Chapter 7

967 คำ
  Kiều Thi Ngữ cả người khó chịu, thật sự không muốn ở lại nữa, liền theo bản năng thì thầm một câu.   "Chuyện làm ăn của các người, tôi có ở đây không hay không cũng có ảnh hưởng gì đâu?"   "Tôi bảo cô ở lại thì cô ở lại, lấy đâu ra nhiều lời vô nghĩa như vậy? Mạc Viễn Phàm tức giận, liền giơ tay định tát Kiều Thi Ngữ.   Giây tiếp theo, một bàn tay lớn giữ tay hắn lại.   Mạc Viễn Phàm tức giận, nói chuyện cũng không khách khí, "Đứa nào không muốn sống nữa, dám cản ông mày lại? ”   "Hàm hồ! Cung gia cũng nơi anh có thể làm bậy sao? "Trợ lý Trang Thần của Cung Minh lớn tiếng quát lên.   Mạc Viễn Phàm lúc này mới chú ý tới, người giữ tay hắn dĩ nhiên là người đứng đầu trung tâm thương mại Dung Thành nổi danh đình đám, Cung Minh.   Ngay lập tức thay đổi sắc mặt, ân cần nói "Thì ra là Cung tiên sinh, là tôi có mắt không biết Thái Sơn không nhìn rõ."   Cung Minh nhàn nhạt liếc người phụ nữ nhỏ bé bên cạnh Mạc Viễn Phàm một cái, lạnh lùng nói. "Đánh phụ nữ không phải là kẻ được giáo dục tốt! Mạc gia chí ít cũng coi như là hào môn, ngay cả cái này cũng không biết? ”   "Cung tiên sinh giáo huấn rất đúng, tôi cũng là nôn nóng quá. Gia huấn nhà chúng tôi từ trước đến nay nghiêm khắc, không biết Cung tiên sinh có thời gian hay không, chúng ta tìm cơ hội cùng nhau nói chuyện? ”   Tuy rằng Vận Đằng hiện tại rất nổi tiếng, nhưng so sánh với Viễn Đông của Cung gia, vẫn chỉ là một hạt cát trong sa mạc, Mạc Viễn Phàm lẽ tất nhiên muốn dùng hết mọi biện pháp bám lấy Cung Minh.   “Không cần! “ Cung Minh không có hứng thú. Ngược lại nhìn về phía Kiều Thi Ngữ, giống như vô tình hỏi. "Vị này là?"   Mạc Viễn Phàm vốn còn tưởng hết cơ hội rồi? Đột nhiên nghe thấy Cung Minh hỏi như vậy, vội vàng nắm lấy tay Kiều Thi Ngữ, kéo cô về phía trước.   "Đây là phu nhân của tôi, Kiều Thi Ngữ."   Hắn đã nói rồi, Kiều Thi Ngữ người đàn bà này giữ lại vẫn có ích.   Vợ? Cung Minh nhíu nhíu mày, trong ánh mắt nhìn về phía Kiều Thi Ngữ mang theo sự lạnh nhạt.   Mà Kiều Thi Ngữ lúc này, căn bản không muốn xã giao với Cung Minh. Cứ cho cô là người cứng rắn mạnh mẽ đến đâu đi chăng nữa, cũng không thể vào lúc này, đối mặt với người đàn ông vừa mới cường bạo mình.   "Giới thiệu xong chưa? Vậy tôi đi đây. ”   Mạc Viễn Phàm nhỏ giọng cảnh cáo, "Cô lại muốn làm cái gì vậy? Đừng quên những gì tôi đã nói với cô trước khi đến. ”   Kiều Thi Ngữ cảm thấy bi thương, "Anh có biết bây giờ anh giống cái gì không? Giống như một má mì đang dẫn khách cho vợ mình! ”   Mạc Viễn Phàm tức giận cắn răng, "Kiều Thi Ngữ, con mẹ nó đừng có lên mặt với tôi! ”   Thanh âm không lớn, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra quan hệ của hai người không tốt.   Sắc mặt Cung Minh dần dần âm trầm, Trang Thần bên cạnh còn tưởng rằng có chuyện gì, đang suy nghĩ. Chợt nghe thấy Cung Minh đã mở miệng, "Viễn Đông tháng trước có một dự án, dường như Vận Đằng cũng tham gia đấu thầu phải không? ”   Mạc Viễn Phàm trong lòng vui vẻ, "Đúng vậy, không thể tưởng tượng được chuyện nhỏ như vậy, Cung tiên sinh anh cũng biết. ”   Trang Thần nhịn không được ở trong lòng lẩm bẩm một tiếng, chẳng có gì lạ. BOSS nhà họ là điển hình của một người nghiện công việc, nhìn qua là không quên?   "Ngày mai đem hồ sơ mời thầu đến văn phòng của tôi nói chuyện đi!"   Mạc Viễn Phàm thiếu chút nữa phản ứng không kịp, hạnh phúc đến quá đột ngột.   Nhưng, dù gì cũng là người lăn lộn trong xã hội, rất nhanh điều chỉnh lại. "Vâng, Cung tổng. Sáng mai tôi sẽ tự mình đem qua. ”   “Không!” Cung Minh nhìn thoáng qua người phụ nữ đang cúi đầu phía sau. -”   Để cô ấy đến!”   Nghe vậy, Kiều Thi Ngữ sửng sốt, vội vàng ngẩng đầu. Lại vừa lúc đối diện với con ngươi thâm sâu của người đàn ông, trong lòng lo lắng, cô cuống quít lắc đầu.   "Tôi không phải là người của công ty!"   “Vậy hãy quên chuyện này đi!” Cung Minh đột nhiên hết hứng thú, như đối với dự án này cũng chẳng để ý chút nào. Vốn dĩ, Vận Đằng cũng không phải lựa chọn tốt nhất.   “Không thành vấn đề!” Mạc Viễn Phàm nói, "Cung tổng, ngài yên tâm, ngày mai chúng tôi nhất định sẽ đến! ”   Bởi vì muốn trở về khẩn cấp chuẩn bị kế hoạch, cho nên sau khi Cung Minh rời đi, Mạc Viễn Phàm cũng kéo Kiều Thi Ngữ rời đi.   Chờ ra khỏi dinh thự Cung gia, Kiều Thi Ngữ mới đẩy Mạc Viễn Phàm ra. "Mạc Viễn Phàm, ý anh là sao? Tại sao anh đưa ra quyết định đó? ”   Mạc Viễn Phàm cười lạnh một tiếng, đột nhiên sắc mặt âm trầm xuống.   "Mẹ nó còn chưa hỏi cô! Vì sao Cung Minh lại gọi cô đi? Chuyện quái gì đang xảy ra giữa hai người? ”
อ่านฟรีสำหรับผู้ใช้งานใหม่
สแกนเพื่อดาวน์โหลดแอป
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    ผู้เขียน
  • chap_listสารบัญ
  • likeเพิ่ม