Bị thương

4373 คำ
Cô quá đầu nhập, cho nên không nghe được sau lưng đột nhiên vang lên tiếng còi xe, cô lại trèo lên trên một chút, tâm lý bị vui sướng chiếm lĩnh, lại đến đi một chút, cô là có thể đem khăn lụa cầm lại đến rồi. Đang lúc cô chuẩn bị lấy được, eo của cô bị một đôi hữu lực bàn tay lớn vây quanh ở, vậy lực đạo mang theo thế như chẻ tre lực lượng, cô "A" một tiếng kinh hô, cơ thể bị quán tính về sau mang, lập tức mới ngã xuống đất. Chính xác nói, cô đổ vào một người trên người, cái đó người đã thành đệm thịt. Cô ngạc nhiên quay đầu đi, thì thấy người kia vì bị đau mà ngũ quan vặn vẹo, dù vậy, hắn vẫn không quên tay che chở cô, cô run lên một chút, tròn mắt tận nứt: "Là cậu!" Trương Đức Toản lưng trước kia đang nước Mỹ làm công lúc vì phụ trọng quá lớn mà bị thương, bây giờ ôm cái người sống sờ sờ đụng phải cứng rắn trên mặt đất, lưng như là bị sinh sinh xé rách giống nhau đau rát, hắn nhịn đau trầm giọng chất vấn: "Cậu vừa nãy đang làm gì? Cậu cái mạng này không muốn không?" Mã Nhật Hà giống như bị ngọn lửa hừng hực vây quanh phẫn nộ nữ thần, dùng lưỡi lê ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Trương Đức Toản, tức giận đến toàn thân đều run lên. Chính là cái này người, giúp đỡ Đạm Ngọc Hiển cái tên xấu xa kia phá tan cha hắn, hắn là khiến nhà cô táng gia bại sản kẻ cầm đầu một trong. Thực ra Mã Nhật Hà đúng cả kiện chuyện đồng thời không quá rõ ràng, sự tình phát sinh quá đột nhiên, lúc cô phát hiện trong nhà không thích hợp lúc lão ba đã bị cảnh sát mang đi, đột nhiên có rất nhiều người lạ xuất hiện công bố là nhà cô chủ nợ, sau đó tất cả phòng Tử Du thuyền ô tô bị đấu giá, có quen biết thúc thúc ra hiệu ngầm cô, nhà hắn bị người hại, cô thất kinh đến hỏi lão ba trợ thủ Lê Hữu Trác, hắn lại vẻ mặt giữ kín như bưng, ngoại trừ an ủi cô "Mọi thứ đều lại sẽ khá hơn", còn lại gì cũng không chịu nhiều lời. Cô không cạy ra miệng của hắn, đành phải len lén đi theo hắn phía sau, sau đó mơ hồ nghe được Lê Hữu Trác cùng người gọi điện thoại lúc nói hai người tên. Đạm Ngọc Hiển và Trương Đức Toản. Cô không rõ ràng Trương Đức Toản đang trong chuyện này rốt cục đảm nhiệm là gì nhân vật, nhưng đã Lê Hữu Trác nhắc tới cái này người, vậy hắn tất nhiên cũng thoát không khai quan hệ, Đạm Ngọc Hiển là papa lão đối thủ, hắn đứng ở địch nhân phía bên kia, vậy hắn chính là cô Thủy Hỏa Bất Dung cừu nhân! Mã Nhật Hà giận Hỏa Công trái tim, cầm lên bọc của mình liền đi đánh Trương Đức Toản, một bên đánh một bên như bát phụ giống nhau chửi mắng: "Cậu tại sao muốn hại nhà tôi? ! Tôi đánh chết cậu! Đánh chết cậu! Cậu tên bại hoại này! Cậu để cho tôi không nhà để về... Tôi hận cậu! Tôi hận cậu!" Ngột ngạt thật lâu tâm trạng đột nhiên như núi lửa phun trào, Mã Nhật Hà kích động dùng bao một chút lại một chút nện Trương Đức Toản, mỗi một hạ đều tốn thập phần khí lực, hắn cũng không có né tránh, tiếng trầm không hừ bị đánh đảm nhiệm cô phát tiết tâm trạng, Mã Nhật Hà điên cuồng mà hét to, về sau, đại khái là mệt rồi à, ngồi xổm trên mặt đất gào khóc. "Cậu trả cho tôi papa... Cậu trả cho tôi papa... Cậu trả cho tôi gia..." Cô một lần lại một lần mà thấp giọng nức nở, khoác đầu toả ra, như cái cô gái điên. Trương Đức Toản dáng vẻ cũng không tốt gì, mặc hắn bình thường lại bày mưu nghĩ kế, đối mặt người phụ nữ, đặc biệt thích khóc người phụ nữ, thì hoàn toàn mất hết đầu mối. Hắn cũng ngồi xổm xuống đến, thấy lên trước mặt khóc ròng ròng cô gái tử, thấy cô khóc đến dúm dó mặt, rối bời tóc, nhớ tới lần đầu thấy cô thời gian, cô như cái Tinh Linh bình thường xuất hiện ở trước mặt hắn, mắt ngọc mày ngài thanh xuân bay lên, so với đỉnh đầu đèn thủy tinh còn muốn tôn quý loá mắt, trong lòng không khỏi bùi ngùi mãi thôi. Hắn trầm mặc một hồi lâu, vươn tay ra đi nghĩ quay lưng của cô, lại chần chờ rụt quay về, cuối cùng mới lộp bộp nói: "Thật xin lỗi." "Cậu cái này ngụy quân tử, cậu cho là nói xin lỗi là được rồi xóa bỏ không?" Mã Nhật Hà ngẩng đầu giận dữ mắng mỏ, "Cậu đem bố của tôi cứu ra đến, tôi thì tha thứ cậu." Trương Đức Toản lộ ra thần sắc khó khăn, lắc đầu, hay là ba chữ kia: "Thật xin lỗi." Mã Nhật Hà trong mắt quang mang hoàn toàn mờ đi tiếp theo, như là hạ gì quyết tâm, cô ra tay hung hăng đẩy Trương Đức Toản một chút, hắn trở tay không kịp ngã ngồi trên mặt đất, sau đó cô cam chịu lại hướng kiều bên cạnh cột phóng đi. Đang cừu nhân trước mặt, Mã Nhật Hà thật là không muốn sống. "Trương Đức Toản cậu cái này thằng khốn, tôi qua đời cho cậu xem, tôi làm quỷ cũng không buông tha cậu." Trương Đức Toản sợ tới mức trái tim đều muốn đột nhiên ngừng, xông đi lên chảnh cô tiếp theo: "Mã Nhật Hà cậu cho tôi tiếp theo! Cậu nghe tôi nói, cậu nghe tôi nói..." Hắn sợ tới mức âm thanh đều đang run, sợ chính mình hơi không cẩn thận, cô gái này tử sinh mệnh thì kết thúc trong tay hắn. Mã Nhật Hà hắn gắt gao ôm không cách nào động đậy, đành phải đúng hắn lại đá lại đánh: "Bây giờ tôi đã thành tên ăn mày, cậu cao hứng? Tôi không có nhà, papa cũng không cần tôi nữa, mama cũng không quan tâm tôi, tất cả mọi người để cho tôi cút..." Cô không kiềm chế được nỗi lòng, lại tránh ra khỏi Trương Đức Toản ôm ấp, xông đi lên lại muốn bò lan can, sau đó liền nghe đến xông lên ôm cô người đàn ông như hống đứa nhỏ giống nhau hô hấp dồn dập hống cô: "Ngoan, còn có tôi, tôi muốn cậu, tôi muốn cậu..." Một lời của hắn thốt ra, hai người đều ngây ngẩn cả người, phát giác được Mã Nhật Hà khiếp sợ không thôi ánh mắt, Trương Đức Toản ý thức được chính mình dưới tình thế cấp bách nói sai, bận bịu lúng túng giải thích lên: "Cậu đừng hiểu lầm, tôi không phải ý tứ kia, tôi nói là... Cậu không phải không nhà để về , tôi có một nhà luôn luôn trống không..." "Trương Đức Toản, cậu làm chính mình đang bố thí tên ăn mày không? Nếu như tôi tiếp nhận, tôi còn không bằng đi chết." Mã Nhật Hà gò má nước mắt chưa khô, trong mắt lại phun lửa, "Sao? Làm việc trái với lương tâm lương tâm bất an thật sao? Cậu cho là cho tôi một bụp chỗ ở là được rồi đền bù cậu đúng nhà tôi làm qua chuyện? Cậu cho là như vậy có thể đạt được tôi tha thứ?" "Tôi nhổ vào!" "Tôi cho cậu biết, lưu lạc đầu đường cũng tốt hơn tiếp nhận cừu nhân bố thí." Cô ngón trỏ đâm lồng ngực của hắn, từng cái phẫn nộ chữ theo trong miệng nhảy ra đến: "Trương Đức Toản, cậu nghe cho tôi. Tôi hận không giết được cậu, nhưng tôi không muốn cùng papa giống nhau đi ngồi tù, như thế hắn sẽ xảy ra khí, tôi không thể đem cậu thế nào, nhưng tôi xin thề, tuyệt sẽ không cho cậu hoàn lại cơ hội, tôi muốn để cậu cả đời là chính cậu làm qua chuyện lương tâm bất an!" Trương Đức Toản vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn qua cô, hiểu rõ nhiều lời vô ích, còn nhiều thời gian, cô lưu lạc bên ngoài hắn không thể nào mặc kệ cô, sợ cô lại làm chuyện điên rồ, hay là tốt ngôn tốt ngữ khuyên nhủ: "Được, làm tôi không nói gì, chẳng qua có thể không thể đáp ứng tôi không làm chuyện điên rồ ? Cậu còn sống mới có thể đánh tôi mắng tôi, người đã chết thì gì cũng không làm được ." "Ít cho tôi miệng quạ đen, ai nói tôi muốn tự sát ? Tôi chẳng qua nghĩ nhặt tôi cái kia khăn lụa..." Cô dừng lại, trước đây treo khăn lụa địa phương trống rỗng, tên của cô quý khăn lụa sớm thì vô ảnh vô tung, Mã Nhật Hà ngắm nhìn cái đó địa phương, tâm trạng rớt xuống ngàn trượng. "Cũng bị mất, đều rời khỏi tôi , thế giới này nguyên đến như vậy vô tình..." Cô tự lẩm bẩm, yếu ớt không cách nào che dấu. Trương Đức Toản nhìn cô nhìn qua cái hướng kia đau thương đến cực hạn ánh mắt, tâm lý cảm giác khó chịu, lại lại không biết nên làm những gì, hắn hiểu rõ chính mình không có an ủi lập trường của cô. "Tôi đưa cậu đi khách sạn đi, có được không?" Hắn cẩn thận hỏi, đã làm xong lần nữa bị thống mạ chuẩn bị. Ai ngờ Mã Nhật Hà như là không có nghe được hắn,, yên lặng đỡ dậy rương hành lý của mình, sau đó đưa lưng về phía hắn, chậm rãi đi lên phía trước. Cô nói không cho hắn bù đắp cơ hội, thế là nói được thì làm được. Trương Đức Toản đứng tại chỗ, nhìn vàng óng dưới đèn đường cô dần dần đi xa bóng lưng, chỉ cảm thấy cô tịch lại quật cường. Hắn vẻ mặt thất bại tựa ở trên cầu, thì liền gió sông cũng vô pháp thổi tan hắn phiền não trong lòng cảm giác. Mã Nhật Hà đi tới nhà kia gọi là "Elaine" quán cà phê thời gian, đã là đêm khuya mười giờ rưỡi, thấy quán cà phê còn chưa đóng cửa, tâm lý một hồi mừng thầm, cô bây giờ vừa mệt vừa khát, cần một chén cà phê nóng Nhật Hà bị gió thổi được phát run cơ thể. Trong quán cà phê nhanh đến không ai , một chút xem qua đi, chỉ có hai đôi tình nhân thưa thớt mà ngồi xuống trò chuyện, ngồi ở góc nữ chiêu đãi viên buồn ngủ, nhìn thấy có khách nhân vào cửa, ngáp một cái đi qua đến. Cô bé kia tử một thấy vượt vào cửa Mã Nhật Hà, trước một giây hay là còn buồn ngủ, một giây sau thì mở to hai mắt một bộ chịu cực kỳ kinh hãi hách dáng vẻ. Cô ngăn tại Mã Nhật Hà phía trước, lại lại không dám quá mức tới gần, dập đầu nói lắp ba nói: "Khách, khách nhân, chúng ta đóng cửa , cậu... Mời cậu trở về đi." Ánh mắt của cô cực kỳ đề phòng, mặt cũng là kéo căng quá chặt chẽ . Mã Nhật Hà một chút thì nhận ra cái này nữ chiêu đãi viên chính là lần trước tay chân vụng về giội cho chính mình một thân cà phê cái đó, ngày đó cô bị Thế An cự Tuyệt Tâm tình không tốt, thế là lớn phát cáu, thậm chí tuyên bố không bồi thường cô mới váy thì báo cảnh sát, cái này nữ chiêu đãi viên nghe xong cái váy này giá tiền liền bắt đầu khóc sướt mướt, về sau là ông chủ ra mặt điều giải, hứa hẹn về sau cô tất cả tiêu phí đều miễn phí, cô mới bỏ qua. Cô khôi phục ngày xưa vênh váo hung hăng: "Thấy rõ ràng , tôi là các cậu vip khách hàng, cậu ăn gan báo dám để cho tôi ra ngoài? Còn có, cái này, cái đó, những kia không phải người không? Vì sao cậu không đi đuổi bọn hắn?" Cô đẩy ra cô cô, trực tiếp đi hướng bên cửa sổ vậy cái vị trí, trước kia đến cô thì yêu ngồi chỗ đó, cô đặt mông ngồi xuống đến, giống con kiêu ngạo Khổng Tước kiêu căng nhìn chung quanh một vòng bốn phía, thấy những người khác không có chú ý tới cô, cái đó nữ chiêu đãi viên càng là hơn nơm nớp lo sợ chạy đi tìm lão bản, cô lúc này mới len lén thoát giày cao gót, đi rồi lâu như vậy, chân của cô gót sớm thì mài hỏng da. Cởi giày, cô toàn thân buông lỏng, thoải mái mà tê liệt ngã xuống đang mềm mại trên ghế sa lon, nhắm mắt lại tham lam hưởng thụ giờ khắc này dễ chịu yên tĩnh, có như vậy một cái chớp mắt, cô cảm thấy chính mình hay là cái đó cao cao tại thượng có tất cả lương gia tiểu thư, nhưng khi cô khi mở mắt ra, sự thật quạt cô một bàn tay. Nhớ tới đang trên cầu gặp phải người đàn ông, Mã Nhật Hà bực bội nghĩ thét lên, cô muốn uống rượu, chỉ có say rồi, cô mới biết lần nữa về đến đi qua. Nếu chưa từng gặp thấy cái đó gọi "Trương Đức Toản" người đàn ông, tất cả bi kịch có phải là thì sẽ không phát sinh? Cô nghi vấn đầy bụng tìm không thấy đáp án, bởi vậy càng nghĩ phải say một cuộc, bốn phía tìm rượu lúc, ánh mắt với vậy người nhát gan nữ chiêu đãi viên đụng vào, cô sợ sợ hãi Súc Địa đi rồi đến, Mã Nhật Hà lập tức ngồi thẳng cơ thể, dưới lòng bàn chân giày cao gót lại lặng yên mặc vào, mang lên trên cô cao quý trang nhã thiên kim tiểu thư mặt nạ. "Tiểu thư, cậu muốn một chút gì?" Cô nhỏ giọng hỏi. "Có rượu không? Rượu gì đều được." Sợ bị người nhìn ra sự khác thường của cô, Mã Nhật Hà là giơ lên cái cằm nói chuyện . Cô cô hít sâu một hơi, đem đầu dao đã thành trống lúc lắc: "Tôi... Chúng ta ở đây chỉ có cà phê, chẳng qua trên con đường này có quầy rượu, đi ra ngoài rẽ phải năm mươi mét đã đến rất nhanh." Một câu tiếp theo lời nói cô nói vô cùng có thứ tự, hiển nhiên là thực sự muốn đem tôn này Ôn Thần mời ra ngoài. Mã Nhật Hà đôi mắt đẹp hung hăng trừng cô một chút, nếu cô đi lên quán bar, cô còn có thể ngồi ở ở đây không? Chính là vì tại đây trong cô không cần muốn tốn một phân tiền, cô mới một đường giẫm lên giày cao gót vất vả đi qua đến. Nghĩ đến trên đường tới vứt bỏ cái kia sang quý khăn lụa, còn có đột nhiên xuất hiện người đàn ông, cô thì khí không đánh vừa ra đến. "Cho tôi đến một chén cappuo, còn có tôi đói , lại cho tôi một chồng hoa phu bánh." Cô thái độ ngạo mạn đem Menu đưa trở về. "Tốt., xin chờ một chút." Tiểu chiêu đãi bay vượt qua chạy, tựa như cô là một trí mạng Virus bởi vậy trốn tránh. Mã Nhật Hà một bên uống vào cà phê, một bên cắn mềm nhũn ngon miệng hoa phu bánh, dễ chịu thở dài, trước kia những thức ăn này cô là đầy đủ không nhìn ở trong mắt , bây giờ cô lại như nếm đến trên thế giới vị ngon nhất thứ gì đó, tâm lý cảm động đến rơi nước mắt. Trời ạ, cô thế mà lưu lạc đến tận đây, nghĩ đến cái này, ăn no nê sau tốt tâm tình lại lại lần nữa biến hỏng. Cô ngồi ở trên ghế sa lon bắt đầu phụng phịu. Thời gian chỉ hướng nửa đêm mười một chút, quán cà phê còn lại hai đôi tiểu tình lữ lần lượt đều đi rồi, chỉ để lại cô một khách nhân ngồi, Mã Nhật Hà chứa uống cà phê dáng vẻ, cô tự nhiên hiểu rõ cái đó mập mạp trung niên ông chủ và nữ chiêu đãi viên tại cõng lấy cô nói thầm, còn thỉnh thoảng thấy cô, ngóng trông cô nhanh đến chút xéo đi. Cô cười khổ một chút, bọn họ làm sao biết cô là không nhà để về kẻ đáng thương, chỉ có thể dày mặt da ỷ lại quán cà phê đuổi đêm dài đằng đẵng. Cô tâm lý vô cùng lo lắng, lại không dám cùng bọn hắn đối mặt, đành phải quay đầu thưởng thức ngoài cửa sổ cảnh đêm, ai ngờ lại nhìn thấy đường phố đối diện ngừng lại một cỗ màu đen xe, cửa sổ xe rung một nửa, trong xe người đàn ông cũng đang xem cô. Tâm địa này ngoan độc người đàn ông, hắn là muốn nhìn cô chê cười không? Thấy cô bị buộc đến tuyệt cảnh sau đó chờ lấy cô như chó giống nhau đúng hắn chó vẩy đuôi mừng chủ? Nằm mơ đi! Cô tức giận nhìn thẳng hắn vài giây, sau đó chuyển mở tròng mắt, ngoắc ngoắc tay đưa tới nữ chiêu đãi viên. Cái đó cô cô thấy cô triệu hoán, con mắt bỗng nhiên sáng lên, cho là cô là muốn đi , hân hoan nhảy cẫng chạy đến. Mã Nhật Hà sao lại không biết cô ý nghĩ trong lòng, chỉ là chỉ vào bên ngoài chiếc xe kia, khẩu khí lạnh lùng Địa Mệnh làm nói: "Chiếc xe kia cậu thấy được không? Cậu đi cùng bác tài nói, khiến hắn nhanh đến chút cút." Yêu cầu như vậy hiển nhiên là ép buộc, nhìn qua ngây ngốc cô cô sững sờ tại nguyên chỗ đầy đủ không biết làm sao, qua tốt nửa thiên tài lắp bắp nói: "Khách nhân, cái kia đường phố không phải tư nhân tất cả, tôi chỉ là cái quán cà phê nữ chiêu đãi viên..." Cô chưa hề nói đi xuống, uyển chuyển cự tuyệt yêu cầu vô lý của cô, sau đó thì làm khó nhìn Mã Nhật Hà, vậy cầu xin ánh mắt, rõ ràng là mời cô nhanh đến chút cút. "Haizz, tôi nhưng nhà cậu siêu cấp VIP, cậu tên gì chữ, dám cự tuyệt VIP khách nhân yêu cầu." Mã Nhật Hà một bộ lại tùy thời nổi giận dáng vẻ. Cô cô được chứng kiến vị này khách nhân khó chơi, tâm lý sợ hãi cực kỳ, nhưng lại không dám ngỗ nghịch cô: "Hải Châu, tôi gọi Hải Châu." Cô nghiêng đầu hướng ông chủ xin giúp đỡ, ông chủ lại lo lắng chỉ chỉ trên tay đồng hồ, Hải Châu tâm lý kêu khổ thấu trời, cứng đầu da nói: "Khách nhân, thật xin lỗi, chúng ta đóng cửa đã đến giờ, chúng ta muốn tan việc." "Gì? ! Sớm như vậy thì đóng cửa? Mấy người cái này tiểu quán cà phê có thể hay không làm ăn, trách không được vào cuối tuần lãnh lãnh thanh thanh, tôi cho cậu biết, chỉ bằng mấy người dạng này thái độ phục vụ, mấy người rất nhanh rồi sẽ quan môn! Mấy người nên trân quý tôi như vậy độ trung thành rất cao VIP khách nhân, hiểu không?" Mã Nhật Hà ác thanh ác khí bắt bẻ, còn nói một đống nói nhảm, tóm lại chính là một ý nghĩa: Đừng mơ mộng hão huyền đuổi cô đi, cô sẽ không đi. Cô quay đầu đi nhìn ngoài cửa sổ chiếc xe kia, trong xe người đàn ông hút thuốc, trầm mặc và cô giằng co, hắn nhìn qua vô cùng từ tin, có lẽ là hiểu rõ cô cuối cùng sẽ từ bỏ tôn nghiêm đi hướng hắn. Hải Châu nhanh đến khóc lên, mềm nhu trong thanh âm mang theo cầu khẩn: "Khách nhân, đã rất muộn, chúng ta thật muốn tan việc, chúng ta quán cà phê cũng không suốt đêm kinh doanh ." Cô tự nhiên nhìn thấy Mã Nhật Hà bên chân LV hành lý, ẩn ẩn suy đoán cái này xinh đẹp tiểu thư có phải hay không không chỗ có thể đi, nhưng mà cô toàn thân cao thấp tất cả đều là xa xỉ phẩm, một kiện có thể chống đỡ cô hơn mấy tháng tiền lương, bởi vậy đầy đủ không dám hướng cái hướng kia nghĩ, chỉ nhận là vị này lớn tính tiểu thư phát tác, theo thói quen làm khó dễ người nghèo. Trên thực tế, nóng nảy không chỉ là nữ chiêu đãi viên Hải Châu, so với cô càng nóng nảy là Mã Nhật Hà. Cô hiểu rõ tối nay tuyệt đối là sẽ bị đuổi đi ra , trên mặt trấn tĩnh, thực ra tâm lý gấp như kiến bò trên chảo nóng, cô vô thức nhìn thoáng qua rụt rè nữ chiêu đãi viên Hải Châu, cái này cô gái xem ra rất dễ bắt nạt dáng vẻ, nhớ tới tới đây ngu ngốc đã từng hủy cô một cái váy, cô nhanh trí, tâm lý có chủ ý. Mã Nhật Hà đối ngoài cửa sổ nở nụ cười xinh đẹp, trong mắt rõ ràng đang đúng người trong xe nói: Bản tiểu thư tối nay có chỗ ở . Cô bưng kiêu ngạo liếc Hải Châu một chút, giả bộ bất mãn hết sức dáng vẻ: "Hải Châu đúng không? Tôi còn nhớ cậu, tôi cái kia giá trị mười mấy vạn Prada váy chính là hủy ở trên tay của cậu, cái kia váy cũng không phải bình thường quý a, với lại trên thế giới này chỉ có như vậy một đầu, cậu biết vì sao không?" "Là, vì sao a?" Hải Châu vô cùng đáng thương hỏi, lúc nào cũng có thể sẽ ngất đi qua dáng vẻ. Mã Nhật Hà đem cô căng thẳng nhìn ở trong mắt, trước cười trộm, nét mặt lộ ra thượng lưu giai cấp mới có khinh miệt: "Vì sao? Vì vậy là thần tượng của tôi Scarlett Johansson đang Quả Bóng Vàng xuyên váy, tôi nhưng tốn giá tiền rất lớn theo đấu giá hội lên mua được." Mã Nhật Hà bịa chuyện thành công hù dọa đến Hải Châu, cô nghe xong sắc mặt tái nhợt, cơ thể lung lay sắp đổ. Hải Châu thực tại bất minh bạch có tiền tiểu thư tại sao muốn hoa một chiếc xe tiền đi mua một cái người khác băng qua hai tay váy, còn có lần trước cô không phải đã buông tha cô không? Vì sao hôm nay lại nhắc lại chuyện này, cô muốn làm cái gì? Không phải là muốn cô giá gốc bồi thường không? Nghĩ đến cái này có thể, Hải Châu mắt tối sầm lại, chỉ cảm thấy hôn thiên ám địa, hung hăng cúi đầu xin lỗi: "Tiểu thư, thật xin lỗi, thật thật xin lỗi, ngày đó tôi ngã bệnh... Thật thật thật xin lỗi..." "Người làm chuyện sai lầm, không đau không ngứa nói 'Thật xin lỗi', cân nhắc qua người bị hại cảm thụ không? Giết người, đúng người chết nói 'Thật xin lỗi', hắn có thể khởi tử hồi sinh không?" Mã Nhật Hà tối nay chán nghe rồi "Thật xin lỗi" ba chữ, bởi vậy thập phần mâu thuẫn, "Vốn là muốn cậu giá gốc bồi tôi , chẳng qua suy xét đến cậu là nghèo chiêu đãi, như vậy đi, cậu nên có một mình ở địa phương đi? Tôi gần đây muốn trải nghiệm người nghèo đời sống, cũng chỉ có thể tủi thân tủi thân chính mình ở cậu nơi đó, tốt, quyết định như vậy đi, chúng ta đi thôi." Nói xong không giống nhau người trong cuộc làm ra phản ứng, cô thì không nói hai lời đứng lên tới kéo rương hành lý của mình, đầy đủ coi như không thấy Hải Châu kinh ngạc đến sống tựa như gặp quỷ mặt. "Không để cậu bồi coi như là tiện nghi cậu , còn đứng ngây đó làm gì?" Mã Nhật Hà đẩy cô một chút thúc giục, "Không phải nói muốn đóng cửa không? Còn không hạ ban? Nhanh, tôi bây giờ vô cùng buồn ngủ rất muốn ngủ cảm giác." Lần này cô đã thành thúc người cái đó, sợ Hải Châu thay đổi chủ ý. Có thể trên thực tế, Hải Châu căn bản không có đã đáp ứng. Đơn thuần cô gái căn bản không biết xảy ra chuyện gì, không làm rõ được vị này cao quý tiểu thư sao dăm ba câu liền quyết định muốn đi nhà cô ở, cô mơ mơ màng màng bị Mã Nhật Hà đẩy đi, không kịp với ông chủ giải thích cái này tất cả, thì vội vàng đổi dưới làm việc phục với ông chủ cáo biệt, cô không dám kéo dài, vì Mã Nhật Hà mắt lom lom tại cửa ra vào chằm chằm vào cô, một bộ "Cậu dám chậm một phần chuông tôi thì để cậu bồi thường tiền" hung hãn nét mặt.
อ่านฟรีสำหรับผู้ใช้งานใหม่
สแกนเพื่อดาวน์โหลดแอป
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    ผู้เขียน
  • chap_listสารบัญ
  • likeเพิ่ม