Chapter 5

841 คำ
  Ba ngày sau, dinh thự Cung gia.   Thư phòng lớn trên lầu hai, trang trí theo phong cách châu Âu trang nhã xa hoa, màu đen chủ đạo tinh tế lộ ra sự trầm ổn và yên tĩnh.   Lương Hoài An tựa vào cửa sổ, miệng lải nhải không ngớt.   "Những lão già Cung gia các anh thật đúng là biết nịnh bợ, nhìn anh trở về phỏng chừng phổi tức giận sắp nổ tung, lại còn có thể làm bộ làm tịch tổ chức tiệc tẩy trần cho anh."   Cung Minh không để ý tới hắn, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, đầu thuốc khói chập chờn.   Đợi đến khi Lương Hoài An không ồn ào nữa, anh mới mở miệng: "Bảo cậu tìm người sao rồi? ”   Lương Hoài An vẻ mặt vô tội, "Thật không thể trách tôi, nơi đó đang khai phá anh cũng biết, camera sớm đã không còn bóng dáng. ”   Đang nói, ngoài cửa có người giúp việc gõ cửa. "Đại thiếu gia, phía dưới đều chuẩn bị xong xuôi, lão gia mời ngài đi xuống.   "Biết rồi."   ......   Ngoài cửa lớn Cung gia, Kiều Thi Ngữ không được tự nhiên cứng đờ, chết lặng nhìn mặt đất.   Hôm nay, cô mặc một chiếc váy nhỏ màu đỏ hở vai, làm nổi bật làn da trắng của cô. Dáng người cùng khuôn mặt xinh đẹp, lại phối hợp với bộ trang phục này, giống như hoa hồng đỏ kiều diễm ướt át.   Mạc Viễn Phàm hài lòng gật gật đầu, nhỏ giọng cảnh cáo, "Hôm nay là dịp lớn, tốt nhất cô nên ngoan cho tôi một chút, đừng có gây chuyện. Nếu không, tôi sẽ không để yên. ”   Nói xong, hắn nắm lấy cánh tay Kiều Thi Ngữ, mang theo cô đi vào cửa Cung gia.   Yêu cái đẹp lòng người đều có, hai người vừa vào cửa, Kiều Thi Ngữ liền hấp dẫn ánh mắt toàn hội trường. Mạc Viễn Phàm muốn chính là loại cảm giác này, cảm giác đắc ý khi bị ánh mắt hâm mộ ghen tị của đàn ông khác bao vây. Cho nên, đem Kiều Thi Ngữ giữ chặt hơn.   Cung Minh vừa xuống lầu, giương mắt liền nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp này, nhịn không được dừng bước.   "Nhìn cái gì?" Lương Hoài An hỏi.   "Đó là ai?"   Nhìn theo ánh mắt Cung Minh, Lương Hoài An nhìn thấy một mỹ nhân mặc váy đỏ, "Chậc, thật đúng là cái đẹp trời ban , tôi không biết cô ta? Nhưng người đàn ông bên cạnh, tôi biết. Người đứng đầu tập đoàn Mạc Thị Vận Đằng tên là Mạc Viễn Phàm. Nghe nói tuổi trẻ tài cao, mấy năm nay Vận Đằng ở trong tay hắn phát triển rất tốt..."   Cung Minh không lên tiếng, ánh mắt lại một lần nữa nhìn về phía người phụ nữ kia.   Bàn tay nhỏ bé mềm mại như không xương, lưu luyến không kiêng nể gì trên người anh, giống như sóng biển triều lên xuống.   Đêm đó, mặc dù anh bị thương nặng, nhưng người phụ nữ đốt lửa trên người mình, anh vẫn không thể nào quên. Nhất là loại phụ nữ rực rỡ chói mắt như hoa hồng này, anh sẽ không nhớ lầm.   Còn tưởng rằng không tìm được nữa...   Mỹ nhân trong mắt cùng Lương Hoài An nói cái gì đó, sau đó liền đi về phía toilet, Cung Minh vội vàng cùng Lương Hoài An bên cạnh dặn dò một câu. "Các cậu đi trước, tôi chút nữa sẽ trở lại."   Liền đi theo cô.   Nhà vệ sinh.   Kiều Thi Ngữ vỗ vỗ mặt, chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần mệt mỏi. Mạc Viễn Phàm là một người phù phiếm, những năm gần đây, mỗi lần tham dự loại tiệc tùng này luôn mang theo cô bên người.   Cô đã chịu đủ ánh mắt không kiêng nể gì của những người đàn ông hám sắc kia, chỉ là Kiều thị hiện tại còn cần hắn.   Trang điểm lần nữa, Kiều Thi Ngữ mới đi ra khỏi toilet.   Trong hành lang, một người đàn ông đang đứng đó dựa lưng vào tường. Rõ ràng là tư thế rất lười biếng, nhưng lại hết lần này tới lần khác mang theo một loại khí thế bức người.   Kiều Thi Ngữ sửng sốt một chút, mới chậm rãi đi qua. Lúc đi lướt qua ngang vai, người đàn ông nắm lấy cánh tay của cô.   "Thế nào? Không biết tôi?"   Kiều Thi Ngữ nghe vậy, lại nghiêm túc nhìn người đàn ông một cái. Đây là một khuôn mặt nhìn qua liền làm cho người ta ấn tượng, nếu như cô đã gặp qua, khẳng định sẽ không quên.   "Xin lỗi, tiên sinh sợ là nhận nhầm người."   "Oh... Phải không? "Cung Minh thanh âm nhã nhặn cười, tay lại dùng sức, lập tức đem Kiều Thi Ngữ ép lên tường." Còn thế này thì sao? Cô nhớ ra chưa? ”
อ่านฟรีสำหรับผู้ใช้งานใหม่
สแกนเพื่อดาวน์โหลดแอป
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    ผู้เขียน
  • chap_listสารบัญ
  • likeเพิ่ม