Sâu không lường được

4256 คำ
Tâm lý Hải Châu kêu khổ thấu trời, cảm thấy chính mình trêu chọc một nữ ma đầu rất lợi hại, vừa đi đến cửa miệng muốn nói chuyện với cô, thì thấy Mã Nhật Hà dùng ánh mắt hung dữ chằm chằm vào cách đó không xa chiếc kia màu đen Audi, cô co rúm lại một chút, dạng này Mã Nhật Hà thật rất giống nữ ma đầu. Cô theo ánh mắt của cô ấy nhìn đi qua, tâm lý hồ nghi lên, chiếc xe kia theo Mã Nhật Hà vào quán cà phê thì ngừng ở đó, với lại trong xe rõ ràng có người, hay là cái người đàn ông. Lẽ nào bọn họ nhận thức? Có thể hay không trình diễn là người yêu cãi nhau rời nhà ra đi tiết mục đâu? Đang lúc Hải Châu suy nghĩ lung tung lúc, Mã Nhật Hà quay đầu lại nói với cô: "Có nước không? Cho tôi cầm một chén đến." Hải Châu vẫn như cũ không giải thích được nhìn cô, cô luôn luôn không biết rõ vị này tiểu thư muốn làm gì. "Lại thất thần làm gì? Nghe không hiểu tiếng người không? Đi lấy chén nước." Lương lớn tiểu thư mắt thấy lại muốn phát cáu. Hải Châu vội vã bận bịu bận bịu trở về rót chén nước ấm, một đưa cho Mã Nhật Hà, thì thấy cô nhanh chân Lưu Tinh đi hướng chiếc xe kia, cô hai chân thon dài, bóng lưng yểu điệu, toàn thân cao thấp không không tinh xảo khiến người tôi tìm không ra tì vết đến, Hải Châu vẻ mặt hâm mộ đi theo cô phía sau. Mã Nhật Hà tới gần vậy chiếc Audi, gõ gõ cửa sổ xe: "Cậu ra đây." Trương Đức Toản nhìn cô lạnh băng băng mặt, đồng thời không dám chống lại, chân dài mới từ trong xe bước ra đây, một chén nước húc đầu giội đang trên mặt hắn, hắn đại não có một hai giây trống không. "A!" Hải Châu sau lưng bọn hắn lên tiếng kinh hô, cô thực tại bất minh bạch như thế chói sáng đăng đối nam nữ, muốn ồn ào đến như vậy túi bụi tình trạng. Trương Đức Toản mặc dù chật vật, lại không có muốn chỉ trích Mã Nhật Hà ý nghĩa, hai đầu lông mày y nguyên trầm ổn bình tĩnh, trong mắt hắn, cô chỉ là cái còn chưa lớn lên đứa nhỏ. Mã Nhật Hà nói: "Trương Đức Toản, cậu đúng tôi lương gia bất nhân bất nghĩa, chẳng qua tôi đối với cậu hay là trong lòng còn có nhân từ, cậu nên may mắn trên tay của tôi cầm không phải một chén nước nóng." "Cậu nếu không có xả đủ giận, lại đến chén nước nóng cũng được,." Trương Đức Toản vẻ mặt nghiêm túc đầy đủ nhìn không ra nói đùa dấu hiệu. Đến phiên Mã tiểu thư kết, người này sắc mặt khiến cô thấy không rõ lắm, mỗi tiếng nói cử động đều mười phần như cái phẩm đức đoan chính quý ông lịch sự, lại bí mật liên hợp nhà hắn cừu nhân đối phó cha hắn, nếu muốn bàn về dối trá, hắn xưng thứ hai không ai dám xưng thứ nhất. Cô phát từ đáy lòng nhảm nhí cái này hắn, cũng hạ quyết tâm rời xa hắn, dạng này người hay là giữ một khoảng cách tương đối tốt, có trời mới biết hắn hại xong rồi cha cô, có thể hay không còn muốn hại cô. "Tôi rốt cuộc không muốn nhìn thấy cậu, lăn xa chút, không muốn đi theo tôi, nếu không tôi lại báo cảnh sát." Mặt lạnh lùng cảnh cáo hết, cô quay đầu muốn lôi kéo Hải Châu rời khỏi. "Mã Nhật Hà, cậu đi đâu?" Trương Đức Toản ở sau lưng cô gấp gọi lớn ở cô. "Tôi đi cái nào với cậu có cái gì quan hệ." Mã Nhật Hà nhịn không được quay đầu, "Còn có tôi cho phép cậu hô tên của tôi không? Trở về chiếu soi gương, cậu dạng này giả mù sa mưa sắc mặt thật vô cùng buồn nôn." Trương Đức Toản chỉ có thể lần nữa đưa mắt nhìn thân ảnh của cô rời khỏi, chỉ chẳng qua lần này cô bên cạnh có một xem ra trung thực cô cô. Cho dù thân thể của cô bên cạnh có người, hắn tâm lý lo lắng lại đồng thời không có giảm bớt một phần. Trên đường không có gì người đi đường, Hải Châu kéo lấy Mã Nhật Hà hành lý liên tiếp về sau nhìn quanh, thấy Trương Đức Toản y nguyên đứng tại chỗ thấy lấy bọn hắn, sau lưng của hắn là lưới lớn bình thường màn đêm, đỉnh đầu đèn đường ánh đèn nhu nhu vung trên người hắn, lôi ra hắn thật dài thân ảnh cô đơn, cô không biết người nam kia người đang suy nghĩ gì, cô đoán hắn đang đau lòng. Cô cả gan lôi kéo Mã Nhật Hà ống tay áo: "Haizz, vậy vị tiên sinh còn đang ở chỗ đó đâu, hắn ở đây nhìn tôi nhóm." Mã Nhật Hà mặt không biểu tình: "Tôi không gọi 'Haizz', tôi gọi Mã Nhật Hà, bố của tôi..." Cô vô thức nghĩ giới thiệu nói ba của cô là Mã Chí Thanh, cô luôn luôn nhận là cha của mình là trên thế giới tốt nhất papa, nhưng bây giờ nhắc tới "Ba" từ ngữ này, lòng của cô tình lại có chút ít phức tạp, có oán trách, nhưng nhiều hơn nữa tư niệm đi, hắn như vậy già rồi, cơ thể cũng không tốt, sao chịu được nhà tù loại đó địa phương, nghe người tôi nói chỗ đó là thế gian Địa Ngục, người vào trong không có mấy ngày rồi sẽ bị tra tấn thành da bọc xương. Cô tâm lý đang khóc, nước mắt nước tràn thành lụt, cũng bởi vậy càng thêm thống hận sau lưng người nam kia người. "Ba của cậu làm sao vậy? Hắn là ai?" Hải Châu không rõ ràng cho lắm truy vấn. "Không có gì." Mã Nhật Hà không nghĩ nói chuyện nhiều, chỉ là hung hăng thúc giục, "Nhìn cái gì vậy, đi nhanh chút, tôi vô cùng buồn ngủ." "Vậy vị tiên sinh rất đẹp trai a, hắn là bạn trai cậu hữu không?" Hải Châu còn đang ở khờ dại đặt câu hỏi. Mã Nhật Hà mạnh dừng bước, đối mặt Hải Châu nghiêm mặt nói: "Những lời này tôi chỉ nói một lần, cậu nhớ kỹ, người nam kia người là cừu nhân của tôi, tôi hôm nay đời sống đều là bái hắn ban tặng, tôi hận không thể ăn thịt của hắn uống máu của hắn, cho dù trên thế giới này chỉ còn lại có hắn một người đàn ông, tôi thà chết, cũng sẽ không khiến hắn làm tôi bạn trai, về sau đừng lại đề cập với tôi hắn nhìn." Thấy Hải Châu ngơ ngác dáng vẻ, Mã Nhật Hà ý thức được biết đâu chính mình vừa nãy quá nghiêm túc hung hãn chút ít, cuộc sống sau này còn muốn dựa vào cô gái này tử, đành phải thân thiết kéo lại khuỷu tay của cô, đổi cái mỉm cười nét mặt lừa gạt nói: "Hải Châu, yên tâm đi, tôi cái này người rất dễ thân cận , không một chút nào hung, mặc dù tôi không có qua qua thời điểm nghèo, chẳng qua tôi thích ứng năng lực rất mạnh, a, cậu cảm thấy tôi cái này túi xách thế nào? Cái này nhưng năm nay bản số lượng có hạn, tôi có thể cho cậu mượn dùng mấy ngày..." Hải Châu vô cùng nghĩ lớn mật phản bác một câu: Cậu nếu là không hung, vậy thế giới này lên liền không tìm được hung người, nhưng cô cũng chỉ là nghĩ mà thôi, cái này và cô cùng tuổi cô gái tử nhưng cô chủ nợ, tuyệt đối không thể đắc tội. Làm là một kinh nghiệm sống chưa nhiều cô gái tử, cô tự nhiên cũng không có nghe được đến Mã Nhật Hà muốn đang nhà cô ở lâu ý nghĩa, còn ngây thơ cho là cô chỉ là ở một hai ngày qua đem người nghèo nghiện mà thôi. Cô chần chờ nói: "Mã tiểu thư, vừa nãy quên kể cậu nghe, tôi là cùng hai người bạn cùng thuê ." Mã Nhật Hà tiếu dung hoàn mỹ: "Không sao, tôi không để bụng, nhiều người mới náo nhiệt, Hải Châu cậu không biết, tôi cái này người vô cùng yêu giao người bạn ." "Tôi vậy hai người bạn là nam." "Gì?" Mã Nhật Hà âm lượng trong lúc đó đề cao mấy độ, "Cậu nói cái gì?" Thấy Mã Nhật Hà vậy rất giống gặp quỷ nét mặt, Hải Châu thế là lại kiên nhẫn giải thích một lần: "Tôi là cùng hai người nam người cùng thuê." Mã Nhật Hà đem Hải Châu lại từ trên xuống dưới đánh giá một lần, trong lòng tự nhủ cái này cô gái nhìn ngốc, không phải là thật ngốc đi? Một cô cô dám với hai lớn người đàn ông cùng thuê, đây không phải dê vào miệng cọp không? Hai cái này ngoài ý liệu người đàn ông làm Mã Nhật Hà dự cảm đến cô tá túc đời sống cũng không quá mỹ tốt, chẳng qua thấy Hải Châu cũng không giống là nhận qua cực lớn tâm linh làm hại bộ dáng, điều này nói rõ trong đó tồn tại một loại khác khả năng. Cô lại hỏi: "Hai người bọn họ là một đôi?" "Cái gì?" Hải Châu dường như nghe không hiểu cô ý tứ, sau đó thì chỉ về đằng trước vui sướng nói: "Cậu thấy, hai người bọn họ tới đón tôi tan việc." Mờ mịt Mã Nhật Hà theo tay cô chỉ phương hướng nhìn đi qua, liền thấy phía trước hai ăn mặc dáng vẻ lưu manh người đàn ông hướng các cô ấy đi qua đến. Chờ bọn hắn đến gần chút ít, Mã Nhật Hà mới nhìn rõ ràng vậy hai dáng vẻ của nam nhân, thầm nghĩ hai cái này muốn là một đôi , vậy cũng thực sự quá không xứng đôi. Người cao Tử Trường được phong nhã, một đầu mang cuốn tóc dài có điểm giống Nhật Bản lão bài Nam Minh Tinh Yosuke Eguchi, tóm lại là đương thời cô gái thích đồi phế hình suất ca. Bên cạnh hắn người lùn, Mã Nhật Hà chỉ nhìn thoáng qua, liền nhanh chóng đừng mở rộng tầm mắt, tạo vật chủ thực sự là thần kỳ, sao lại thế chế tạo ra như thế xấu xí thấp bé chơi bẩn giống loài. Thấy người bạn tới đón, Hải Châu hưng phấn vẫy tay: "Ngô Xuân Nam, William!" Dáng lùn nam âm thanh nghe vào như một con nhao nhao người quạ đen: "Oa, Hải Châu, thân cậu bên cạnh sao có một đại mỹ nữ, nhanh đến giới thiệu ca nhận thức nhận thức, tôi nói đâu, sao cảm giác gần đây số đào hoa vượng đi lên." "Haizz, tôi nói..." Hắn bên người người cao vẻ mặt lãnh khốc: "Cậu Đào Hoa vượng, tựa như là bởi vì tôi đi." "Lạc Công Luật cậu còn có mặt mũi nói!" Thở hồng hộc hỏng Ngô Xuân Nam như khỉ giống nhau lẻn đến Lạc Công Luật trên người dừng lại mãnh nện, Lạc Công Luật trên người nằm sấp người, như thú bị nhốt đang không người trên đường cái xoay quanh giãy giụa. "Đều là vì cậu thằng nhóc, các mỹ nữ mới không nhìn thấy tôi nội tâm đẹp, ăn ông đây dùng ông đây , còn câu ông đây người phụ nữ, cậu cút ngay cho tôi, ông đây không nuôi cậu ..." Ngô Xuân Nam lại là dừng lại phát cuồng mãnh nện. Lạc Công Luật thật không cho dễ vứt bỏ trên người thối hầu tử, sửa sang lại chính mình xốc xếch tóc dài mắng: "Mẹ nó, tôi người phụ nữ chính là của cậu, cái này tổng được rồi?" "Thật ?" Ngô Xuân Nam đôi mắt nhỏ phút chốc sáng lên: "Vậy cậu với ca môn nói một chút, cậu bây giờ có mấy cái người phụ nữ?" Lạc Công Luật lườm hắn một cái, tức giận nói: "Một cũng không có." "Mẹ nó!" Ngô Xuân Nam mắt thấy lại muốn nhảy tới đánh người, Lạc Công Luật vội lui một bước nói: "A a, nhớ lại, ngược lại là có một người phụ nữ, chính là hình dáng không ra sao." "Không sao, xấu một chút tôi cũng đem thì , ai vậy?" "Cậu a." Chiến Tranh Thế Giới Lần Thứ II lại lần nữa bộc phát, da hầu tử Ngô Xuân Nam lại bắt đầu đi đầy đường truy đánh Lạc Công Luật, Mã Nhật Hà thấy vậy líu cả lưỡi, hai cái này là bệnh viện tâm thần chạy ra tới bệnh nhân đi? Làm sao nhìn qua đầu óc đều có chút không quá bình thường? Hải Châu thấy hai kẻ ngốc bạn cùng phòng lại bắt đầu nổi điên, cảm thấy vô cùng mất mặt, bận bịu ra đây hoà giải: "Mã tiểu thư để cậu chê cười, tôi hai cái này người bạn luôn luôn là như vậy rồi, thời gian dài cậu thành thói quen, ngoại trừ có chút ngây thơ bên ngoài, bọn họ người đều rất tốt . Cậu chờ, tôi đi thu thập bọn họ, đang khách nhân trước mặt còn như thế không có quy củ, thực sự là phản bọn họ !" Nói xong Hải Châu liền bắt đầu vung lên tay áo, khí thế hung hăng xông tới. Mã Nhật Hà có chút lo lắng cái này cô cô bị hai lớn người đàn ông ngộ thương, sau đó một giây sau thì đã xảy ra làm cô khó mà tin một màn. Vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn Hải Châu dồn khí Đan Điền, một chưởng liền đem Ngô Xuân Nam đánh bay, cánh tay nhỏ bắp chân Ngô Xuân Nam một lảo đảo, nhào vào Lạc Công Luật trong ngực, hai lớn người đàn ông nhìn thấy sau lưng nổi giận Hải Châu, lại như chuột thấy mèo giống nhau, ôm ở cùng nơi run lẩy bẩy. "Mấy người còn náo hay không? !" Hải Châu chống nạnh, mắt hạnh trợn tròn. Hai người nam người đem đầu dao đã thành trống lúc lắc. "Đi theo tôi, đang tôi khách nhân trước mặt làm mất mặt tôi, mấy người đây là chán sống không? Chán sống nói thẳng!" Hải Châu giơ tay nhấc chân thập phần có Đại Tỷ Đại từ trường, với vừa rồi tại trong quán cà phê sợ hãi rụt rè biểu hiện quả thực là như hai người khác nhau. Một cao một thấp hai người nam người lắc đầu, ôm chặt hơn nữa. Mã Nhật Hà lập tức ý thức được mới vừa rồi là cô quá lo lắng, trong nhà có một bạo lực thiếu nữ, nên lo lắng chính là ngoài ra hai người nam người mới đúng. Cô bắt đầu đau đầu, cô rốt cục gặp phải là một đám gì quái thai a? Cô theo bản năng mà quay đầu về sau thấy, vậy chiếc Audi thì dừng ở một trăm mét bên ngoài, chắc hẳn động tĩnh bên này, hắn nhìn thấy cả rồi. Mắng, cũng đánh, còn uy hiếp báo cảnh sát, người này thì với thuốc cao da chó giống nhau đuổi không đi, hắn muốn làm gì? Vây xem cô gà bay chó chạy tên ăn mày đời sống? Quên đi, theo hắn đi thôi, Mã Nhật Hà căm ghét đừng mở rộng tầm mắt. Hải Châu khôi phục mềm mại thiếu nữ tiếu dung, bắt đầu cho Mã Nhật Hà giới thiệu cô hai bạn cùng phòng: "Mã tiểu thư, cái này là anh tôi nhóm Ngô Xuân Nam, tôn Ngô Xuân Nam, hai chúng ta cùng một ngày xuất sinh, là từ nhỏ đến lớn hàng xóm, về sau Ngô Xuân Nam nếu bắt nạt cậu, cậu tìm tôi, tôi thu thập hắn 2 5 năm, biết nói sao dạng mới có thể khiến hắn muốn sống không được muốn chết không thể." Mã Nhật Hà nghe được Hải Châu đầu ngón tay ở giữa "Kẽo kẹt kẽo kẹt" âm thanh, gượng cười gật đầu. Hải Châu thân thủ tựa hồ có chút sâu không lường được... Ngô Xuân Nam như là nghe được cô nghi vấn trong lòng, tay che lấy tiến đến bên tai cô nhỏ giọng nói: "Ba của cô là Vịnh Xuân Quyền truyền nhân, tôi là từ nhỏ bị cô đánh lớn, chẳng qua mỹ nữ cậu đừng sợ, tôi lại bảo vệ cậu..." "Tôn Ngô Xuân Nam, cậu lại nói xấu tôi!" Hải Châu mất hứng nhìn chằm chằm hắn. "Không có, tôi nào dám nói Nữ Hiệp nói xấu." Thấp bé Ngô Xuân Nam lại yên lặng co lại đến Lạc Công Luật sau lưng trốn đi đến. Mã Nhật Hà tự nhiên hào phóng giới thiệu chính mình: "Chào các cậu, tôi là Mã Nhật Hà, gọi tôi tên, có lẽ gọi Nhật Hà đều có thể." "Vậy tôi về sau thì bảo cậu Nhật Hà , tất cả mọi người là người bạn sao." Hải Châu lại ngọt ngào giới thiệu Lạc Công Luật: "Nhật Hà, đây là William, Ngô Xuân Nam đại học anh em tốt, William nhưng Rock ngôi sao a, mặc dù vì đào hôn trốn ở nhà tôi có chút..." Hải Châu chưa hề nói đi xuống, vì miệng của cô bị Lạc Công Luật cho bưng kín đành phải phát ra mơ hồ không rõ âm tiết, anh tuấn William kéo lấy Hải Châu đi: "Đi một chút, đều đói, ăn bữa khuya đi." Ngô Xuân Nam ân cần giúp Mã Nhật Hà kéo lấy cái rương, bốn mới quen đấy nam nữ hướng phía cách đó không xa toả ra khe dầu mùi hương bữa ăn khuya bày đi đến. Cái đó lộ thiên bữa ăn khuya bày bày biện mấy trương đơn sơ cái bàn, bộ đồ ăn cũng là bẩn thỉu, Mã Nhật Hà thấy ông chủ ngậm điếu thuốc, dầu mỡ tay chính đang nướng thịt, miệng của cô cả kinh méo sẹo , như thế không vệ sinh đầu đường quán nhỏ cô nhưng lần đầu đến, nơi này đồ ăn sẽ xảy ra ốm đi? Cô ngốc đứng, ba người khác lại như vào nhà mình cửa giống nhau tùy tiện, tìm một cái bàn trống, Ngô Xuân Nam một bên mắng to Lạc Công Luật là "Ăn tiền ký sinh trùng", một bên lưu loát báo lên mấy dạng đồ nướng, nghe vào đều vô cùng lạ lẫm, Mã Nhật Hà cũng chưa từng ăn. Hải Châu thấy Mã Nhật Hà biểu Tình Si ngốc, nhiệt tình đem cô kéo qua đến, có lẽ nói chảnh càng thích hợp, Mã Nhật Hà còn chưa kịp phản kháng nói "Vậy cái băng bẩn", cái mông thì bị một mực đặt tại trên ghế. Một khắc này cô giống như nghe được chính mình e váy đang gào thét. Hải Châu nhiệt tình hỏi: "Nhật Hà, cậu muốn ăn cái gì? Cái này quầy đồ nướng là vùng này món ngon nhất , hôm nay chúng ta tới muộn, bình thường chúng ta tới đều không có vị trí ." "Tôi... Tôi ăn no rồi, mấy người ăn đi, tôi không đói bụng." Như vậy dơ dáy bẩn thỉu kém môi trường Mã Nhật Hà quả thực là như ngồi bàn chông, nhưng những thứ này mới quen đấy người bạn khiến gần đây chịu đủ lặng lẽ cô trong lòng cảm nhận được đã lâu ôn hòa, cô không nghĩ biểu hiện quá không hợp bầy. "A... Như vậy a." Hải Châu cũng ý thức được Mã Nhật Hà áp ở đây có hơi không hợp nhau, "Tôi quên cậu là người nhà có tiền tiểu thư, ăn không quen loại vật này. Chẳng qua ngẫu nhiên thử xuống cũng không sao chứ? Thật ăn thật ngon haizz." Bị Hải Châu dùng như vậy ánh mắt mong đợi nhìn, Mã Nhật Hà có chút đâm lao phải theo lao, có thể ở đây không xong tình trạng vệ sinh khiến cô thực sự khó mà nuốt xuống, cô ấp a ấp úng cự tuyệt: "Tôi... Thật đã no đầy đủ, nếu không lần sau đi." Hải Châu "A" một chút, không còn ép buộc. Lân cận tòa có một điểm động tĩnh, một người đàn ông ngồi xuống đến, Hải Châu đang muốn đi cầm trên bàn đã nướng chín sò biển, đen lúng liếng con mắt tùy ý hướng phía trước thoáng nhìn, giật mình. Mã Nhật Hà phát giác được có cái gì không đúng, quay đầu nhìn lên, lập tức nổi trận lôi đình. Là Trương Đức Toản, hắn lại theo tới rồi, hắn chậm rãi đúng ông chủ điểm rồi mấy thứ đồ, sau đó liền bắt đầu nhàn nhã nhìn khắp bốn phía, ánh mắt và Hải Châu đối đầu lúc, thậm chí cho Hải Châu một thân mật nụ cười ấm áp, Hải Châu lập tức thì đỏ mặt. Mã Nhật Hà được nói không ra lời, chỉ có thể hung dữ trừng hắn, muốn buộc hắn đi, ánh mắt hai người chạm vào nhau, Trương Đức Toản như không có việc gì nghiêng đầu qua, giả bộ như không quen biết dáng vẻ. Thấy tóc của hắn còn có cổ áo hay là ẩm ướt , Mã Nhật Hà bắt đầu hối hận vừa nãy không có giội hắn một chén nóng hổi nước sôi. Cái này người thực sự là quá ghê tởm. Thấy hai mỹ nữ đồng thời chằm chằm vào lân cận tòa độc thân Đại suất, bị vắng vẻ Ngô Xuân Nam bàn tay đi qua đem Hải Châu mặt uốn éo đến, phun nước bọt lải nhải: "Tôi với William hai Mỹ Nam Tử cậu không nhìn, hết lần này tới lần khác muốn nhìn bên ngoài dã người đàn ông, lúc ông giời con là không khí không? Không cho phép nhìn hắn! Nhìn tôi nhìn tôi!" "Ọe..." Hải Châu khoa trương làm cái phạm ọe động tác, "Muốn ói." "Ha ha ha." Tôn Ngô Xuân Nam quay bàn cười to: "Nhìn tôi đều có thể mang thai." "Ngớ ngẩn." Lạc Công Luật dùng miệng kéo xuống một miệng lớn thịt xiên: "Là thấy cậu một chút có thể giảm béo, thấy cậu hai mắt liền phải bệnh kén ăn chứng." "Cậu cái ký sinh trùng, chỉ có biết ăn ông đây tiền mồ hôi nước mắt, cậu sao không được bệnh kén ăn chứng a cậu. Cậu cái này sao quả tạ, tất cả đều do cậu, làm hại ông đây đầu tư cổ phiếu mua một cái thiệt thòi một, cho cậu ăn còn ăn, lưu chút cho ông đây..." Ngô Xuân Nam lao thao đem Lạc Công Luật trong tay thịt xiên đoạt lấy đến mãnh nhai, sau đó hắn chú ý tới đúng tòa Mã Nhật Hà còn đang ngó chừng lân cận tòa suất ca thấy, trong ánh mắt rõ ràng có một loại gọi là địch ý thứ gì đó. Ngô Xuân Nam người này đang trong đám cô gái khi thắng khi bại khi bại khi thắng, thời gian lâu dài liền thành người phụ nữ con giun trong bụng, phi thường lại thấy người phụ nữ sắc mặt, muốn chiếm được mỹ nhân tốt cảm, thì nhất định phải hợp ý, mỹ nhân ghét hắn cũng muốn kiên định ghét. Hắn gian giảo tròng mắt đi lòng vòng, lúc này không biểu hiện vậy chờ đến khi nào? Ngô Xuân Nam tay phải một thịt xiên, tay trái một con lớn đùi gà, đang tất cả mọi người nhìn chăm chú trong, mang theo hai đại "Vừa tay binh khí" dáng vẻ lưu manh đi tới Trương Đức Toản trước mặt, mười phần đầu đường Tiểu Lưu Manh. Hắn học lưu manh run nhìn tiểu thân bản, quơ trong tay đùi gà: "Haizz, thằng nhóc, con mắt làm sao lớn lên? Lại dám nhìn loạn nhà tôi cô gái, cậu trải qua ông giời con đồng ý không? ! Chán sống cậu? Chán sống nói thẳng!" Câu này lời kịch tự nhiên chép là Hải Châu . Trương Đức Toản dò xét một chút trước mặt tới cửa khiêu khích buồn cười nam thanh niên, tốt tâm nhắc nhở một câu: "Trên tay cậu đùi gà lại không nhân lúc còn nóng ăn, thì ăn không ngon." Bên cạnh có người sát phong cảnh "Phụt" một tiếng phun cười ra đây, Ngô Xuân Nam thẹn quá thành giận quay đầu đi, thấy là chính mình ca môn Lạc Công Luật, cái này nhất định là heo đầu thai thằng nhóc đã thừa dịp hắn không đang, đem trên mặt bàn hơn phân nửa thịt nướng càn quét vào bụng của mình.
อ่านฟรีสำหรับผู้ใช้งานใหม่
สแกนเพื่อดาวน์โหลดแอป
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    ผู้เขียน
  • chap_listสารบัญ
  • likeเพิ่ม