Chương 1: Dương

1153 Words
Thành phố Đông Hải vào một đêm mưa tầm tã, Mễ Hưng là một con đường xa hoa nổi tiếng thành phố Đông Hải, hai bên đường là những quán bar, vũ trường … với tiếng nhạc ồn ã , những lần vung tiền của những tên thiếu gia hay tiếng cười nói của những cô gái trẻ. Bên trong một ngõ nhỏ tối tăm nằm ở cuối Mễ Hưng, hơn chục tên ăn xin nằm hai bên ngõ, dưới lưng bọn chúng chỉ là những tấm chiếu, những miếng vải rách nát, kết hợp với những tia sáng nhỏ bé từ chiếc đèn đường cũ tạo nên một khung cảnh hoàn toàn đối lập với thế giới phồn hoa bên ngoài, như thể đây mới là bản chất chân chính của Mễ Hưng nằm sau vẻ phồn hoa, náo nhiệt. -       BA …. ! Cuối ngõ nhỏ ấy, có 3 tên du côn mà một tên ăn mày. -       Khốn kiếp. Mày có định đưa tiền bảo kê cho bọn tao không. Câu nói vang lên từ miệng một tên du côn với mái tóc vàng chóe. Người hắn cao, gầy nhom lộ ra từng chiếc xương sườn, giống như một cái sào biết di động. -       … lấy … đâu ra chứ… Một vài tiếng thều thào từ miệng tên ăn xin thốt ra, nhỏ đến nỗi mà phải ghé sát tai mới có thể nghe rõ. -       Bọn tao không cần biết mày kiếm đâu ra tiền, chỉ cần biết nếu mai không có thì cái mạng nhỏ của mày cũng không còn đâu. Một gã đầu trọc trong số chúng đe dọa, hắn đưa tay vào túi áo của gã ăn mày, lấy ra vài đồng xu lẻ, nhổ một bãi nước bọt lên người tên ăn xin rồi lững thững đi ra khỏi ngõ nhỏ, phía sau hắn à hai tên đàn em đi theo nịnh bợ. Gã ăn xin lấy tay xoa xoa bên má đã bị đánh đến biến dạng, cặp mắt hắn đạm mạc, như thể không có tiêu cự, hắn đã quá quen với những trận đòn này. Hắn dựa người vào bức tường rồi dần dần nằm gục xuống. Nền đất tuy lạnh, nhưng không lạnh lẽo bằng tâm hắn. Gã ăn mày tên là Dương, chỉ có một chữ Dương, hắn không có tên đầy đủ, hay đúng hơn là hắn không rõ tên đầy đủ của hắn là gì. Dương là được người ta đưa đến trước cửa cô nhi viện vào một đêm giông. Sáng hôm sau, có người qua đường nhìn thấy một cái giỏ tre, bên trong là một đứa bé toàn thân lạnh ngắt với một tờ giấy ghi tên của hắn: “ Dương”. Hắn được nhận vào cô nhi viện, có thể nói trong cuộc đời Dương, đó là quãng thời gian duy nhất hắn cảm thấy ấm áp, là lần đầu tiên là duy nhất hắn cảm nhận được tình người. Năm Dương 10 tuổi, cô nhi viện phải đóng cửa, người ta đã không còn đủ kinh phí để duy trì nơi này. Những đứa trẻ mồ côi trong cô nhi viện, có đứa may mắn được nhận vào gia đình khá giả nào đó, đổi đời. Còn những đứa trẻ như Dương thì đi khắp đầu đường xó chợ, làm đủ mọi việc để kiếm sống. Cuộc sống ở một thành phố đông đúc xa hoa như Đông Hải tưởng chừng như đơn giản nhưng trên thực tế đối với những đứa trẻ từ nhỏ sống trong cô nhi viện thì lại không dễ dàng gì. Trở lại với thực tại, Dương ngửa mặt lên nhìn bầu trời đêm, có vài giọt mưa rơi trên gương mặt lấm lem của hắn. Hắn không nhìn thấy gì trong bầu trời đêm ấy cả, cũng giống như tương lai của hắn vậy – mờ mịt. Năm nay Dương 15 tuổi, những đứa trẻ ở cái tuổi ấy thậm chí còn chưa rời khỏi vòng tay cha mẹ, còn Dương, hắn đã quá hiểu về cuộc đời, 5 năm bôn ba khiến cho khuôn mặt của hắn mất đi sự hồn nhiên, thay vào đó là sự từng trải, truân chuyên. Phải, hắn đã quá mệt mỏi với cuộc sống. Những đứa trẻ năm đó rời cô nhi viện cùng hắn, có đứa đã chết, có đứa bỏ thành phố này mà đi, cũng có những đứa cùng đường mà trở thành trộm cắp. Dương không đi trộm cắp, hắn vẫn nhớ lời dạy về sự lương thiện của các sơ trong viện, nhớ ánh mắt yêu thương, tràn đầy hi vọng của các bà dành cho những đứa bé mà họ nuôi nấng như con của mình. Hắn đã làm đủ mọi công việc từ bốc vác ở bến cảng, phục vụ ở những quán ăn,… những với một thiếu niên 15 tuổi như hắn trong cái xã hội phức tạp ấy, thứ hắn nhận được chỉ là sự khinh thường, bóc lột và vài đồng bạc lẻ. Thi thoảng hắn sẽ ngửa mặt lên mà thét lên với trời, hắn hận cuộc đời, hận cha mẹ hắn, những người sinh ra hắn rồi lại vứt bỏ hắn, hận những kẻ khốn kiếp đã đẩy hắn đến bước đường này, Bỗng nhiên, Dương đứng dậy, dựa vào bức tường, lê lết tấm thân mệt mỏi ra ngoài đường lớn, hắn nhắm mắt lại cảm nhận mọi thanh âm xung quanh, vẫn là những tiếng cười nói ồn ã, vẫn là tiếng nhạc ầm ĩ vang lên. Một chiếc xe đi qua… Bỗng Dương mở mắt, trong mắt hắn lúc này không còn bất lực, mệt mỏi mà là giải thoát. Rầm !!!! Bên tai hắn vẫn còn vang vọng tiếng hét sợ hãi của cô gái trên chiếc xe, in vào đôi mắt hắn là vẻ mặt tái nhợt, hoảng sợ của gã tài xế. Hết rồi ! cuối cùng thì cái đời khổ nhục của hắn cũng hết rồi. Người ta thường nói giây phút cuối đời là giây phút dài nhất. Mọi kí ức dường như thoáng chạy qua trong tâm trí Dương, như một cuốn phim chạy chậm, hắn không luyến tiếc điều gì nữa, có chăng cũng chỉ là quãng thời gian ngắn ngủi trong viện cô nhi, lòng hắn nhẹ nhõm. Nhưng có thật là hết không ? Vào khoảnh khắc chiếc ô tô đâm vào Dương, thiên lôi phủ xuống như muốn xé rách thương khung, không gian phẳng lặng bỗng trở nên trùng điệp vào nhau dần dần lộ ra một khe hở, giống như tờ giấy bị bàn tay vô hình của thương mang nắm lại, xé rách. Ngay khoảnh khắc ấy, hồn của Dương bị như bị kéo ra khỏi thân thể, trở thành một điểm sáng chui vào trong khe nứt không gian. 
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD