Buổi tối Mã Nhật Hà tâm tình không tốt lắm, ăn hai miếng cơm thì không ăn được, muốn khóc nhưng không khóc nổi, Ngô Xuân Nam bọn họ hiểu rõ cô ngày mai muốn đến trông coi chỗ thăm cha, cũng không dám hỏi trong nhà cô đến tột cùng chuyện gì xảy ra, mặc dù đoán được cái này tất nhiên với Trương Đức Toản người nam kia người thoát không khỏi liên quan, bất quá người trong cuộc không nói, bọn họ cũng không tiện truy vấn ngọn nguồn.
Sa sút tâm trạng truyền nhiễm, Hải Châu cũng là sầu não uất ức, cô trước mấy ngày nhìn thấy nha sĩ tiên sinh mang theo một vị mốt tiểu thư đến uống cà phê, hai người cử chỉ thân mật, nữ hài kia tử thỉnh thoảng hướng hắn vứt mị nhãn, nghe cái đó bụng phệ phòng khám bệnh lễ tân tiểu thư nói, nha sĩ tiên sinh cuối cùng kết thúc ba năm kim cương Vương Lão Ngũ đời sống, giao bạn gái hữu.
Bốn vị thanh niên mang tâm sự riêng sớm ngủ, hôm sau trước kia, Mã Nhật Hà lên Lê Hữu Trác xe, hai người lái về phía vùng ngoại thành nam tử nhà tù.
Lê Hữu Trác dò xét bên cạnh cái này dị thường trầm mặc cô gái tử, một hồi đột nhiên xuất hiện gia đình biến cố khiến cô thành thục không ít, ngày xưa tùy hứng trương dương đã biến mất không thấy, khí chất trầm tĩnh không ít, người xem ra cũng gầy, nghĩ đến trong khoảng thời gian này ăn đau khổ, chẳng qua đối với nhà ấm trong đóa hoa mà nói, nhiều trải nghiệm chút ít đau khổ cũng không phải chuyện xấu, xảy ra chuyện sau ông chủ đặc biệt Địa Mệnh làm hắn không nên nhúng tay giúp cô, nghĩ đến cũng là nghĩ đúc luyện cô, dù sao hắn đã không thể che chở cô quá lâu.
Hắn thử đánh vỡ trầm mặc: "Bây giờ ở nơi nào?"
Mã Nhật Hà cũng không nghĩ giấu diếm hắn: "Ở tại nhà bạn trong."
"Gì người bạn? Hàn tiểu thư không? Tôi nghe nói cha mẹ của cô đưa cô xuất ngoại." Lê Hữu Trác không yên tâm nhiều hỏi một câu, theo hắn biết, Mã Nhật Hà trước kia chỉ và Hàn Linh pha trộn, hai cô gái thường thường không khớp hộp đêm, không ít khiến Mã Chí Thanh quan tâm.
"Không phải cô, là một cái khác cái người bạn, cũng là cô gái tử, gọi Hải Châu, chúng ta cùng nơi cùng thuê, tiền thúc cậu yên tâm đi." Hai nam hai nữ cùng thuê một phòng nghe vào có hơi sợ hãi, Mã Nhật Hà không nghĩ tới giải thích thêm, đơn giản đề một chút thì không nói thêm lời.
Lê Hữu Trác gật đầu, mở miệng nói chính sự: "Tiền thúc trong khoảng thời gian này đúng cậu quan tâm chưa đủ, hy vọng cậu thông cảm, ba của cậu nợ nần tôi đều xử lý tốt, tiếp xuống cậu an tâm đời sống, không cần lo lắng sẽ có chủ nợ quấy rầy cậu."
"Chỉ là..." Hắn dừng một chút, "Tiền thúc chỉ có thể giúp cậu tới đây, Nhật Hà, sau này mọi thứ đều cần nhờ chính cậu. Hy vọng cậu tha thứ ba của cậu, hắn là tôi Lê Hữu Trác cả đời này kính nể nhất, người, tôi theo không có gì cả sinh viên chậm rãi đi cho tới hôm nay, đều không ly khai khổ tâm của hắn vun trồng, theo một ý nghĩa nào đó, hắn không chỉ có là tôi ông chủ, càng là của tôi giáo viên. Đi cho tới hôm nay, hắn có hắn nỗi khổ tâm trong lòng, chờ cậu niên kỷ lại lớn một ít liền sẽ rõ ràng, làm người, thường là thân bất do kỷ, có một số việc dù là cậu biết rõ không đúng, nhưng hay là phải đi làm."
Hắn lần này lời từ đáy lòng nói xong, thừa dịp đèn đỏ dừng lại, hắn nhìn Mã Nhật Hà: "Cho nên, không nên oán hận ba của cậu, có được không?"
Trong xe lâu dài trầm mặc, Mã Nhật Hà trong mắt dần dần uẩn đầy nước mắt, cô nghẹn ngào: "Tiền thúc, tôi không rõ..."
Cô nghĩ mãi mà không rõ quá nhiều sự tình, không rõ vì sao thật tốt gia đột nhiên hết rồi, không rõ chính mình một ngày trước hay là thân gia ức vạn thiên kim tiểu thư, hôm sau liền thành kẻ nghèo hèn, càng không hiểu là, cô tối yêu papa vì sao lại làm ra những thứ này thái quá cử động đến, lẽ nào hắn mạo hiểm trước đó thì không có thật tốt cân nhắc qua cảm thụ của cô không? Nhưng mama vứt bỏ bọn họ hai cha con lúc, hắn rõ ràng ôm cô xin thề cả đời cũng sẽ không rời khỏi cô a, hắn lẽ nào quên không?
Những thứ này nghi hoặc Lê Hữu Trác cũng không có cách giúp cô cởi ra, Mã Nhật Hà hiểu rõ chính mình đang oán trách, nhưng khi xa xa nhà tù những kia cao ngất tường vây vọt vào mí mắt, như một toà đảo hoang ngăn cách người ở bên trong và bên ngoài thân nhân liên hệ, lòng của cô không tự chủ được co rút đau đớn lên, lại nhiều hận cũng tại lúc này tan thành mây khói, cô nghĩ cô tối không thể tiếp nhận , hay là chính mình tối yêu papa lại bị nhốt tại chỗ đó, ngày ngày giày vò chịu khổ.
Lòng của cô đều muốn nát .
Mã Nhật Hà nói cho Lê Hữu Trác chính mình cần yên lặng một chút, Lê Hữu Trác tỏ ra là đã hiểu, người trẻ tuổi cần một tiếp nhận quá trình, cho nên tiên tiến đi quan sát .
Hắn lần này quan sát Mã Chí Thanh, ngoại trừ phải hướng hắn báo cáo kết thúc công việc công việc, mục đích quan trọng nhất là hay là khuyên Mã Chí Thanh tiếp nhận kháng ung thư chữa trị, hắn kiểu này tình hình, có thể muốn làm pháp xin phóng thích, nhưng đề mấy lần, Mã Chí Thanh đều cự tuyệt, Lê Hữu Trác tư cho là, ông chủ đây là dự định bỏ cuộc sinh mệnh , hắn lòng nóng như lửa đốt, cho nên hôm nay đặc biệt đem Mã Nhật Hà mang đến, hy vọng ông chủ nể tình duy nhất con gái phân thượng, có thể bỏ cuộc cái này hoang đường suy nghĩ.
Đại khái là trong ngục giam quy luật đời sống quy luật hữu ích cơ thể, Mã Chí Thanh ngoại trừ gầy chút, tinh thần còn không tệ, nghe Lê Hữu Trác báo cáo hết hắn bàn giao hắn làm chuyện, chỉ là nhàn nhạt nói một câu "Cậu xem đó mà làm thôi" thì lướt qua, đối với cái này trợ thủ, hắn từ trước đến giờ đều là phi thường tín nhiệm.
Lê Hữu Trác như thường chuyện xưa nhắc lại, Mã Chí Thanh như thường là lắc đầu cự tuyệt, vẫn là câu nói kia: "Lúc còn chưa tới."
"Ông chủ, mời cậu là Nhật Hà nghĩ đi, vì con gái, cậu cũng nên đi bệnh viện chữa trị a! Cầu cậu đừng có kéo dài nữa!" Lê Hữu Trác tận tình khuyên bảo khuyên nhủ, nghĩ mãi mà không rõ thường ngày duệ Ji-Young minh lão đầu tử vì sao bây giờ cố chấp như vậy.
Mã Chí Thanh lâm vào trầm mặc, qua tốt nửa thiên tài thở dài, nói một câu khiến người tôi không giải thích được: "Tôi đi chữa trị, cũng đơn giản nhiều thời gian mấy tháng mà thôi, đối tôi bảo bối mà nói, lại là quan hệ đến cô cả đời hạnh phúc."
Lê Hữu Trác há mồm muốn nói chuyện, lại bị hắn khoát tay ngăn lại: "Chuyện này đừng nhắc lại , tôi tâm lý nắm chắc."
Thấy trợ thủ đủ kiểu không hiểu, hắn khuôn mặt ngưng trọng dặn dò: "Trác xanh, tôi sinh bệnh sự tình, nhớ lấy đừng nói cho Nhật Hà, cũng đừng đi giúp cô, tôi sắp chết, tôi trước khi chết còn muốn cuối cùng cược một lần, lần này đánh bạc, không dựa vào kỹ thuật toàn bằng cảm giác, cậu nhất định phải phối hợp tôi."
"Cược thắng , vậy tôi cũng có thể qua đời mà nhắm mắt."
Mã Nhật Hà tựa ở bên tường ngẩn người, bả vai bị người quay một chút, Lê Hữu Trác cười nói với cô: "Nhật Hà, đi vào đi, hắn đang chờ cậu."
Cô chần chờ lên: "Cha tôi hắn..."
Cô đang sợ, sợ nhìn thấy hắn chịu đủ tàn phá dáng vẻ, vậy sẽ khiến cô tim như bị đao cắt.
Lê Hữu Trác xem thấu cô tâm tư, trấn an nói: "Ông chủ tinh thần không tệ, mau vào đi thôi, đừng khiến hắn sốt ruột chờ ."
"Ừm."
Mã Nhật Hà như trút được gánh nặng, cho hắn một ngây thơ đơn thuần tiếu dung, lập tức bước nhanh tiến vào, cô đắm chìm trong cha con trùng phùng trong vui sướng, lại cũng không biết sau lưng đưa mắt nhìn cô rời đi Lê Hữu Trác, nét mặt vô cùng ngưng trọng.
Nhà tù tiếp thấy thất.
Mấy tháng không gặp hai cha con cách một đạo thủy tinh bốn mắt nhìn nhau, đều trong cùng một lúc ướt hốc mắt, tốn một chút thời gian ngột ngạt mãnh liệt tâm trạng, Mã Nhật Hà tham lam nhìn bố gầy đến lõm vào đi gò má, nức nở nói: "Ba, cậu sao gầy nhiều như vậy? Bọn họ có phải hay không đánh cậu còn không cho cậu cơm ăn?"
Mã Chí Thanh lắc đầu, ôn nhu nhìn con gái: "Không cần lo lắng papa, ở đây ba bữa cơm quy luật, papa gầy đi xuống là bởi vì là giới trước kia thịt cá, Dạ Dày ít gánh vác ngược lại khỏe mạnh hơn ."
"Nhưng..."
Mã Nhật Hà bán tín bán nghi, còn nghĩ lại truy vấn thì bị Mã Chí Thanh nói sang chuyện khác, hắn áy náy nói: "Ba có lỗi với cậu, trong khoảng thời gian này để cậu chịu ủy khuất, nói cho papa, cậu bây giờ ở nơi nào? Có người hay không bắt nạt cậu?"
"Không có, không ai bắt nạt tôi." Mã Nhật Hà cười nói láo, "Ba, tôi quen biết mấy cái mới người bạn, bọn họ giúp tôi rất nhiều, cũng sẽ không bởi vì tôi không có tiền thì xem thường tôi, bây giờ tôi cùng bọn hắn cùng thuê đang cùng nơi, học xong dùng máy giặt, còn học xong làm cơm trứng chiên, đây đều là bọn họ dạy tôi, bọn họ nói đây đều là người nhất định phải học được đời sống kỹ năng, chờ cậu hiện ra, tôi giới thiệu bọn họ với cậu nhận thức..."
"Tôi Nhật Hà trưởng thành." Mã Chí Thanh từ ái nhìn qua con gái, tang thương trong mắt cất giấu quá Donay cho, khóe miệng ý cười có chút đắng sáp: "Cậu chờ một chút papa, chỉ cần một năm papa thì hiện ra, rất nhanh..."
Nghe hắn nói như vậy, Mã Nhật Hà trong lòng đột nhiên dấy lên hy vọng ngọn lửa, cô nói cho chính mình, thời gian một năm rất nhanh thì đi qua, sang năm lúc này cô siêu nhân lão ba thì xuất ngục, cuộc sống của bọn hắn rất nhanh lại lại lần nữa trở lại lúc ban đầu, cô vẫn như cũ là gì cũng không thiếu lương gia thiên kim, đến lúc đó, những kia đúng nhà cô bỏ đá xuống giếng người đều lại đạt được trừng phạt.
Cô đang tâm lý làm lấy mộng đẹp, lại nghe được ba cô thấm thía nói: "Nhật Hà, tiếp xuống papa có vài câu nặng muốn muốn nói với cậu nói, cậu muốn nhớ đang tâm lý không nên quên."
Mã Nhật Hà tinh thần phấn chấn, nghe lời gật đầu.
"Ba lần này thất bại , thế giới này chính là như vậy, khi cậu không có gì cả thời gian, có người cười giẫm cậu, có người coi thường cậu, tất nhiên, cũng sẽ có người vui lòng giúp cậu, những đạo lý này rất đơn giản, chính cậu cũng hiểu, nhưng hôm nay và dĩ vãng khác nhau , papa trước kia là con mắt của cậu, người nào là người tốt muốn tiếp xúc nhiều, người nào là người xấu muốn cách xa một chút, tôi đều sẽ nói cho cậu biết, nhưng mà bảo bối, sau này cậu phải tự làm ánh mắt của mình , lòng người khó phân biệt, nếu cậu thấy không rõ, thì nhiều tốn một chút thời gian đi xem, cậu phải nhớ ở, có ít người không có cậu tưởng tượng tốt như vậy, có ít người cũng không phải cậu thấy như vậy hỏng, chờ cậu học được xem hiểu lòng người, vậy papa thì triệt để yên tâm."
Mã Nhật Hà cái hiểu cái không gật đầu, đang cô đáy lòng, cô hy vọng cha của cô cả đời làm con mắt của cô, nhưng là như thế này bốc đồng lời nói cô không dám nói, lão ba nhất định sẽ mắng cô.
"Tóm lại, Nhật Hà, cậu nên độc lập , đừng có luôn muốn dựa vào papa, papa cũng có không giúp được cậu lúc." Mã Chí Thanh nhìn qua y nguyên mặt mũi tràn đầy ngây thơ con gái, nghĩ đến sau này cô không chiếm được hắn che chở, một người vượt mọi chông gai đi đến cái này tàn khốc nhân sinh, hắn thì đau lòng khó nhịn, yết hầu có cỗ nôn ra máu xúc động, hắn tốn vô cùng Đại Nghị Lực chế trụ.
Tĩnh chỉ chốc lát, hắn lên tiếng lần nữa: "Ba 4 5 tuổi mới có cậu, mẹ cậu mẹ rời khỏi sau, tôi càng là hơn hận không thể đem toàn thế giới cho cậu, cậu đại học tốt nghiệp về sau nói không muốn ra nước, cũng không nghĩ công việc, tôi đều tôn trọng cậu ý nghĩ, tôi một lòng chỉ hy vọng cậu vui vẻ, bây giờ nghĩ lại, dạng này chìm yêu sẽ chỉ hại cậu. Thừa dịp tôi còn chưa triệt để hủy trước cậu, tôi muốn đối cậu xách mấy điểm yêu cầu, như vậy tôi đang trong lao mới trôi qua an tâm."
Mã Nhật Hà thập phần thuận theo: "Lão ba, cậu nói đi, tôi nhất định sẽ nỗ lực làm được ."
Mã Chí Thanh vui mừng cười một tiếng: "Lão ba yêu cầu không cao, chỉ hy vọng cậu đừng có giống như trước kia như thế chỉ lo vui đùa, đi tìm một công việc, có thể tìm tới kiên trì cả đời hứng thú tốt nhất, tìm không thấy cũng không sao, người khác muốn cười liền theo hắn đi, nhớ kỹ, cậu là tôi Mã Chí Thanh con gái, chắc chắn không phải không còn gì khác rác rưởi."
Mã Nhật Hà mất hứng chu môi: "Ba, cậu nói cái gì đâu, tôi mới không phải rác rưởi."
"Tôi Nhật Hà dĩ nhiên không phải rác rưởi." Mã Chí Thanh thu liễm tiếu dung, nét mặt lập tức trở nên nghiêm túc, "Còn có, đời trước ừ oán không có quan hệ gì với cậu, đừng có suốt ngày nhớ cái này, đó là cha chuyện của ba, cậu chỉ cần qua tốt cuộc sống của mình, papa chỉ muốn cậu vui vẻ vui vẻ, đã hiểu không?"
"Đã hiểu ." Mã Nhật Hà không dám ngỗ nghịch lão phụ, nhưng mà cô đang tâm lý tự nhủ: Dạng này thâm cừu đại hận, cô làm sao làm đến quên?
Về thành trên đường, Lê Hữu Trác nói cho Mã Nhật Hà hắn tiếp nhận bên ngoài tỉnh một chỗ đại học Kinh tế Tài Chính mời, đi làm nửa năm khách tọa Giáo sư, Mã Nhật Hà đờ đẫn "A" một tiếng, nhìn ngoài cửa sổ xe lao vùn vụt mà qua phong cảnh, sầu não uất ức.
Lê Hữu Trác trước khi đi đưa cho Mã Nhật Hà một rất dày phong thư, cô hiểu rõ bên trong đựng là tiền, nghĩ đến cái này bố nhiều năm tâm phúc cũng nhìn ra cô hiện nay quẫn cảnh, cô đủ kiểu chối từ, Lê Hữu Trác vẫn kiên trì, cô đành phải nhận lấy.
Xuống xe, Mã Nhật Hà không có lập tức đi, có một vấn đề tra tấn cô rất lâu: "Tiền thúc, cha tôi vì sao lại thua? Hắn cũng không thua, là bởi vì là Trương Đức Toản cái đó hèn hạ dưới người cái bẫy không?"
Lê Hữu Trác trầm ngâm một sẽ cho cô đáp án: "Ba của cậu... Là thua cho chính mình."
Mã Nhật Hà trên đường ngẩn người một hồi, sau đó trực tiếp đi "Elaine" quán cà phê ngồi vào trời tối, nghĩ đến một lại một người rời khỏi cô bên cạnh, nghĩ đến vậy dài dằng dặc thời gian một năm, nghĩ đến cô thua thất bại thảm hại lão ba, khó chịu nghĩ phải say một cuộc.
Muốn uống rượu, thì thật đi uống, cô lôi kéo tan tầm Hải Châu, đón xe đi trước kia thường xuyên cùng Hàn Linh vào xem PUB, đêm mị.
Đến chính mình quen thuộc địa phương, Mã Nhật Hà có vẻ phá lệ hưng phấn, thúc giục Hải Châu gọi điện thoại cho Ngô Xuân Nam và Lạc Công Luật, để bọn hắn cũng đến cùng nơi này, tối nay cô mời khách.
Đêm mị trong tiếng người huyên náo, anh tuấn DJ đang đánh đĩa, trong sàn nhảy tất cả đều là người cuồng loạn vặn vẹo thân ảnh, lúc sáng lúc tối ánh đèn như quỷ mị lướt qua toàn trường, chiếu rọi ra nam nam nữ nữ tận tình thanh sắc gương mặt, Mã Nhật Hà huyết dịch đang sôi trào, cô tìm được rồi ngày xưa phóng túng vui đùa cảm giác, hô waiter điểm rồi một bình lớn rượu, mở ra nắp bình thì ngước cổ cốt cốt uống nửa bình.
Một bên Hải Châu vừa sợ vừa vội, làm là một gò bó theo khuôn phép cô gái tử, cô chưa từng tới bao giờ kiểu này ngợp trong vàng son nơi chốn, thấy Mã Nhật Hà tâm trạng không thích hợp, cô khuyên hồi lâu cô hay là đang mãnh rót rượu, đành phải gọi điện thoại thúc giục Ngô Xuân Nam bọn họ nhanh đến chút đến.
Hai cô gái cô đơn chiếc bóng, cô chú ý tới mấy cái người đàn ông không có ý tốt xem qua đến, vậy thú tính ánh mắt như sói đói âm thầm rình mò cừu non, Hải Châu thân thủ không tệ, nhưng không xác định chính mình mang theo một uống say vướng víu còn có thể không thể toàn thân trở ra.
Trực giác của cô tối nay Mã Nhật Hà tâm trạng vô cùng không thích hợp, bởi vậy càng thêm lo lắng.
Hải Châu đứng ngồi không yên, cuối cùng vô cùng lo lắng chiếm cứ thượng phong, lấy cớ đi nhà xí chạy đi ra bên ngoài, cô lật ra một cái mã số gọi ra ngoài.
Hải Châu lo lắng hãi hùng, Mã Nhật Hà lại toàn bộ không có nguy hiểm ý thức, cô cầm bình rượu, không để ý Hải Châu ngăn cản, nện bước phù phiếm bước chân liền hạ xuống sân nhảy, bên cạnh rót rượu, bên cạnh đi theo tiết tấu điên cuồng vặn vẹo lên.
Máu của cô đang lao nhanh, bên tai có điên cuồng âm thanh kêu gào, làm cô quên đi tất cả, làm cô về đến đi qua, cô hay là cái đó người người hâm mộ Thiên Chi Kiêu Nữ.
Cô một chút sân nhảy, thì có ba cái người đàn ông dựa vào đi qua, cầm đầu người đàn ông dáng người gương mặt đều không tệ, chỉ là mặc quá mức xốc nổi, xem xét chính là cái nhà giàu hoàn khố.
"Nha, đây không phải lương lớn tiểu thư không? Thật nhiều ngày không thấy, sao? Còn có tiền ra đây chơi?" Mở miệng nói chuyện chính là người đàn ông này.
Mã Nhật Hà chóng mặt xoay người, thì nhìn thấy Trần Chương tấm kia dầu mỡ mặt, nói mới nhớ hai người bọn họ hay là cao trung đồng học, cái này thiếu gia cũng là tốt số , đầu thai kỹ thuật cao siêu, trong nhà nghèo chỉ còn lại có tiền, hắn đời này không ôm chí lớn, sau khi tốt nghiệp đại học thì chờ xắp xếp việc làm ở nhà, mỗi ngày mang theo hồ bằng cẩu hữu uống rượu tán gái, Mã Nhật Hà chính mình mê, nhưng không biết vì sao, chính là chướng mắt đồng dạng thích chơi Trần Chương, hai người đi qua luôn luôn không đúng bàn. Đối với hắn hôm nay khiêu khích, cô cũng không thèm để ý, nhấc chân muốn đi, không ngờ rằng Trần Chương và hắn tùy tùng lại ngăn chặn đường đi của cô.
"Chó ngoan không cản đường, cút đi!" Mã Nhật Hà đỏ mặt giận dữ mắng mỏ.
"Nói tôi là chó? Haizz tôi nói Mã Nhật Hà, uống nhiều rượu đi? Cậu cho là hay là lúc trước? Trong nhà phá sản còn như thế chảnh, cậu ngược lại là đầu một." Trần Chương cà lơ phất phơ câu lên cô một đám tóc thưởng thức: "Không có tiền nói một tiếng, nể tình chúng ta ngày xưa tình cảm lên, cậu cùng tôi nhận cái sai, tiểu gia tôi ra số này, cậu lấy về giúp cậu một chút vậy nghèo Quỷ Lão cha..."
"Trần Chương cậu đi chết đi!"
Huyết khí dâng lên Mã Nhật Hà đồng thời không có cho hắn cơ hội khiến hắn lại nhục nhã cô đi xuống, thân thể của cô thể nhanh hơn đại não làm ra phản ứng, còn chưa nghĩ rõ ràng hậu quả của việc làm như vậy, trong tay bình rượu thì húc đầu nện ở Trần Chương trên trán.
Nhất thời trong lúc đó, toàn trường xôn xao, huyên náo âm nhạc cũng ngừng, tất cả mọi người khiếp sợ thấy lấy bọn hắn.
Trần Chương tất cả người bị nện mộng, lắc lư một chút, đưa tay sờ soạng trán một chút, thấy trên ngón tay đều là nhìn thấy mà giật mình máu, hoảng sợ kêu to: "Máu, máu a! !"
Hắn đẩy bên người tiểu tùy tùng, chỉ vào Mã Nhật Hà oa oa kêu to: "Đem Mã Nhật Hà cái này xú nương môn mang cho tôi đi, tôi hôm nay nếu buông tha cô tôi thì không họ Trương!"
Giương cung bạt kiếm lúc, một đạo âm thanh đâm đi vào: "Cậu đương nhiên không họ Trương, cậu với gia gia họ Tôn, cậu cái bắt nạt người phụ nữ Quy Tôn Tử!"
Ngô Xuân Nam và Lạc Công Luật đẩy ra đám người tiêu sái xuất hiện, bên cạnh còn đứng nhìn cái anh tuấn Vịnh Xuân Quyền thiếu nữ Hải Châu.
Trần Chương che lấy trán trừng mắt dựng thẳng mắt: "Mấy người lại là nơi nào nhảy ra tới ma cà bông? Dám gọi tôi Quy Tôn Tử, mấy người không muốn sống? ! Hiểu rõ cha tôi là ai không?"
"Bọn họ còn không phải thế ma cà bông, bọn họ là tôi người bạn!" Mã Nhật Hà ngữ khí kiêu ngạo, vì có người bạn hữu trượng nghĩa trợ giúp, lập tức cảm thấy tâm lý đã nắm chắc khí, hung ác nhìn chằm chằm Trần Chương mọi người: "Tôi người bạn nhưng Vịnh Xuân Quyền truyền nhân, mấy người ngược lại là đem tôi mang đi thử một chút?!"
"Ngô Xuân Nam, William!" Cô đối bọn họ dùng sức vẫy tay.
"Mẹ nó, Mã Nhật Hà cậu người chuyên gây họa, ba ngày hai đầu cho ông đây gây chuyện, đụng tới cậu tôi được sống ít đi ba năm." Ngô Xuân Nam như cũ miệng không nhường người, nhưng đối mặt mấy cái bắt nạt cô người, hắn hay là vô cùng trượng nghĩa cản ở người cô trước, chỉ vào Trần Chương cái mũi mắng: "Quy Tôn Tử, tôi quản cậu cha là ai, tôi chỉ biết là cha cậu không dạy qua cậu 'Người đàn ông không thể bắt nạt người phụ nữ' đạo lý này, cậu mẹ nó không phải người đàn ông!"
Lạc Công Luật hay là dáng vẻ lười biếng, trong mắt lại là sát khí tràn trề: "Với đám này rác rưởi nói nhảm gì kình, trực tiếp đánh đi, ông đây nắm đấm thật lâu không cần đều nhanh rỉ sét ."
Trần Chương giận không kềm được: "Hai chỉ không biết nói từ cái kia trong động chạy ra tới chuột thế mà còn dám trèo lên đầu tôi! Thì hai người các cậu chỉ yếu gà còn Vịnh Xuân Quyền truyền nhân? Tôi nhổ vào! Các anh em, lên cho tôi! Ai đánh cho vô cùng tàn nhẫn nhất, tôi đưa một chiếc BMW X 5."