Chapter 5

807 คำ
  Trở về thành phố A, lòng Hạ Sơ đã rất khác so với lúc trước.   Ngày bước sang tuổi mười tám đã thay đổi toàn bộ quỹ đạo cuộc sống của cô, người đàn ông vốn định cầu hôn cô đã ngủ với bạn thân của cô.   Gia đình cô đã bày ra mánh khóe để lấy đi cổ phần của cô.   Mà người đàn ông giúp đỡ cô kia, lại càng không có chút lòng tốt nào cả.   Tất cả mọi người đều là một bụng xấu xa, nhưng một mình ở Mỹ lăn lộn mấy năm nay, cô sớm đã trở nên xấu xa hơn họ rồi.   Nhà họ Hạ trước mắt vẫn chưa thể trở về, ba của cô đã quen lời ly gián của tiểu tam.   Mấy năm nay ở Mỹ cũng không chu cấp cho cô một xu, muốn cô tự sinh tự diệt.   Biết cô chưa chết, người nọ mua chuộc không ít người hòng diệt trừ Hạ Sơ, may mắn mạng cô lớn mới thoát khỏi đuổi giết hết lần này đến lần khác.   Tiểu Mạc lái Maybach chuẩn bị đến khách sạn gần đó.   "Hạ tổng, phòng mà Tiêu tổng sắp xếp tạm thời xảy ra chút vấn đề, mấy ngày nay cô đành chịu thiệt thòi ở khách sạn vậy.   Cô thích loại phòng nào, tôi đi sắp xếp lại một chút, ngoài ra Hạ tổng có phân phó gì nữa cũng có thể thông báo cho tôi một tiếng. ”   "Ừm, tôi thích biển, tìm một tòa nhà gần bờ biển đi, đúng rồi anh là muốn đi khách sạn Holiday?"   Mặc dù ba năm không trở về, nhưng con đường vẫn còn rất quen thuộc, con đường này khách sạn năm sao chỉ có một cái Holiday.   Tiểu Mạc gật gật đầu, "Đúng vậy, khách sạn Holiday gần biển, Tiêu tổng đặc biệt phân phó. ”   "Không cần, đưa tôi đến khách sạn Thịnh Hào." Ánh mắt Hạ Sơ nhàn nhạt, chuyện kia đã sớm trôi qua.   "Nhưng Tiêu tổng nói tuyệt đối không thể đi khách sạn này." Tiểu Mạc còn nhớ rõ Tiêu Dương dặn đi dặn lại, tuyệt đối không thể để cho cô đến đó.   Không ngờ chính Hạ Sơ lại đưa ra yêu cầu này, Thịnh Hào là địa bàn của Thịnh Chính Tu, Tiêu Dương có lòng tốt tránh để cô nhìn vật nhớ tình.   Nhưng cũng quá coi thường cô rồi, lần này trở về, cô chính là muốn cho những người ba năm trước phải trả giá thật đắt!   Bây giờ cô bách độc bất xâm, cần gì phải sợ một Thịnh Chính Tu, năm đó thích hắn chẳng qua chỉ là tình yêu thuần khiết của nữ sinh.   Ba năm không gặp, không biết hắn có còn nhớ rõ mình hay không? hưm...   "Tôi nói là đi Thịnh Hào." Cô nhấn mạnh một lần, rõ ràng là mỉm cười nói lời này, sao vào tai Tiểu Mạc nghe lại u ám như vậy.   "Vâng." Tiểu Mạc đành phải quay đầu xe.   Trong đại sảnh, Tiểu Mạc đang làm thủ tục nhận phòng cho cô, cô mặc một chiếc váy đen, tóc chỉ buông lỏng sau gáy.   Đôi chân dài trắng nõn đan xen, những cái cúi đầu lộ ra cổ trắng nõn tao nhã, khí chất đặc biệt của cô tùy tiện ngồi ở đó cũng hấp dẫn ánh mắt của bao người lui tới.   "Tiểu thư xong rồi." Tiểu Mạc đưa cho cô một tấm thẻ phòng, nhớ rõ phân phó của cô, ở bên ngoài không được gọi cô là Hạ tổng, cô vốn xuất thân hào môn, trên người khí chất xa hoa quý tộc.   Cô khéo léo đứng dậy, cầm thẻ phòng đi về phía thang máy, vừa mới đi tới cửa thang máy, ánh mắt của cô nhìn ra một người đang từ cửa chính đi vào.   Người đi tới trước mặt mặc một bộ âu phục tối màu được cắt may vừa người, là ủi phẳng phiu, khuôn mặt ôn nhuận như ngọc so với ba năm trước nhiều hơn vài nét trưởng thành, vẫn chói loá thu hút ánh nhìn như cũ.   Thịnh Chính Tu, không ngờ người đầu tiên tôi gặp khi trở về lại là anh. Hạ Sơ thấy con ngươi anh có chút thất thần, quen biết anh nhiều năm như vậy, cô đương nhiên biết anh say.   Nếu cho rằng cô sẽ khóc lóc chạy tới hỏi hắn năm đó vì sao lại đối với cô như vậy, vậy thì nhầm to rồi.   "Tiểu Mạc, cậu có thể đi, ngày mai bảy giờ đến đây đón tôi." Cô thúc giục Tiểu Mạc rời đi.   "Dạ, tiểu thư có việc gì hãy gọi điện thoại cho tôi." Tiểu Mạc còn chưa nói xong cô đã rời đi.
อ่านฟรีสำหรับผู้ใช้งานใหม่
สแกนเพื่อดาวน์โหลดแอป
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    ผู้เขียน
  • chap_listสารบัญ
  • likeเพิ่ม