Chương 2 - Thôi nôi

3308 Words
Ngày 24 tháng 10 năm 2004   Kim Tuệ phát ngán việc Lâm Tuấn Minh về nhà trong tình trạng người toàn hơi men, đụng tới là ông la hét lên như người không kiểm soát   "Cô chỉ ở nhà chăm con thì biết cái gì, tôi có nghề nghiệp có sự nghiệp riêng của mình đó. Còn cô thì sao, chỉ được cái ăn bám. Cũng chỉ vì cô mà cả gia đình coi thường tôi. ĐỒ VÔ TÍCH SỰ."   Dù biết là những lời nói này thốt lên khi Lâm Tuấn Minh mất tự chủ nhưng từng lời từng lời cứ như những con dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim bà. Tại sao chứ? Người bạn trai tinh tế ga lăng, một người chồng ấm áp đầy tình yêu thương khi xưa đâu mất rồi. Chẳng phải khi xưa ông vì không muốn bà phải chịu cực khổ trong ngành giải trí ấy, nên mới tìm mọi cách năn nỉ bà giải nghệ để ông chăm sóc hay sao? Tại sao bây giờ ông có thể buông ra những lời giễu cợt như thế. Rồi Kim Tuệ cũng tự trách bản thân tại sao lại ngu muội tin theo thứ tình yêu giả tạo đấy của ông để mà đánh mất ước mơ và sự nghiệp của chính mình. Nếu như bà không mềm lòng trước những lời năn nỉ của ông, nếu như bà không tin rằng sau này đây là người chồng thật sự chăm lo và đem lại cuộc sống hạnh phúc cho bà, thì bây giờ có lẽ mọi thứ đã khác. Bà cũng sẽ được tự do hạnh phúc sống thật với bản thân mình hơn, và hơn thế nữa, con gái duy nhất của Kim Tuệ - Lâm Tuệ Mẫn cũng sẽ không chịu sự gièm pha từ nhà nội. Kim Tuệ thương cho bản thân thân, và càng đau đớn hơn khi nhìn vào chiếc nôi kia là đứa con gái bé bỏng đang ở tuổi bập bẹ biết đi biết nói tựa như một cô công chúa nhỏ kia. Bà đành vì con mà cắn răng chịu đựng trong cuộc hôn nhân này. Vì công chúa nhỏ của bà không thể nào lớn lên mà không có đầy đủ tình yêu thương từ cha hay từ mẹ được. Bà muốn con gái bà phải lớn lên một cách hạnh phúc và toàn vẹn nhất có thể.   --------------------   Ngày 24 tháng 11 năm 2004   "Nào con gái của ba, để mẹ thay đồ đẹp qua thăm ông bà nội thôi."    Hôm nay Lâm Tuấn Minh quyết định tan ca sớm để giành thời gian chiều tối chở con gái Tuệ Mẫn và vợ mình Kim Tuệ sang nhà ba mẹ chơi, sẵn tiện cũng bàn về tiệc thôi nôi của con bé 1 tháng nữa, xem có mời ai tới nhiều không, cần phải đặt những gì. Tuy chịu đựng sự khinh miệt của anh chị nhưng dù gì Tuệ Mẫn cũng là con gái ruột của ông, lúc chơi với con, vất vả nuôi con khôn lớn, và cả những lúc cô bé bập bẹ í ớ gọi "ba", những kỉ niệm ấy đã chữa lành những vết thương trong lòng của ông, nên thú thật ông cũng rất yêu quý Tuệ Mẫn, chỉ không bằng cách mà Kim Tuệ yêu thương lo lắng và chắm sóc Tuệ Mẫn thôi.   "Xong rồi, con gái của mẹ giỏi quá, còn xinh đẹp nữa. Bò lại chơi với ba đi con."    Trong trường hợp gì thì đối với Kim Tuệ, Tuệ Mẫn chính là ưu tiên hàng đấu. Lúc nào bà cũng lo cho cô con gái bé bỏng trước rồi mới tới phần của mình, của chồng. Tuy biết rằng gia đình chồng luôn không thích mình nhưng bà vẫn không tính toán so đo mà vẫn cố gắng để làm tròn chữ nghĩa của một người con dâu hiếu thảo, tinh tế và tận tuỵ nhất có thể.   "Em cũng xong rồi, chút anh chở em ghé qua tiệm sữa để em mua bồi bổ cho ba, chạy lên xíu nữa có thêm tiệm bán tổ yến với nhân sâm, em mua để biếu mẹ luôn. Đợt trước anh đi làm em có ghé qua thăm ba mẹ thấy hai người có vẻ ngủ không được ngon giấc lắm."   Sự tận tình và tinh tế ở người vợ như Kim Tuệ đây thật sự hiếm có, nhưng vì tình cảm giữa cả hai ông bà cũng còn còn ngọt ngào hay mặn nồng bao nhiêu, nên Lâm Tuấn Minh cũng thờ ơ và vô tâm với bà, coi việc đó là điều hiển nhiên, là một việc tất yếu mà một người vợ nên làm. Thậm chí là dù đi mua đồ cho ba mẹ ông nhưng tiền lại hoàn toàn là của Kim Tuệ, đã vậy khi bà nhờ chở đi mua, Tuấn Minh lại có chút khó chịu rồi còn phàn nàn.    "Con chào ba, chào mẹ. Con chở vợ với Tuệ Mẫn qua thăm ba mẹ đây."   Khi vừa thấy con trai tới, cả hai người đều thể hiện nét mặt vui vẻ mà ôm chầm lấy Lâm Tuấn Minh. Sau đó mới từ từ để ý nhìn thấy con dâu một tay vừa ẵm Tuệ Mẫn, tay còn lại xách đầy túi đồ chậm rãi bước vào. Lúc này sắc mặt của hai người thay đổi hẳn, không còn vui vẻ như trước nữa. Vừa đi lại ghế sofa ngồi vừa nói một cách đầy mỉa mai và châm biếm.   "À tôi quên tôi còn một đứa con dâu và một đứa cháu GÁI thông minh xinh xắn này nữa. Đi ra bế con của anh đi, đứng ôm tôi hoài có người ganh tỵ đó."   Những tình huống khó xử như thế này xảy ra cũng thường xuyên nên Kim Tuệ cũng đã quen rồi. Bà cười gượng thả Tuệ Mẫn xuống rồi đi về phía ba mẹ chồng   "Dạ đợt trước con ghé thấy ba mẹ có vẻ ngủ không ngon giấc, con biếu chút đồ để ba mẹ bồi bổ ạ."   Vừa dứt câu thì người chị ba bước trên lầu đi xuống, tay cầm chiếc điện thoại đời mới nhất hướng về các túi đồ mà Kim Tuệ đưa cho mẹ chồng rồi chụp hình lại.   "Mẹ ơi, con nhỏ này coi chừng nó mua đồ giả đó. Tổ yến đâu không thấy mà nhiều khi nó nhả nước miếng nó vô cho mẹ uống để đỡ tức đó mẹ ơi. Coi chừng loại đàn bà như thế này không có thừa đâu."   Thường thì Lâm Tuấn Minh cũng ít khi tham gia vào các vụ này, nhưng quả thật lần này chị ba mình rất quá đáng. Dù có chuyện gì xảy ra thì ông vẫn luôn tin chắc rằng Kim Tuệ vợ mình sẽ không bao giờ có ý xấu hay là làm những chuyện như vậy. Trước những lời nói không kiểm đó đó của chị ba, ông cuối cùng cũng lên tiếng.   "Chị ơi, đủ rồi, vợ em không phải người như vậy."   "Ái chài, bênh dữ ta, rồi hôm nay sao qua đây? Nhớ chị mày hả?"   Lâm Tuấn Minh cũng kệ chị mình luôn vì ông đã quá quen với tính cách dở dở ương ương của bà chị. Ông đi ra bế Tuệ Mẫn lên ngồi cùng mình trên sofa, nói với ba mẹ rằng tháng sau đã là thôi nôi của Tuệ Mẫn, tức là sinh nhật mừng Tuệ Mẫn tròn 1 tuổi. Đang định bàn kế hoạch xem tổ chức như thế nào, thì mẹ ông bỗng nói   "Hừm, cũng lẹ quá ha, con cứ để tất cả đó mẹ lo. Đến ngày chỉ cần chở con bé đến đây là được."   Sau khi ở lại nói chuyện và ăn tối tầm hai tiếng, hai vợ chông Lâm Tuấn Minh va Kim Tuệ xin phép ba mẹ về nhà. Khi chào tạm biệt ông bà thì bé Tuệ Mẫn có vùng vẫy để thoát khỏi vòng tay của ba, chạy lại và ôm thật chặt ông bà nội, sau đó hôn vào má của ông nội bà nội. Cả hai cười tít cả mắt, có thể nếu trong một gia đình bình thường thì chắc có lẽ hai ông bà nội cũng sẽ rất yêu thương Tuệ Mãn rồi. Chỉ biết trách rằng gia đình nhà họ Lâm cũng có một tập đoàn cũng không nhỏ, anh cả thì ăn chơi lêu lỏng không chịu nghiêm túc làm ăn và lập gia đình, chị ba thì quá nóng tính và chảnh choẹ, không thể nào đủ bình tĩnh để thay thế cho ba mình ở vị trí giám đốc, đã vậy còn yêu một chàng ca sĩ ngoại quốc, chuẩn bị nhập tịch quốc gia khác và định cư luôn ở đó. Nên người cuối cùng được ba mẹ mong đợi nhất cũng chính là Lâm Tuấn Minh. Hai người đều mong Lâm Tuấn Minh có con trai để sau này còn truyền lại gia sản cho con trai và cháu trai. Nhưng cũng bởi vì kỳ vọng quá lớn, nên khi nghe tin Kim Tuệ mang thai bé gái chính là Tuệ Mẫn, cả hai ông bà đã rất thất vọng. Kèm theo đó là ném bao nhiêu sự khinh miệt và coi thường lên trên một cô công chúa bé nhỏ xinh xắn này một cách đầy sự cổ hủ và định kiến.   "Con không ăn thôi nôi con của con nhỏ đó đâu, phiền chết đi được, lỡ nó đãi con ăn mấy đồ dỏm rồi con bị ngộ độc nữa."    "Mày làm như mày là trung tâm của vũ trụ vậy á. Không dự thì phụ mẹ chuẩn bị với."   --------------------   Ngày 24 tháng 12 năm 2004   Trong không khí se se lạnh của mùa đông, gia đình Lâm Tuấn Minh đã mặc trang phục gọn gàng đẹp đẽ nhưng cũng đủ ấm để lên đường đi đến nhà ông bà nội. Trên đường đi, Kim Tuệ lấy điện thoại ra, mỉm cười thật sung sướng   "Mẹ đi đến đâu rồi? Mẹ nhớ phải giữ ấm đó, con nhớ mẹ quá à. Dạ.. dạ... hì hì xíu gặp mẹ nha."   Đã là tiệc thôi nôi thì không thể nào thiếu gia đình bên ngoại được, đó chính là lý do mà khiến Kim Tuệ vui đến nỗi suýt quên luôn hôm nay là ngày trọng đại của con gái mình. Bà quay đầu ra sau nhìn Tuệ Mẫn, đôi mắt lấp lánh to tròn của con như chứa cả một vũ trụ đang nhìn chằm chằm vào bà. Đột nhiên Kim Tuệ thay đổi sắc mặt, như vừa nhớ ra một điều gì đó. Hôm nay, ngoài việc ăn mừng bé con tròn 1 tuổi, còn phải làm theo một truyền thống lâu đời, đó là bốc đồ vật chọn nghề. Điều là, bà lo lắng ở đây chính là đối với gia đình này, nếu đứa bé là con trai thì chỉ cần bốc chơi để chụp hình thôi, còn sau này sẽ học về tài chính và kinh doanh để tham gia vào cổ máy điều hành công ty của gia tộc. Còn nếu đứa trẻ là bé gái thì nếu bốc được 3 vật gì đầu tiên sẽ quyết định luôn tương lai nghề nghiệp của đứa trẻ đó. Bé gái ấy phải tham gia các lớp học liên quan đến ngành nghề mà nó bốc được, chỉ yên phận ở đó, không được làm nghề nào khác. Thật sự bà rất lo lắng cho con gái của mình.   Cuối cùng thì xe cũng đã tới nhà của gia đình chồng, chỉ mới bước một chân xuống thôi mà cám gió rét lạnh của mùa đông như buốt vào tim gan của Kim Tuệ. Bà lấy trong túi ra một chiếc khăng quàng, đeo thêm vào cho con gái. Và chậm rãi nắm tay cô công chúa nhỏ đang chập chững bước đi vào trong.   Vốn dĩ tưởng rằng mẹ chồng sẽ chiêu đãi rất lớn vì khi người em gái kết nghĩa thân nhất của mẹ hạ sinh đứa con trai đầu lòng. Bà đã mở tiệc cho toàn công ty và các nhà hàng xóm đến dự, lúc ấy Kim Tuệ đang còn là bạn gái của Lâm Tuấn Minh. Nhưng trái ngược với tưởng tượng của bà, đây chỉ là một bữa ăn như bao bữa ăn tối khác, chỉ có khác một cái là có thêm gia đình ngoại của Kim Tuệ tới dự. Làm cô có một chút buồn tủi.   Bước vào trong thấy ba mẹ mình đang ở đó, Kim Tuệ mừng rỡ chạy lại ôm chầm vào hai người vì đã lâu lắm rồi kể từ khi co sinh Tuệ Mẫn, vì sức khoẻ yếu nên không thể đi lại nhiều được. Ba mẹ cô thì ở nước ngoài nên cũng hiếm khi về thăm con gái, nay có dịp đặc biệt cả hai mới về nên Kim Tuệ cũng rất vui. Ngoài ra còn có ba mẹ chồng và anh cả, chị ba thì không thấy đâu cả, mà bà cũng không hỏi làm gì. Lâm Tuấn Minh cũng đã đỗ xe xong và bước vào. Cuối cùng cũng đông đủ, tiệc thôi nôi của bé Tuệ Mẫn chính thức bắt đầu.   Lâm Tuấn Minh bế con gái mình đứng cạnh Kim Tuệ trước một chiếc banh kem ba tầng, vui vẻ cùng cả nhà hát mừng sinh nhật, nhạc đệm piano du dương như góp phần làm bầu không khí trở nên thiêng liêng và ấm áp giữa mùa đông.   "Happy birthday to you  Happy birthday to you  Happy birthday, happy birthday and the start burn tonight. Happy birthday to you  Happy birthday to you  Happy birthday, happy birthday, happy birthday to you. Chào mừng sinh nhật đáng yêu  Chào mừng sinh nhật dễ thương  Mừng ngày chúng ta sinh ra đời  Cùng vì sao xa toả sáng. Chào mừng sinh nhật đáng yêu  Chào mừng sinh nhật dễ thương  Mừng ngày chúng ta sinh ra đời  Hát với nhau lời chúc mừng."   Lời bài hát kết thức cũng là lúc chiếc nến số một trên bánh kem được thôi, cả ba cùng nhìn nhau cười, có thể nói Tuệ Mẫn chính là sợi dây liên kết vô hình kéo mọi người lại gần với nhau hơn. Sau nghi thức thổi bánh kem, đáng lẽ là tới phầnbosc đồ vật chọn nghề, nhưng ông ngoại của Tuệ Mẫn đột nhiên đứng lên, tay rút ra một lá thư do chính ông viết để gửi tặng cho cháu ngoại, đọc to dõng dạc một cách đầy truyền cảm.   "Hôm nay là thôi nôi của cô bé đáng yêu này, trông con ngày càng xinh xắn và dễ thương đấy! Chúc con sức khỏe, nụ cười, sự xinh đẹp và hạnh phúc. Càng lớn nàng công chúa nhỏ của nhà ta càng xinh xắn, đáng yêu, hãy phát triển khỏe mạnh, năng động, hoạt bát như thế con nhé. Chúc con những điều tốt đẹp nhất sẽ đến trong ngày thôi nôi này. Sự thông minh và sôi nổi của con thật khiến ai cũng bất ngờ dù hôm nay chỉ mới là ngày thôi nôi con tròn một tuổi. Chúc con phát triển khỏe mạnh, luôn bình an và hạnh phúc. Cô bé đáng yêu, chúc mừng thôi nôi cũng như sinh nhật đầu tiên của con. Con thích món đồ chơi nào cứ nói cho ông ngoại, chúc con sự khỏe mạnh, thông minh và hoạt bát. Cảm ơn con vì đã mang đến thật nhiều niềm vui cho gia đình ta. Chúc mừng con hôm nay tròn một tuổi, đó là một kỷ niệm khó quên của mọi người. Chúc con mau lớn, xinh xắn, thông minh, lanh lợi. Một năm trôi qua thật nhanh, cô bé khóc nhè trên tay ngày nào giờ đã có thể đứng vững trên đôi chân của mình và bập bẹ nói. Chúc con ngày thôi nôi nhận được thật nhiều quà và lời chúc. Trộm vía con bé ngày càng đáng yêu, xinh xắn và cao hơn rất nhiều rồi đấy. Chúc mừng thôi nôi của con, chúc con thông minh, lanh lợi, khỏe mạnh và bình an.  Thật quá khoa trương khi chúc tương lai của con sẽ trở thành người như thế nào, chỉ mong rằng hiện tại con phát triển khỏe mạnh, xinh tươi và hoạt bát, kháu khỉnh con thôi. Vậy là đã một năm trôi qua kể từ ngày cô bé này cất tiếng khóc chào đời. Hôm nay là thôi nôi của con, con xứng đáng nhận được những món quà dễ thương và những lời chúc tốt đẹp nhất"   Sau khi ông ngoại chúc xong thì cả nhà ai cũng rưng rưng nước mắt, còn bé Tuệ Mẫn vẫn giương đôi mắt tròn xoe đó mà nhìn mọi người. Đúng lúc đó điện thoại của bà nội reo lên, thì ra là một cuộc gọi video call từ chủ tịch của công ty đối thủ. Vốn buổi thôi nôi này chính là một buổi tiệc riêng tư, nhưng không biết vì lý do nào đó ông Giang lại biết mà gọi điện. Màn hình điện thoại nhanh chóng được chuyển lên trên màn hình TV để cho cả nhà cùng xem   "Ái chài chúc mừng cô công chúa nhỏ của gia đình Lâm nha HAHAHAHAH. Là cô công chúa cơ đấy, tôi tưởng ông Lâm nói sẽ là một quý tử mà không phải sao. Tôi có đặt gửi tặng cô bé một cỗ xe ngựa như trong truyện cổ tích đấy, sau này nhớ cưỡi đi tới công ty làm việc nha bé con HAHAHAHAH."   Chưa kịp để mọi người nhà họ Lâm đáp trả, ông Giang lập tức tắt video call. Thì ra mục đính chính của ông Giang chính là chọc quê và giễu cợt cô công chúa nhỏ Tuệ Mẫn. Chính vì điều đó đã làm cho ông bà nội Kim Tuệ thẹn quá hoá giận, bắt đầu ngay nghi lễ bốc đồ vật chọn nghề ngay lập tức để kết hức buổi tiệc sớm.   Các chị giúp việc bưng mâm đồ ra trước mặt bé Tuệ Mẫn. Có thể thấy trong mâm đó có nhiều đồ hơn cả các gia đình bình thường khác. Trước vẻ hiếu động và tò mò của một đứa trẻ, tất nhiên khi thấy một mẫm đồ đầy đủ màu sắc như thế này thì cô bé sẽ rất hứng thú và muốn được chộp ngay những món đồ ấy ngay lập tức. Tay của Tuệ Mẫn giơ ra cũng là lúc mọi người mong chờ đến hồi hộp.    Món đồ đầu tiên được Tuệ Mẫn đụng vào và cầm lên xong thì các chị người làm lấy lại để lên một cái khay riêng. Món thứ hai, thứ ba cũng vậy. Kết quả cuối cùng cũng đã có. Trên khay nghề nghiệp của cô bé Tuệ Mẫn, món đồ đầu tiên là một chiếc micro, kế tiếp là một đôi giày nhảy, cuối cùng là một bản soạn nhạc. Khi thấy kết quả như vậy Kim Tuệ thở phào một cái, nghề này cũng không quá thiệt thòi cho Tuệ Mẫn, đã vậy cũng coi như cô bé thay bà thực hiện ước mơ còn dang dở khi xưa.   "Cũng giống như mẹ nó, đồ xướng ca vô loài. Tôi mệt rồi lên phòng nghỉ đây."   Nói xong bà nội của Tuệ Mẫn đi lên lầu, bỏ lại tất cả mọi người cùng với bầu không khí ngượng ngùng siêu đáng sợ…  ________________ Bài hát sử dụng: Happy birthday
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD