Sau buổi chào cờ, thầy Dũng - giám thị ra hiệu cho các lớp lần lượt về phòng học. Học sinh xếp hàng ngay ngắn, bước từng bước trên cầu thang. Nhưng vừa mới lên đến lầu một hàng lối đã nhanh chóng “tan tác”, tiếng cười nói bắt đầu rộn ràng khắp các tầng.
Vừa bước vào lớp, Mai chưa kịp ngồi ấm chỗ thì một bàn tay từ đâu vươn tới xoa đầu làm tóc cô rối bù như tổ quạ. Không cần nhìn, cô cũng biết thủ phạm chính là Nguyễn Minh Khôi - thằng bạn cùng bàn nghịch ngợm. Khôi cười nham nhở, làm những đường nét góc cạnh trên khuôn mặt nó càng nổi bật hơn
"Ê, nấm lùn, mày làm bài tập chưa? Cho tao mượn vở chép cái coi."
"Làm rồi, nhưng mượn thì đừng hòng! Đã bao nhiêu lần rồi tao phải nói là: 'Không làm bài, không mượn vở!'. Mày nghĩ tao là thư viện công cộng chắc? Cần hỗ trợ thì mời sang "giáo sư Châu" mà học. Còn nữa, bỏ cái tay ra trước khi tao chặt tay mày!" Mai gằn giọng, gạt tay cậu ra và chỉnh lại mái tóc.
Nhỏ Châu ngồi ở cuối lớp nghe vậy lập tức lên giọng trêu chọc:
- Ê, không giúp "chồng" mày hả? Sao lại "bỏ rơi" người ta thế?
Thằng Hoàng vốn là chuyên gia chọc ngoáy, cũng hùa vào "Đúng rồi, nấm lùn gì mà ghê gớm dữ! Ai mà được nó 'để ý' chắc suốt ngày bị kiểm tra bài tập mất thôi."
Khôi lắc đầu, mặt đầy 'uất ức' "Thôi, bạn bè kiểu này cho xin. Đúng là "nấm lùn không có lòng từ bi!"
Mai ném quyển vở Toán về phía Khôi, giọng như ra tối hậu thư "Lần cuối đấy! Thêm một lần nữa là mày biến!"
Khôi cười khổ đáp "Biết rồi, biết rồi! Nấm lùn nhà ta nay tốt bụng gớm nhỉ!"
Trong lúc Khôi hí hửng mở vở chép, thằng Đạt ngồi ở bàn phía trên mặt đờ ra như vừa bị mất đồ, nó hoang mang hỏi "Ê, tụi bây chép cái gì đấy? Có bài tập về nhà hả?"
Châu trợn mắt nhìn nó "Rồi, rồi, ngu luôn. Bài tập hình học, cả đống đấy."
Đạt bèn lân la đến gần Châu, giọng ngọt như mía lùi "Châu ơi, cho tao mượn vở với, lần này thôi mà!"
"Cút, tự làm tự chịu. Ai biểu mày tối qua ôm cái điện thoại đến khuya, không thèm làm bài."
Hoàng đứng cạnh cười đắc chí "Đấy, tao nói có sai đâu! Cái tội ngủ gục trong giờ với ôm điện thoại suốt ngày đấy."
Đạt vẫn kiên trì bám lấy Châu, ánh mắt van nài "Châu ơi, xin mày đấy! Mày mà không giúp tao, cô Lan 'đo ván' tao mất!"
Châu thẳng thừng "Đéo và đéo! Định dùng nước mắt mà 'lừa tình' tao à?"
Đạt nhăn nhó, ánh mắt hướng về phía Mai như thể hy vọng cuối cùng "Mai ơi, mày giúp tao đi! Tao không muốn bị gọi phụ huynh đâu!"
Hoàng lập tức cười như được mùa "Con Mai nó chuyên Đại số mà mày hỏi nó toán hình? Như kiểu hỏi người giỏi marathon giúp chạy nhanh trong sprint vậy!"
Mai nhún vai "Chứ còn gì nữa, vậy có khác gì nhờ thợ sửa xe chữa bệnh cho gà!"
Châu không bỏ qua, tiếp tục châm biếm "Tao thiết nghĩ, mày cần một lớp học 'Bí kíp sinh tồn khi lười học Toán hình' chứ không phải vở bài tập của tao đâu!"
Cuối cùng, Châu cũng chịu mềm lòng, nhướng mày "Được, tao cho mày mượn, nhưng điều kiện là mai phải mời tao một ly trà đào bốn mùa!"
Đạt ngẩn người "Hả? Giúp bạn bè kiểu gì mà còn bắt đền trà đào?"
Châu nhếch mép cười "Ừ đấy! Không chịu thì..." Châu còn chưa nói hết câu, vở đã bị Đạt chộp lấy.
"Được, được! Đều được hết!"
Nói rồi, Đạt vội cắm đầu chép như “giải cứu thế giới.
Nhưng niềm vui chẳng tày g**g khi Đạt còn chưa kịp chép được nửa bài thì từ cửa lớp, một giọng hét hoảng hốt vang lên "Cô Lan vào!"
Đạt giật bắn, mặt tái mét, vội vàng đẩy vở về chỗ cũ.
Cả lớp lập tức im bặt, đồng loạt quay về chỗ ngồi.
Cô Lan đặt tập giấy xuống, nhìn cả lớp "Bài tập về nhà ai chưa làm tự giác đứng lên!"
Tất cả đều im thin thít. Vẻ nghi ngờ hiện rõ trên khuôn mặt cô. Cô gõ nhẹ lên bàn, ngữ điệu đanh thép hơn "Vậy, từng người lên bảng giải lại bài tập tôi giao, và không cầm theo vở!"
Đạt tái mặt, không ngừng cầu nguyện trong lòng rằng cô sẽ không gọi tên mình.
- Trần Minh Thúy, lên bảng giải bài tập số 5!
- Lê Xuân Bình, lên giải bài số 7!
Thúy bước lên bảng với vẻ mặt bình tĩnh, còn thằng Bình thì cứng đờ người, trông có vẻ hơi căng thẳng nhưng ít nhất cậu cũng đã làm bài tập trước đó.
Đến lượt Đạt, mắt cậu lộ rõ vẻ lo sợ khi cô Lan nhìn chằm chằm về phía mình:
- Phạm Quốc Đạt, lên bảng giải bài tập số 3!
Đạt từ từ lê bước lên bảng, dáng người nó nhỏ thó trong bộ đồng phục rộng thùng thình.
Đạt đứng trên bảng, nhìn vào đề mà như đọc tiếng nước ngoài. Sau một hồi đứng im không nhúc nhích, nó bắt đầu viết lung tung vài công thức, thỉnh thoảng quay xuống nhìn cả lớp cầu cứu. Châu thì thầm với tôi:
- Tí nữa mà nó không giải nổi, chắc chắn cô Lan sẽ “cưỡng chế” nó làm bài tập cả tuần!
Cô Lan gõ mạnh lên bàn:
Cậu giải bài gì mà như đang vẽ tranh trừu tượng vậy?
Cả lớp cười rần lên, Đạt run rẩy đáp:
- Dạ, thưa cô... em... em có làm bài... nhưng mà em không nhớ!
- Đem vở lên đây cho tôi kiểm tra!
Đạt mặt mày xám ngoét, không còn cách nào khác, đành lôi vở bài tập ra và đặt lên bàn. Cả lớp không thể nhịn cười khi thấy cô Lan lật vở của Đạt ra và nhận thấy rằng không chỉ bài tập được giải đúng mà còn theo kiểu “rút gọn” rất ấn tượng. Cô quắc mắt nhìn Đạt, tức giận nói:
- Anh có chắc đây là bài của mình không? Bài giải trong vở của anh không chỉ đúng mà còn là cách làm rút gọn của mấy đứa học sinh giỏi. Nhưng khi giải trên bảng, lại không viết nổi một chữ!
Đạt sợ hãi, lắp bắp:
- Dạ, thưa cô, em… em chép bài của bạn ạ. Nhưng mà… giờ em không nhớ rõ cách giải.
- Anh giỏi quá nhỉ? Đã không làm bài tập lại còn chép bài của bạn. Nếu đã chép bài của người khác, ít nhất cũng phải biết cách giải bài đó chứ! Tôi không chấp nhận được lý do này, chiều nay gọi phụ huynh lên gặp tôi!
Cô Lan tiếp tục:
- Tôi cũng cảnh cáo lần cuối. Các anh các chị mà dám đưa bài cho bạn chép mà để tôi biết được thì vào sổ đầu bài hết!
Đạt đứng lặng im một lúc, trước khi cô lại quát:
- Còn anh! Đứng đây làm gì? Bước về chỗ, nhanh!
Đạt vội vàng quay trở về bàn, mặt mày vẫn còn xanh xao vì sợ hãi. Cô Lan lắc đầu ngao ngán rồi tiếp tục tiết học. Không khí trong lớp trở nên im ắng, chỉ còn tiếng bút lách cách và thỉnh thoảng có tiếng thì thầm trao đổi.