoảng sợ, nhưng chúng ta đã hứa với nhau rằng sẽ không nói dối bọn trẻ.” “Chúng ta sẽ không nói dối nếu bọn trẻ không hỏi.” “Và em sẽ trả lời thế nào nếu chúng hỏi?” Gia Minh tiếp tục. “Khi chúng ta nói với bọn trẻ, chúng sẽ chất vấn tại sao chúng ta lại không cho chúng biết sự thật ngay từ đầu.” “Em thề nếu tin đồn về anh ta lọt vào ngôi nhà này thì em và anh ta sẽ cần phải nói chuyện.” “Anh có thể hiểu được điều đó, nhưng chúng ta cần giải quyết vấn đề trước mắt.” "Em sẽ không tiết lộ cho bọn trẻ bất cứ điều gì! Em đã đổi ý rồi, anh ta sẽ phải đợi.” Tôi vung tay lên khi nói. “Vì anh ta đã khiến bọn trẻ phải đợi rất lâu, nên chúng ta cũng có thể khiến anh ta đợi như vậy.” “Điều đó không công bằng lắm với bọn trẻ.” Gia Minh thở dài. “Anh ta yêu cầu rằng việc tiết lộ sự thật hoàn toàn dựa vào sự lựa chọn của bọn trẻ, nhưng chúng ta cần cho bọn trẻ biết rằng chúng có sự lựa chọn.” "Em thực sự ghét anh ta." “Anh biết điều đó, nhưng chúng ta cần phải làm những gì tốt nhất cho con cái mình. Anh vẫn luôn ở đây, nhưng bọn trẻ cũng xứng đáng được biết đến anh ta. Sẽ ổn thôi nếu anh ta chẳng muốn liên quan gì tới chúng, nhưng bây giờ anh ta đang yêu cầu, chúng ta không thể lấy đi sự lựa chọn của chúng.” Gia Minh giải thích. “Anh không muốn bọn trẻ bực bội với chúng ta vì đã không tiết lộ cho chúng biết sự thật và cướp mất quãng thời gian của chúng bên anh ta, và đó là điều sẽ xảy ra nếu chúng ta cứ tiếp tục lần lữa.” “Anh ta luôn như vậy. Đặt tất cả vào em để nếu em nói không, em là kẻ xấu.” “Anh ta đặt nó cho cả hai chúng ta.” “Và như anh đã nói, nếu chúng ta không làm điều này, thì về lâu dài bọn trẻ có thể bực bội với chúng ta.” “Điều này luôn có khả năng xảy ra.” “Em đã lạc lối trong sự hạnh phúc với anh ta. Nó không bao giờ thất bại, Tấn Trường bước vào cuộc đời em như một quả cầu bị vỡ ra thành trăm mảnh và em buộc phải nhặt nhạnh từng mảnh vỡ đó. Lần này, anh ta lại kéo thêm anh vào đó. “Anh và em ở cùng một phe. Bất cứ điều gì xảy đến với em cũng sẽ xảy đến với anh, và chúng ta sẽ cùng nhau nhặt nhạnh những mảnh ghép như mọi khi. Minh Anh, khi mới yêu nhau, anh đã hứa sẽ luôn ở bên em và con của chúng ta dù có chuyện gì xảy ra. Chúng ta có thể xử lý việc này, anh chỉ cần em bình tĩnh và hít một hơi thật sâu. Sự căng thẳng và lo lắng này không tốt cho em bé.” Anh bình thản đáp. Tôi hít thở sâu ba lần, nhắm mắt lại và cố gắng tìm một điểm tựa hoặc ít nhất là một sự cân bằng. "Em xin lỗi." “Đừng xin lỗi vì niềm đam mê với sự bất hạnh của em. Anh hiểu và anh cũng cảm thấy như vậy. Chúng ta đang mắc kẹt giữa một tảng đá và một nơi khó khăn với điều này, nhưng nó cần phải được thực hiện để chúng ta có thể vượt qua nó mà không còn bí mật nào nữa.” "Được rồi, em nghĩ em biết phải nói gì." Tôi gật đầu, đặt hai bàn tay lên môi. “Anh có thể gọi bọn trẻ lên đây trong khi em cất nốt đống quần áo cuối cùng được không?” "Chắc chắn rồi." Gia Minh đứng dậy, đỡ tôi đứng dậy theo và đi xuống cầu thang để đón lũ trẻ đang chơi trong phòng chơi ở tầng dưới. Tôi cất quần áo đi và trở lại phòng khách nơi Gia Minh đang ngồi với hai đứa trẻ ở mỗi bên và cả hai con chó bên cạnh mỗi đứa trẻ trên đi văng. “Này các con.” Tôi mỉm cười khi ngồi xuống chiếc ghế đẩu trước mặt họ. “Có một chuyện thực sự quan trọng, bố và mẹ cần nói chuyện với các con. Không, đó không phải là chuyện ly hôn, nhưng đó là điều mà các con nên biết.” tôi bắt đầu. “Đó là một bí mật mà mẹ… mẹ đã giấu các con vì mẹ sợ. Mẹ không muốn một trong hai con bị tổn thương, nhưng các con đã đủ lớn để biết sự thật và đưa ra lựa chọn dựa trên sự thật.” “Cho dù các con có quyết định thế nào thì bố mẹ vẫn luôn yêu thương các con. Nói với các con sự thật này sẽ không thay đổi bất cứ điều gì đối với gia đình chúng ta, ngoại trừ lo lắng rằng bí mật này sẽ làm tổn thương các con, đó là lý do tại sao bố mẹ cảm thấy đây là thời điểm tốt nhất để nói với các con để đảm bảo các con không bị tổn thương.” Gia Minh nhấn mạnh với bọn trẻ. “Bố mẹ hy vọng các con nói với bố mẹ về cảm giác của các con về tất cả những điều này và hỏi bố mẹ bất kỳ câu hỏi nào bạn mà các con thắc mắc. Miễn là các con nhớ, cuối cùng, chúng ta vẫn sẽ là một gia đình.” “Thực sự không có cách nào tốt để bắt đầu cuộc trò chuyện này, vì vậy mẹ sẽ bắt đầu nó và hy vọng điều tốt nhất,” tôi lầm bầm. "Khi bố và mẹ kết hôn, bố đã nhận nuôi cả hai con." “Nhận con nuôi chỉ là một từ phóng đại để chỉ rằng bố đã đến gặp thẩm phán và nói với họ rằng bố muốn trở thành bố của các con và đặt tên các con theo họ của bố. Không ai trong số các con nhớ vì khi ấy các con còn rất nhỏ. Gia Linh lên ba tuổi và Gia Khánh vừa tròn một tuổi.” Gia Minh giải thích. Gia Linh liếc xéo anh ấy như thể con bé đang hoài nghi, đó là lý do tại sao tôi chộp lấy một cuốn album ảnh có Tấn Trường và Gia Linh chụp cùng nhau. “Tất cả điều đó có nghĩa là các con có một người bố khác. Điều đó không có nghĩa là bố Minh không phải là bố của các con, nó chỉ có nghĩa là bố Minh không phải là bố của các con khi các con còn trong bụng mẹ. Thật khó để mẹ giải thích vì cả hai con vẫn còn quá nhỏ. Người đàn ông kia đã chuyển đi và kết hôn trước khi mẹ nói với anh ta về Gia Khánh.” “Chúng con gọi người đó là gì?” Gia Linh hỏi. “Ồ, tên của người đàn ông đó là Tấn Trường,” tôi thừa nhận. “Mẹ của anh ấy sở hữu tiệm làm tóc.” "Bà ViVi là mẹ của ông ấy à?” Gia Linh há hốc miệng hỏi. “Đợi đã, điều đó có nghĩa là bà ấy là bà của chúng con? Xin hãy nói không.” “Theo huyết thống thì là vậy, nhưng các con không bao giờ phải gọi bà ấy như thế,” tôi đảm bảo với con bé. “Bà ấy là một phần lý do khiến Tấn Trường chuyển đi.” "Mẹ đã không nói với ông ấy về Khánh, nhưng còn con thì sao?" Gia Linh thắc mắc. “Anh ấy đã gặp con trước sinh nhật lần thứ hai của con,” tôi thừa nhận và đưa cho con bé cuốn album ảnh. “Tấn Trường và bố Minh đã phục vụ trên cùng một con tàu.” “Nhưng chúng con chưa từng gặp ông ấy.” “Không, bởi vì bố và anh ta chưa bao giờ thực sự là bạn,” Gia Minh thú nhận. “Bố và anh ta có bất đồng ý kiến trên tàu, và cuối cùng hai chúng ta đã đánh nhau một trận tồi tệ.” "Bố! Đánh nhau là không tốt.” Khánh thở hổn hển. “Bố biết mà, anh bạn. Chỉ huy của chúng ta đã trừng phạt chúng ta vì tội đánh nhau.” Gia Minh mỉm cười. "Như thế nào?" Gia Khánh hỏi khi Gia Linh tiếp tục xem qua các trang. “Bắt hai chúng ta dọn dẹp đống phân bằng một sợi dây trói tay chúng ta trong cả ngày. Chúng ta chưa bao giờ trở thành bạn bè, nhưng hai chúng ta đã tránh mặt nhau sau đó.” Gia Minh giải thích. “Nhưng nếu chúng ta có mặt trong một trận chiến, bố biết chúng ta sẽ làm việc cùng nhau như một đội giống như chúng ta phải làm trong Hải quân.” “Tại sao ông ấy rời đi mà không giữ liên lạc với con?” Gia Linh cuối cùng cũng hỏi, ngước lên khỏi cuốn album ảnh với đôi mắt ngấn lệ. “Mẹ không thực sự chắc chắn. Tất cả những gì mẹ có thể nói với con là khi mẹ và Tấn Trường ở bên nhau, mẹ và anh ta đã cãi nhau rất nhiều về những chuyện vặt vãnh, và sau đó anh ta kết hôn. Có thể anh ta cảm thấy tồi tệ vì đã cưới người khác, hoặc có thể anh ta nghĩ rằng con sẽ hạnh phúc hơn nếu không thấy mẹ và anh ta gây chiến như vậy. Mẹ không phải anh ta, Gia Linh, vì vậy mẹ không thể trả lời những câu hỏi đó. Anh ta đã nói với mẹ rằng mẹ anh ta đề cập đến việc đưa con ra khỏi mẹ vì bà ấy không thích gia đình của chúng ta vì một lý do nào đó, vì vậy anh ta đã ngừng nói chuyện với mẹ để con có thể lớn lên như cách mà con lớn lên bên cạnh bố Minh và mẹ.” Tôi cố giải thích. "Bà Vi xấu tính. Con đã nói với bà ngoại rằng con không thích bà ấy và không thích đến tiệm làm tóc”. Gia Linh tuyên bố. “Có lẽ ông ấy đã cố gắng làm một điều tốt.” Con bé nhún vai. “Em yêu, em đang bỏ sót vài thứ đấy,” Gia Minh thì thầm. "Em biết." Tôi thở dài. “Tấn Trường đã mua một ngôi nhà và chuẩn bị chuyển về đây. Anh ấy yêu cầu được gặp hai con và làm quen với các con, nhưng bố và mẹ cảm thấy đó là lựa chọn của hai con. Bất kể quyết định của các con là gì, bố mẹ sẽ ủng hộ ngay cả khi các con thay đổi quyết định sau này.” “Anh ta cũng có một cô con gái với vợ. Tên cô bé ấy là Liên Nhi và cô bé là em gái ruột của con, giống như đứa trẻ trong bụng mẹ sẽ là em gái hoặc anh trai của con vậy ”. Gia Minh nói thêm. “Tấn Trường và vợ của anh ta đã ly hôn vì họ sống bên nhau không hạnh phúc, vì vậy sẽ chỉ có Tấn Trường và Liên Nhi sống trong nhà mới của họ.” “Họ sẽ không chính thức chuyển về cho đến gần Lễ tạ ơn, nhưng họ sẽ ở đây thường xuyên khi họ chuyển đồ,” tôi lưu ý để đảm bảo với lũ trẻ hiểu rằng không cần phải vội vàng đưa ra quyết định nếu chúng muốn có thời gian suy nghĩ về điều đó. “Bố vẫn là bố của chúng con đúng không?” Gia Linh nhìn Gia Minh hỏi. “Luôn luôn, cô bé. Con và Gia Khánh là tất cả đối với bố, và bố sẽ làm mọi thứ cho các con. Không có gì có thể thay đổi tình yêu của bố dành cho các con, bất kể các con có quyết định như thế nào. “Chúng con có phải gọi Tấn Trường là bố không?” Gia Khánh hỏi. “Các con không cần phải làm vậy. Anh ta biết điều này sẽ khó khăn cho các con. Anh ta muốn gặp cả hai con nhưng không quan tâm bằng cách nào. Khi cha nhận nuôi cả hai con, bố mẹ đã đồng ý rằng sẽ không bao giờ nói dối hai con về người cha ruột thịt của các con.” Tôi giải thích. “Vì vậy, Tấn Trường là bố ruột của chúng con, nhưng bố Minh là người bố đã nhận nuôi chúng con?” Gia Linh cố lý luận. “Đúng vậy,” Gia Minh trả lời với một cái gật đầu. “Bố đã chọn chúng con, nhưng ông ấy đã chọn rời xa chúng con,” Gia Linh trả lời. “Bố cảm thấy rằng có nhiều điều ẩn ẩn khuất trong câu chuyện đó. Bố mẹ chỉ biết những gì anh ta nói với bố mẹ và mọi thứ đã xảy ra như thế nào.” Gia Minh trả lời. “Nhưng bố đã chọn làm bố của con, đúng vậy.” “Con muốn gặp ông ấy,” Gia Linh nói với khuôn mặt trống rỗng. Tôi hơi sốc, nhưng có điều gì đó trên khuôn mặt con bé cho tôi biết chuyện này có thể xảy ra theo một trong hai hướng. "Nếu đó là những gì con muốn, mẹ sẽ cho anh ta biết," tôi trả lời. “Còn con thì sao, Gia Khánh?” Gia Minh dịu dàng hỏi. "Con đoán vậy." Khánh nhún vai. “Nhưng bố là bố của con.” “Ừ, bố là bố của con.” Gia Minh đồng ý, hôn lên đầu Gia Khánh. “Tốt,” Gia Linh trả lời. “Khi nào chúng con sẽ gặp ông ấy?” “Chà, sẽ không chỉ có anh ấy đâu. Anh ấy cũng muốn Liên Nhi gặp cả hai con.” Tôi tuyên bố. “Mẹ sẽ gọi cho anh ấy ngay bây giờ,” tôi trả lời, rút điện thoại ra và bấm số của Tấn Trường. "Xin chào?" Tấn Trường trả lời. “Tôi có thể nói chuyện với anh trong một phút không?" tôi hỏi. “Chắc chắn rồi,” Tấn Trường đáp. “Gia Minh và tôi vừa nói chuyện với lũ trẻ. Chúng tôi đã nói với chúng sự thật về bạn vì chúng tôi đã đồng ý khi Gia Minh nhận nuôi chúng rằng chúng tôi sẽ không bao giờ nói dối chúng về điều đó.” Tôi giải thích. “Chúng tôi cũng để chúng tự quyết định có gặp anh hay không.” "Và?" Tấn Trường hỏi. “Cả hai đều đã chọn gặp anh. Gia Linh hỏi khi nào anh có thể gặp con bé.” Tôi nói. “Cuối tuần này chúng tôi ở thị trấn để ký giấy tờ cuối cùng về ngôi nhà và ghi danh Liên Nhi vào trường. Còn ngày mai vào giờ ăn trưa thì sao?” “Được,” tôi lẩm bẩm. “Cảm ơn vì điều này, Minh Anh. Tôi không biết phải báo báo đáp sự giúp đỡ của cô thế nào cho đủ.” Tấn Trường thở dài. “Một sự ràng buộc.” “Đó là gì?” “Sau khi anh gặp lũ trẻ, nếu chúng muốn tiếp tục thường xuyên đến thăm anh, thì chúng ta sẽ ra tòa để thiết lập một số cuộc thăm viếng hợp pháp. Việc không duy trì mục tiêu của anh sẽ có hậu quả trong khoảng thời gian này. Ý tôi là anh sẽ không làm hại lũ trẻ của chúng ta.” Tôi tuyên bố. “Chúng có quyền lựa chọn, không phải chúng tôi. Gia Minh và tôi luôn cho chúng lựa chọn xem chúng muốn đến thăm và gặp ai.” “Tôi hiểu,” Tấn Trường đáp. “Hẹn gặp lại gia đình các bạn vào ngày mai. Tôi có thể mang pizza đến cho chúng không?” "Tất nhiên. Tôi nghĩ chúng thích nó.” Tôi cười khúc khích. “Lũ trẻ không dị ứng với bất kỳ loại thực phẩm nào cho đến thời điểm hiện tại” “Thật tốt khi biết điều đó. Tại nhà của cô, được chứ?” "Chắc chắn rồi." “Tôi sẽ mang bữa trưa,” Tấn Trường nói thêm. "Chúc một đêm ngon giấc." Anh cúp điện thoại, và tôi ngước nhìn bọn trẻ. “Tấn Trường và Liên Nhi sẽ ở đây vào giờ ăn trưa ngày mai. Anh ta sẽ mang bánh pizza tới cho bữa trưa.” tôi thông báo. “Hãy chắc chắn rằng ông ấy biết con thích xúc xích cay, nhưng Gia Khánh chỉ thích pho mát thường.” Gia Linh nói. “Mẹ sẽ nhắn tin cho anh ta vào buổi sáng. Đến giờ đi ngủ rồi, chuẩn bị thôi nào.” tôi trả lời. Cả hai đứa trẻ biến mất trên cầu thang để chuẩn bị đi ngủ. “Chuyện đó diễn ra tốt hơn tôi nghĩ.” “Bởi vì anh ta sẽ là người bị thẩm vấn.” James chỉ ra. “Em không bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của con bé khi thông báo muốn gặp anh ta sao?” “Những bức ảnh đó làm tổn thương con bé nhiều hơn là giúp con bé,” tôi lưu ý. “Nhưng chỉ có anh ta mới có thể cho con bé những câu trả lời đó,” Gia Minh trả lời. “Anh hy vọng vì lợi ích của anh ta, anh ta đã có một số câu trả lời chắc chắn cho con bé.” Anh đứng dậy và đi vào phòng giặt ủi để lấy một đống quần áo khác. Tôi biết anh ấy nói đúng,nếu con bé tức giận, đó sẽ là tại anh ta. Mặc dù tôi cũng có lỗi một phần vì tôi đã chuyển đi mà không nói với anh ta, nhưng anh ta đã có số của tôi và quyết định không gọi. Có rất nhiều điều thậm chí tôi không hiểu về hoàn cảnh của Tấn Trường, nhưng tôi biết mình không hoàn toàn vô tội vì tôi đã không cố gắng hơn nữa để anh ta có mặt trong cuộc đời con bé. Thay vào đó, tôi đã không thể đẩy anh ta ra đủ nhanh.
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD