Chapter 12

792 คำ
  Nhìn trời sắp sáng, dù gì cô cũng không thể giết anh thật, cũng nên chấm dứt ở đây.   Cô xoay người xuống giường, "Một đêm tra tấn cũng đủ rồi, tôi coi như tốt bụng giúp anh."   Đôi mắt anh sáng ngời, rốt cuộc lương tâm cô cũng trỗi dậy? Cũng có thể là sợ mình trả thù muốn cứu vãn lại.   Hừ, vậy thì còn được, sự tức giận trong lòng anh tiêu tan một chút.   Nhìn cô đi về phía phòng tắm, sau đó là tiếng nước chảy, nhất định là đi tắm rồi.   Phụ nữ thật là rắc rối! Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng trong lòng anh lại rất mong đợi.   Hạ Sơ rất nhanh đã đi ra, trong tay còn bưng một chậu nước, còn chưa đợi anh mở miệng, chậu nước kia đã hất lên người anh.   "Bây giờ lửa tắt chưa?" Hạ Sơ bưng chậu nước nhìn bộ dạng ướt đẫm thê thảm trên giường của anh, tâm tình lại càng tốt hơn.   “Cô thật tàn nhẫn!" Cả người anh ướt nhẹp, toàn thân phát ra khí lạnh, phòng vốn đã bật điều hòa giờ lại càng lạnh hơn.   Anh bị ướt đẫm như vậy, người lạnh đến run rẩy, nhưng thân thể cuối cùng cũng bình thường trở lại.   Hạ Sơ mỉm cười: "Cảm ơn đã khen."   Cô lấy một bộ quần áo ra thay, bộ quần áo hở hang gợi cảm ngày hôm qua vốn là mặc để đi đến hộp đêm .   Bình thường phong cách của cô không phải như vậy, tiện tay mặc một chiếc váy ngắn màu trắng, chân mang đôi giày cao gót tao nhã.   Trong nháy mắt phong cách của cô biến đổi, khí chất cao quý bẩm sinh.   Cô nhặt lấy điện thoại nằm trên mặt đất của anh, mở khóa rồi mở danh bạ điện thoại, tìm được số điện thoại của trợ lý anh.   Điện thoại kết nối, giọng nói của đối phương vừa nghiêm túc mà lại cung kính, "Sếp à, anh có phân phó gì ạ?"   "Tối hôm qua sếp nhà anh uống quá nhiều, anh tới đón anh ấy đi, khách sạn Thịnh Hào, phòng 8802. Đúng rồi, nhớ mang theo quần áo cho anh ta..."   Hạ Sơ quay đầu lại nhìn anh một cái, bộ dáng chật vật của người đàn ông đập vào mắt, tóc anh vẫn còn nước chảy xuống.   "Ồ, anh hỏi tôi là ai?" Tôi chỉ là một người qua đường tốt bụng nhìn thấy anh ta gặp khó khăn nên giúp đỡ. Không cần cảm ơn, làm việc tốt không cần để tên, gọi tôi Lôi Phong là được rồi."   Nói xong Hạ Sơ cúp điện thoại, thu dọn đồ đạc của mình, rồi rút một xấp tiền từ trong ví ra.   Từ trên cao nhìn xuống người đàn ông trên giường đang trợn mắt nhìn cô, cô cười ngây thơ.   "Tối hôm qua chơi rất vui vẻ, giữa anh và tôi, không ai nợ ai." Nói xong đem tiền rải lên người hắn, nghênh ngang rời đi.   Người đàn ông nhìn bóng lưng cô rời đi, đột nhiên nhếch môi cười: "Ha ha, thú vị! Thỏ con, em nên cầu nguyện đừng để tôi bắt được."   Giờ phút này Hạ Sơ đã đi tới đại sảnh, "Lát nữa sẽ có người tới, anh đưa thẻ phòng cho anh ta."   "Vâng thưa quý khách."   Hạ Sơ bước đi với một tinh thần sảng khoái, vừa mới về nước cô liền trả thù được hai kẻ thù năm đó, ông trời quả nhiên là có mắt.   Vừa mới đi ra khỏi khách sạn, đúng lúc nhìn thấy Thịnh Chính Tu đang lên xe, anh ta đối với chuyện tối hôm qua chưa hay biết gì.   Thịnh Chính Tu ngồi ở ghế lái phụ, xoa xoa thái dương, đầu có chút choáng váng, tối hôm qua anh ta thật sự đã uống quá nhiều.   Ngay cả cửa cũng không đóng liền ngủ luôn, có điều tối hôm qua anh ta lại mơ thấy Hạ Sơ.   Vừa nghĩ đến cô, trái tim Thịnh Chính Tu có chút bi thương khó tả, chuyện năm đó anh ta còn chưa giải thích mà cô đã rời đi.   Từ sau ngày đó không còn tin tức gì nữa, bây giờ anh ta giải thích hay không đều vô dụng.   Sai lầm năm đó cũng đã biến thành sự thật, anh ta và Nam Nhược Thu thật sự đã ở bên nhau.   Trong lúc giương mắt, anh ta liếc mắt nhìn kính chiếu hậu,, bên trong phản chiếu lên một người phụ nữ mặc váy trắng.   "Sơ nhi!" mắt anh ta chợt lóe lên, "Dừng xe, mau dừng xe! ”
อ่านฟรีสำหรับผู้ใช้งานใหม่
สแกนเพื่อดาวน์โหลดแอป
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    ผู้เขียน
  • chap_listสารบัญ
  • likeเพิ่ม