Chương 20: Đúng vậy, anh ấy đã quay về

1417 Words
Trong nhà hàng Tây có hoàn cảnh ưu nhã, Lý Vinh Kiệt gọi một bàn thức ăn ngon, ân cần quan tâm đối với Khương Nhược Tuyết, còn lặp đi lặp lại nhắc tới chuyện lý thú thời đại học, định kéo gần quan hệ. Khương Nhược Tuyết tâm sự nặng nề, nụ cười trên mặt đều rất ít. Sau khi cơm nước xong, Lý Vinh Kiệt chủ động yêu cầu đưa cô về nhà, đến lúc vào cửa, anh ta tựa như làm ảo thuật cầm một bó hoa hồng từ ngăn đựng đồ ra, quỳ hai gối xuống đất. “Nhược Tuyết, kể từ khi biết em đã kết hôn, trong lòng anh hối hận không kịp, hận mình không biểu lộ tâm ý với em sớm một chút. Một năm qua, không có lúc nào anh từng quên em. Biết em đã khi ly dị, anh lập tức chạy về nước, không muốn bỏ qua cơ hội nữa. Nhược Tuyết, em nguyện ý làm bạn gái của anh chứ, anh sẽ đối xử tốt với em suốt cả cuộc đời này.” Lý Vinh Kiệt lộ vẻ chân thành nói. “Thật sự xin lỗi, bây giờ tôi vẫn chưa muốn tính đến chuyện tình cảm.” Khương Nhược Tuyết bị anh ta làm sợ, lui về phía sau một bước, lắc đầu từ chối. “Không sao, anh có thể chờ em. Bó hoa này là anh đặc biệt mua cho em, em nhận lấy đi, coi như là quà gặp lại!” Lý Vinh Kiệt nói. Khương Nhược Tuyết do dự chốc lát, rốt cuộc vẫn nhận lấy bó hoa. Trong lúc vô tình ngẩng đầu, cô nhìn thấy một bóng hình quen thuộc chẳng biết đã xuất hiện từ lúc nào dưới ánh đèn đường, nhất thời sửng sốt, trên mặt đầy vẻ khó tin. Là Diệp Thiên! Khương Nhược Tuyết mở to hai mắt, cho rằng là do mình quá nhớ nhung đối phương nên sinh ra ảo giác. Lý Vinh Kiệt phát hiện khác thường, quay đầu nhìn lại. Anh ta từng nhìn thấy giấy đăng ký kết hôn của Khương Nhược Tuyết, cho nên nhanh chóng nhận ra Diệp Thiên. Anh ta cảm thấy bây giờ đúng là thời điểm tốt để phát huy phong độ sứ giả hộ hoa, đưa tay ngăn cản trước mặt Khương Nhược Tuyết nói: "Anh và Nhược Tuyết đều đã ly hôn rồi, còn tới nơi này làm gì!” Diệp Thiên nhìn hai người trước mắt, hung hăng siết chặt quả đấm, ánh mắt lạnh nhạt. Anh đi ra nước ngoài gặp ông nội mới biết đến chuyện xem mắt, đàn gái là gia đình bạn bè thân thiết lâu năm với nhà họ Diệp bọn họ, môn đăng hộ đối. Thái độ của ông nội rất cương quyết, cố ý muốn anh bằng lòng hôn sự này. Diệp Thiên không muốn trở thành vật hy sinh của dòng họ, phát sinh tranh chấp kịch liệt.Dưới cơn nóng giận, ông nội buông lời muốn tước đoạt tất cả quyền lợi của anh ở dòng họ và công ty, định ép Diệp Thiên thỏa hiệp. Chỉ tiếc là tất cả mọi người trong nhà họ Diệp đều đánh giá thấp quyết tâm của Diệp Thiên, anh tình nguyện buông tay dòng họ cũng không muốn vi phạm lòng mình! Bởi vì anh đã yêu một cô gái quá sâu đậm, cô gái đó chính là Khương Nhược Tuyết. Vì thế anh không tiếc buông tha hết thảy, đối đầu với dòng họ, vượt biển trở về nước, không ngờ lại thấy được hình ảnh Khương Nhược Tuyết tiếp nhận hoa hồng của một người đàn ông khác. Diệp Thiên cảm thấy mình quá buồn cười, lúc anh đang cực khổ kiên trì, Khương Nhược Tuyết cũng đã mập mờ không rõ với người khác, đây quả thực là sự nhục nhã lớn nhất đối với anh! “Cô ấy và anh nói là chúng tôi đã ly hôn rồi à?” Diệp Thiên lạnh lùng hỏi. “Sự thật đặt ngay trước mắt, anh không cam lòng cũng chẳng có ích gì. Nói cho anh biết, sớm muộn gì Nhược Tuyết cũng sẽ trở thành bạn gái của tôi, anh biết điều thì đừng dây dưa không ngớt, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho anh.” Lý Vinh Kiệt kiêu ngạo nói. “Anh còn không có tư cách đó.” Diệp Thiên mắng trả lại. “Giọng điệu lớn lối thật, đừng cho rằng tôi không biết, anh chính là một thằng oắt con vô dụng chỉ biết ăn bám! Ban đầu nếu không phải Nhược Tuyết gặp khó khăn, anh cho rằng anh có cơ hội kết hôn với cô ấy sao? Nói trắng ra anh chính là một món đồ, trước kia còn có thể có chút tác dụng, bây giờ hoàn toàn không có giá trị lợi dụng, cút được bao xa thì nhanh cút đi, đừng ở chỗ này xấu hổ mất mặt!” Lý Vinh Kiệt tỏ thái độ hung hăng phách lối. Diệp Thiên nhìn Khương Nhược Tuyết, anh mong đợi có thể nghe thấy lời giải thích của cô, nhưng Khương Nhược Tuyết còn đang âm thầm tức giận bởi vì chuyện anh ra nước ngoài xem mắt, cứng rắn né tránh ánh mắt của anh, điều này làm cho Diệp Thiên càng hiểu lầm. “Buổi tối gió lớn như vậy, anh cẩn thận cắn phải đầu lưỡi.” Diệp Thiên đùa cợt nói. Dưới đèn đường, tầm mắt của anh sắc bén hơn đao, mà Lý Vinh Kiệt không phát hiện chút nào. “Biết tôi là ai chăng, tôi chính là ông chủ của khách sạn Trì Nghệ, anh lấy cái gì so với tôi?” Lý Vinh Kiệt đắc ý xoay xoay chiếc đồng hồ vàng trên cổ tay tượng trưng cho người thành đạt nói: "Làm người phải tự hiểu mình, phân rõ vị trí của mình. Người giống như anh xách giày cho tôi cũng không xứng, cút đi nhanh lên, đừng tới quấy rầy Nhược Tuyết nữa.” “Tôi sẽ nhớ kỹ những lời này của anh, tôi sẽ để cho anh được như nguyện.” Nói xong câu này, Diệp Thiên xoay người sải bước rời đi. Khương Nhược Tuyết thất thần nhìn bóng người Diệp Thiên dần dần biến mất, nghĩ đến chuyện bên người anh sắp xuất hiện một cô gái khác, cô đau lòng không cách nào hô hấp. Bọn họ còn chưa ký tên ly hôn, làm sao Diệp Thiên có thể làm như vậy, sao anh có thể không chịu trách nhiệm như thế... “Nhược Tuyết, em đừng sợ, sau này anh sẽ bảo vệ em.” Lý Vinh Kiệt vỗ ngực bảo đảm, còn không biết mình trêu chọc vào một người đáng sợ cỡ nào. Dưới ánh đèn mờ tối ven đường, Diệp Thiên gọi điện thoại, không đến nửa giờ, một chiếc xe sang trọng phiên bản giới hạn từ trong bóng đêm lái tới, vững vàng dừng trước mặt anh. Cửa xe mở ra, tài xế đầu đội mũ cúi người nói: "Xn lỗi tổng giám đốc, tôi tới trễ.” “Đừng để cho bất kỳ ai trong tập đoàn Đỉnh Thịnh biết chuyện tôi về nước.” Diệp Thiên ngồi vào ngồi ghế sau, dựa vào ghế nói. “Vâng, bây giờ anh là tổng giám đốc của Đông luôn, không có chút quan hệ nào với Đỉnh Thịnh.” Tài xế trả lời. Tập đoàn tài chính Đông Luân trước mắt là tập đoàn trong nước duy nhất có thể chống lại tập đoàn Đỉnh Thịnh, người phụ trách nổi tiếng là rất thần bí, từ trước đến nay không lộ mặt trong trường hợp công khai, trong giới có nhiều cách nói khó phân biệt. Nhà họ Diệp xem nó là đối thủ cạnh tranh lớn nhất, hao tốn vô số nhân tài vật lực, nhưng thủy chung không tìm được người sở hữu chân chính người của nó. Bởi vì công ty này là do một tay Diệp Thiên âm thầm tạo ra, không liên quan đến dòng họ, là thế lực chân chính thuộc về anh! Nhìn bóng đêm đen ngoài cửa xe, khóe miệng Diệp Thiên hiện lên một tia cười lạnh. Cứ dõi mắt mong chờ đi, bây giờ kịch hay vừa mới bắt đầu!
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD