Chương 19: Diệp Thiên mất tích

1240 Words
Khương Nhược Tuyết giấu nỗi nhớ nhung đối với Diệp Thiên trong lòng, khôi phục cuộc sống như thường ngày. Nhìn qua thì cô rất bình tĩnh, nhưng mỗi đêm khuya vắng người, cô vẫn luôn yên lặng rơi lệ, hối tiếc ban đầu đã đối xử không tốt với Diệp Thiên. Lý Vinh Kiệt hẹn cô rất nhiều lần, cô đều kiếm cớ từ chối, bởi vì bây giờ cả trái tim cô đều đã bị Diệp Thiên chiếm cứ. Ngày này Khương Nhược Tuyết đến tập đoàn Đỉnh Thịnh đưa danh ngạch tiêu thụ, nhân viên lễ tân tiếp đãi của cô khách khí vô cùng, còn sắp xếp cô đến phòng khách quý chờ. Khương Nhược Tuyết rất kinh ngạc, cô nào biết đây cũng là do trước khi đi Diệp Thiên cố ý dặn dò, từ trên xuống dưới trong tập đoàn Đỉnh Thịnh, không người nào dám vô lễ đối với cô. Không lâu lắm, Hà Tư Tình ăn mặc trang phục công sở ưu nhã đi tới, lật văn kiện trên bàn kẹp ra, thất vọng nói: "Tôi cho rằng cô Khương là tới đưa giấy ly dị, xem ra là tôi đã hiểu sai ý.” Khương Nhược Tuyết hơi cứng đờ, cắn đôi môi đỏ mọng nói: "Tôi đến quý công ty là muốn bàn chuyện hợp tác, báo cáo tiến độ cụ thể.” Hà Tư Tình lại cũng không có hứng thú, cô ấy bắt chéo cặp đùi đẹp thon dài, nói: "Những vụ hợp tác giống như thế này đối với tập đoàn Đỉnh Thịnh chúng tôi mà nói chẳng qua là chín trâu mất một sợi lông. Ngược lại đơn ly hôn càng quan trọng. Cô Khương, trước đó tôi đã đã nói rất rõ, nếu như cô có những ý nghĩ khác, ví dụ như tiền bồi thường vân vân có thể trực tiếp nói ra.” Cô ấy tỏ thái độ kiêu ngạo làm cho Khương Nhược Tuyết cảm thấy mình bị nhục nhã lớn lao, Khương Nhược Tuyết nhíu mày nói: "Đây là chuyện riêng của hai người tôi và Diệp Thiên, tôi hy vọng anh ấy có thể giáp mặt nói rõ ràng với tôi.” “Diệp Thiên sẽ không lại gặp cô nữa, cô vẫn chưa biết sao, ông nội đặc biệt tìm cho nó một cô gái môn đăng hộ đối. Lần này nó quay về chính để xem mắt với người ta.” Hà Tư Tình cười một tiếng, nói. “Cái gì?” Khương Nhược Tuyết sửng sốt. “Gia đình cô gái kia và nhà chúng tôi là bạn bè quen biết lâu năm, từ nhỏ con bé đó chỉ thích Diệp Thiên. Lần này gặp mặt, nếu như thuận lợi thì chắc cuối năm sẽ tổ chức hôn lễ.” Hà Tư Tình nói. “Diệp Thiên… Rốt cuộc anh ấy là ai?” Cuối cùng Khương Nhược Tuyết cũng hỏi ra nghi vấn lâu nay trong nội tâm. “Chuyện này trước kia Diệp Thiên không nói cho cô, bây giờ cô càng không cần phải biết.” Hà Tư Tình mang theo mấy phần cương quyết: "Cô Khương, lúc Diệp Thiên và cô kết hôn, cô chưa bao giờ quý trọng nó, cũng là cô tự tay đẩy nó ra. Bây giờ nó đã gặp được người thích hợp hơn, hy vọng cô tự biết mình, đừng dây dưa mãi không buông, trở ngại đến hạnh phúc của nó.” Hà Tư Tình nói xong đứng dậy rời đi, để lại Khương Nhược Tuyết mất hồn mất vía. Khương Nhược Tuyết không biết mình đi ra tập đoàn Đỉnh Thịnh như thế nào, tinh thần cô hoảng hốt, bước chân lảo đảo, trong đầu đều là lời nói của Hà Tư Tình, càng nghĩ càng đau lòng như dao cắt. Hà Tư Tình nói là thật sao, Diệp Thiên thật sự muốn đi xem mắt với người khác ư? Nhưng bọn họ còn chưa ký tên ly hôn, vẫn là vợ chồng chính thức, làm sao Diệp Thiên có thể làm như vậy, sao anh có thể không chịu trách nhiệm thế chứ! Khương Nhược Tuyết thay đổi ý nghĩ, vậy cô có tư cách gì đi trách cứ Diệp Thiên, bởi vì tất cả những thứ này đều do cô tự tay tạo thành, cô từng làm nhục tổn thương Diệp Thiên như cỏ rác, đều là lỗi của cô! Sự hối tiếc và đau lòng gần như làm cho Khương Nhược Tuyết tan vỡ, lúc này khí tiếng còi xe vang lên, Lý Vinh Kiệt từ trong xe thò đầu ra nói: "Nhược Tuyết, rốt cuộc anh đã đợi được em!” “Vinh Kiệt? Tại sao anh lại ở chỗ này?” Khương Nhược Tuyết kinh ngạc hỏi. “Anh đến công ty của em tìm em, bọn họ nói em đến tập đoàn Đỉnh Thịnh, anh vẫn luôn ở bên ngoài chờ. Đi thôi, anh mời em ăn cơm, anh cũng đã đặt vị trí rồi.” Lý Vinh Kiệt cười nói. “Nhưng mà tôi còn có việc.” Khương Nhược Tuyết theo bản năng muốn từ chối. “Bận rộn thế nào đi nữa cũng cần ăn cơm, không phải sao. Hơn nữa trước đó em đã bằng lòng với anh, cũng không thể đổi ý.” Lý Vinh Kiệt xuống cửa bên ghế phó lái ra, hơi có chút không trâu dắt chó đi cày. Lục học đại học Lý Vinh Kiệt đã từng nhiệt liệt theo đuổi Khương Nhược Tuyết, mà Khương Nhược Tuyết chỉ coi anh làm bạn bình thường, để tránh hiểu lầm, vẫn luôn giữ khoảng cách vừa phải với anh ta. Ban đầu di sản gặp nguy cơ, thật ra Khương Nhược Tuyết đã cũng từng nghĩ đến chuyện đi tìm Lý Vinh Kiệt nhờ giúp đỡ, chỉ là không ngờ Lý Vinh Kiệt không chào mà biệt, dưới tình thế cấp bách, cô chỉ có lựa chọn kết hôn với Diệp Thiên. Có lẽ chuyện trên thế gian này chính là trời xui đất khiến như vậy! Lý Vinh Kiệt theo đuổi mình nhiều năm, khi biết tin tức phải ở rể lại né tránh không kịp, mà Diệp Thiên mới xuất hiện bên người cô lại nguyện ý từ bỏ tôn nghiêm, làm bạn với cô vượt qua một năm gian nan nhất. Nghĩ đến Diệp Thiên, trong lòng Khương Nhược Tuyết càng đau hơn. Lý Vinh Kiệt thấy cô không lên tiếng, cho rằng cô thầm chấp nhận, cứng rắn đẩy cô vào trong xe. “Anh đã đặt vị trí trong nhà hàng Tây, chúc mừng chúng ta lâu ngày gặp lại.” Lý Vinh Kiệt hưng phấn nói. Khương Nhược Tuyết nhìn ngoài cửa sổ, cô nghĩ mình và Diệp Thiên sẽ lâu ngày gặp lại, đó là lúc nào đây... Diệp Thiên không có ở trong nước, tạm thời tập đoàn Đỉnh Thịnh do Hà Tư Tình thay mặt xử lý một số việc không nặng lắm, cô ấy đang lật xem văn kiện, chuông điện thoại di động vang lên, là dòng họ gọi tới. Hà Tư Tình cho rằng sẽ có tin tức tốt, lòng tràn đầy mong đợi nghe máy, nhưng khi nghe thấy đối diện tự thuật, sắc mặt của cô ấy chợt biến đổi. “Cái gì? Diệp Thiên mất tích?”
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD