Chap 1: Xuyên sách rồi?
Đệ nhất tự nhận thẳng nam Bạch Khả Nhiên, trên lý thuyết mà nói, chắc chắn không có hứng thú tiếp xúc đối với những thể loại ngôn tình như thế này.
“Những năm tháng thanh xuân chúng ta bỏ lỡ” là tiểu thuyết ngôn tình vườn trường đang rất được yêu thích, thuộc thể loại ngược luyến tàn tâm, hào môn thế gian, nam chính điên cuồng theo đuổi, nữ chính thờ ơ lạnh nhạt, trải qua bao lần tự ngược, rốt cuộc cũng kéo được chút thương cảm của mỹ nhân, được mỹ nhân ngược thêm chút nữa rồi happy ending.
Một bộ tiểu thuyết ngược nam chính điển hình.
Nam chính bộ tiểu thuyết bối cảnh không tầm thường, là đại thiếu gia của Lục thị, trong vòng tròn giới thượng lưu ở trốn phồn thịnh này, không ai không biết đến độ quyền thế của gia tộc hắn. Ngoại hình xuất chúng, học tập xuất sắc, thể thao toàn diện, giá trị vũ lực cao, mỗi ngày nhận không biết bao lời tỏ tình. Vậy mà ngay lần đầu gặp nữ chính, đã si mê đến phát cuồng, tự làm chính mình tổn thương, hòng kéo được chút ít thương hại của mỹ nhân. Thứ tình cảm thâm tình ấy, lấy được không ít nước mắt của độc giả.
Tất nhiên có ngoại lệ…
Trong mắt Bạch Khả Nhiên xin phép hình dung bằng bốn chữ: Thảm không nỡ nhìn.
Một nam nhân hết lần này đến lần khác tự ngược, từng chút một phá hủy cuộc sống đầy hào quang, sa vào vũng bùn lầy u ám, bạo lực. Chỉ vì một nữ nhân lúc nào cũng thờ ơ lạnh nhạt? Là cậu, thật sự nhìn không được.
Bạch Khả Nhiên tức giận đến đập bàn: “Nam nhân ngu ngốc, không yêu được nữ nhân có thể yêu nam nhân mà, anh xoắn cái gì?”
Lời nói vừa dứt, trời đất xung quanh như đảo lộn, Bạch Khả Nhiên từ từ ngất đi.
-------
Ánh sáng đến chói mắt qua khung cửa sổ mờ đục nhanh chóng kéo cậu tỉnh dậy. Như vừa trải qua giấc mộng dài, Bạch Khả Nhiên hơi nhíu đôi lông mày lại, cố gượng mở đôi mắt. Cảm nhận đầu tiên của cậu là sự nhức nhối ở một bên đầu, cổ họng khô rát, thêm vào đó là cái cảm giác đau đớn trên cơ thể.
Mệt mỏi thật đấy nhưng thời khắc này, cái cảm giác ẩm ương trong cơ thể khiến cậu chẳng thể nào dìm bản thân vào giấc ngủ được nữa.
Mất một lúc định thần lại, Bạch Khả Nhiên từ từ mở lại đôi mắt để nhìn rõ khung cảnh xung quanh. Là lớp học.
“Cả lớp chú ý. Trao đổi nhỏ tiếng một chút, tránh ảnh hưởng đến giấc ngủ của bạn học phía trên!”
Tiếng cười xung quanh trở nên ồn ào. Bạch Khả Nhiên có chút đỏ mặt, rồi nhận thấy có gì đó sai sai.
Mẹ nó! Trọng tâm không phải ở đây!
Nơi này rốt cuộc đâu vậy?
Đây không phải lớp học của cậu a.
Bạch Khả Nhiên bất ngờ đến bật dậy, tầm mắt đảo quanh rồi dừng lại trước bục giảng, là một thầy giáo trung niên đứng tuổi, cũng bất ngờ nhìn lại cậu. Bốn mắt trừng nhau.
Bạch Khả Nhiên: “…”
Trần lão sư: “…”
Bạch Khả Nhiên: “A...xin lỗi, xin hỏi, đây là nơi nào vậy ạ?”
Xung quanh hít một ngụm khí lạnh. Lớp học đang ồn ào, phút chốc rơi vào tĩnh lặng. Các bạn học cuối cùng cũng không nhịn được lâu mà phụt cười.
Trần lão sư đưa tay đẩy cặp kính đen, nhìn cậu nghi hoặc: “Bạch Khả Nhiên, em đây là vẫn chưa tỉnh hẳn?”
Bạch Khả Nhiên im lặng cúi đầu: “…”
Trần lão sư: “Bạch Khả Nhiên, em nghe cho rõ. Đây là lớp 10A1 chuyên khoa học tự nhiên, trường trung học thực nghiệm Bắc Kinh. Bình thường em học tập đã không tốt, giờ ngay cả trí nhớ cũng không dùng được có phải không?”
Tiếng cười đùa xung quanh trở nên ồn ào hơn. Nhưng với cậu thì thông tin vừa rồi có chút không dễ tiếp nhận.
10A1? Trường trung học thực nghiệm Bắc Kinh?
Chờ một chút, cái tình huống quái quỷ gì đây? Cậu có cảm giác không mấy chân thực.
Đây chẳng phải là lớp học của nam chính trong tiểu thuyết “Những năm tháng thanh xuân chúng ta bỏ lỡ” hay sao?
Được rồi, nếu như cậu nhớ không lầm, có một nhân vật phụ trong tiểu thuyết có tên trùng với tên của cậu. Đó cũng là lý do tại sao ông anh quỷ quyệt Bạch Khả Lâm đam mê tiểu thuyết ép cậu đọc bằng được. Bởi vì đây là một nhân vật trà xanh điển hình, sống không quá hai chương. Vì dây dưa không rõ ràng với nữ chính nên bị nam chính bắn cái éc, tàn đời.
Chỉ là ngàn vạn lần không nghĩ tới, cậu lại xuyên vào sách, thành nhân vật Bạch Khả Nhiên, ra trận không quá hai chương, trở thành pháo hôi trong mối tình ngọt như mật của nam nữ chính kia. Quá là không chân thực rồi.
Sau khi nhận thức bản thân đã thực sự mở cổng đến một thế giới mới, giây tiếp theo, Bạch Khả Nhiên oanh oanh liệt liệt lăn ra ngất.
------
Lần thứ hai tỉnh lại là một không gian khác, là phòng y tế của trường.
Bạch Khả Nhiên tỉnh lại, việc đầu tiên là đưa tay cầm ngay chiếc điện thoại di động ở bên cạnh. Sau một hồi tìm kiếm tin tức, cậu cuối cùng cũng chấp nhận một sự thật, bản thân đã thật sự xuyên sách. Hơn nữa là xuyên vào một cuốn tiểu thuyết não tàn, ngu ngốc, với thân phận của một tên trà xanh phú nhị đại trùng tên trùng họ.
Nhị thiếu gia Bạch thị, Bạch Khả Nhiên.
Vứt điện thoại sang một bên, Bạch Khả Nhiên bực bội vò tóc. Cậu nghiêng đầu, tấm gương lớn bên cạnh phản chiếu hình ảnh khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên. Nước da trắng hồng, đôi môi nhỏ nhắn, mái tóc ánh vàng mềm mại tôn lên đường nét tinh xảo.
Khuôn mặt này, không có khác biệt với gương mặt của cậu tại thế giới thực tại, chỉ là thêm phần non nớt, ngây thơ hơn. Quả nhiên là thiếu niên cành vàng lá ngọc, bảo dưỡng vô cùng tốt.
Trong đầu đột nhiên xuất hiện một đợt đau nhức, những ký ức của nguyên chủ dần dần hiện lên trong trí nhớ cậu. Con ngươi Bạch Khả Nhiên co rụt lại, cơ thể không phản ứng, trầm mặc một lúc lâu.
Xung quanh tĩnh lặng an yên, chỉ còn duy nhất âm thanh của những trang sách được lật giở nhẹ nhàng.
Lúc này, cậu mới thoát khỏi dòng suy nghĩ, nhìn sang bên cạnh trông thấy Thẩm Chúc - cũng là bạn thân từ hồi cởi chuồng tắm mưa của nguyên chủ đang ngồi khoanh chân ở giường bên cạnh, tay đang lật qua lật lại mấy trang tiểu thuyết yêu thích của cậu ta.
Nghe tiếng sột soạt từ cơ thể cậu cựa quậy từ trong chiếc chăn bông màu trắng, y mới ngẩng đầu lên, âm thanh không giấu được sự gấp gáp: “Tiểu Bạch, cậu tỉnh rồi.”
Thẩm Chúc tinh ý nhìn đôi môi khô nhợt nhạt của Bạch Khả Nhiên, nhanh tay rót một ly nước, mang tới cho cậu, quan tâm hỏi: “Cậu cảm thấy sao rồi?”
“Tớ ổn hơn nhiều rồi." Bạch Khả Nhiên vẫn có chút hơi choáng váng, đưa tay lên trán xoa nhẹ, nói đúng hơn là cậu đã bị shock đến choáng váng khi gặp phải tình huống xuyên không trớ trêu này, nhưng vẫn tỏ ra mình ổn, cậu hỏi thêm: "Tan học rồi sao?"
"Đúng vậy." Vừa nói, y vừa xoay người chỉ về phía chiếc tủ đứng hơi thấp màu gỗ tùng được đặt ở một góc phòng, đặt sách vào trong chiếc cặp táp màu đen, sau đó mới lại tiếp lời: "Cặp sách của cậu, tớ đã xếp gọn vào chiếc cặp đặt bên này rồi.."
Y cứ vậy mà thông báo cho cậu một đống thứ, mặc kệ việc cậu có đang chú ý lắng nghe hay không. Trong cơn đau choáng váng, cậu cũng chẳng biết phải bắt chuyện gì với y nữa. Hiện tại, cậu vẫn còn quá bối rối khi đối mặt với tình huống này.
Thẩm Chúc hơi không tự nhiên, tiến lại gần, thử nhiệt độ trên trán cậu, có chút xót xa, rót cho cậu một ly nước ấm, do dự một hồi lâu, nói: “Tiểu Bạch, cậu thật sự ổn chứ, có phải có chuyện gì giấu tớ hay không?”
Bạch Khả Nhiên nghe thấy có chút sững người, cúi đầu: “Thẩm Chúc, sao cậu lại hỏi như vậy?”
Thẩm Chúc đau lòng muốn chết: “Chúng ta từ bé đến lớn đều cùng nhau. Lần đầu tiên thấy cậu biểu hiện lạ lùng rồi đột ngột ngất xỉu như thế, tớ thật sự không yên tâm. Tiểu Bạch, tuyệt đối không được giấu tớ chuyện gì có được không? Có bệnh chắc chắn sẽ chữa được mà.”
Giây tiếp theo liền ôm cánh tay cậu khóc huhu.
Bạch Khả Nhiên trong lòng thở dài. Nội tâm buồn bực cùng phiền muộn. Cậu coi nơi này là một cuốn sách vô tri, nhưng mỗi nhân vật ở đây ngược lại rất chân thật, rất tình cảm. Ví dụ như người bạn trúc mã này đây, tình cảm dành cho cậu, tuyệt đối không thể là giả được.
Cậu uống một hơi cạn ly nước ấm trong tay, dịu dàng khuyên nhủ bảo mình không sao. Sau đó, đuổi khéo cậu bạn trúc mã ra về.
Dù thế nào cậu vẫn chưa thế quen được với những mối quan hệ của nguyên chủ trong tiểu thuyết này. Vẫn nên từ từ tiếp nhận thì hơn. Hơn nữa, không biết vì nguyên do nào, cậu vẫn luôn có chút tò mò với nam chính của cuốn sách – Lục Minh Vũ kia. Cũng chính là người đã tiễn cậu bay màu sau hai chương truyện.
Càng nghĩ càng tức.
Cuốn sách này hẳn nên đổi tên thành “Số phận bi thảm của các pháo hôi”.
Dù gì khi cậu đọc sách, tuy rằng không quá hoan nghênh những vật hi sinh này, nhưng suy cho cùng, một thế lực nào đó đã đưa cậu đến với thế giới này, cậu vẫn mong muốn có thể thay đổi vận mệnh của chính mình. Đôi mắt trong, đen láy chứa nhiều cảm xúc bất đồng, trong mắt chứa lóe lên một tia kiên định:
“Trở thành anh em tốt với nam chính, quyết không trở thành vật hy sinh.”