Chương 3: Căn phòng bỏ hoang.

2948 Words
Một trong những khu vục nguy hiểm trong trường Quang Vân mà không bất kì học sinh nào muốn lại gần chính là căn phòng phía sau trường. Trước đây căn phòng này vốn là nơi để dụng cụ học thể dục nhưng sau này nó đã bị để trống. Nghe nói Hàn Giang Thiên sau khi lên làm Hội trưởng hội kỉ luật đã từng đến đây một lần và sau đó căn phòng trở thành căn phòng trống thuộc quản lí của Hội kỉ luật. Khi Giang Thiên chiếm lấy sân thượng để xây dựng "đế chế" của riêng mình đã có rất nhiều học sinh phản đối mà quyết liệt nhất là những băng đảng trong trường đứng đầu là băng đảng của một học sinh năm 3 biệt danh Gorilla. Một cuộc bạo động đã xảy ra. Băng đảng của Goriila hơn 20 người đã đến tuyên chiến trực tiếp với Hội trưởng đại nhân. Đó là một cuộc chiến không cân sức. Không phải về số lượng mà về thực lực. Một tay hội trưởng đại nhân đã hạ bệ tất cả. Kẻ cầm đầu bị hạ cuộc bạo động nhang chóng tan rã. Tuy nhiên, Giang Thiên không dễ dàng bỏ qua. Ngay lập tức băng nhóm của Gorilla được đưa đến căn phòng sau trường trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê. Và sau đó trong căn phòng vang lên những tiếng hét thảm thiết. Khi bọn họ được đưa ra người nào người nấy đều như xác sống, sắc mặt trắng bệch luôn miệng lẩm bẩm: "Đáng sợ... Yêu quái... đáng sợ quá.. ". Từ hôm đó từ những tên lưu manh họ đã biến thành những con thỏ nhát gan. Trên báo của trường lập tức đưa chuyện này lên trang nhất. Cái tên hội kỉ luật đã trở thành sự sợ hãi của học sinh toàn trường và không hiểu sao ngoài sợ hãi Giang Thiên còn trở thành Idol của nữ sinh toàn trường. Dù ngưỡng mộ thế nào thì nữ sinh cũng không dám đứng gần Giang Thiên 1 mét. Thích thì thích nhưng cái mạng quan trọng hơn. Cho nên chỉ có thể e thẹn ngắm nhìn từ xa cho thỏa lòng yêu thích. Một chiến tích huy hoàng. Tuy nhiên, có một kẻ to gan đã thách thức "thần chết" và giờ đây người đó đang trên đường áp giải đến căn phòng đó. Không ai khác chính là otaku Trần Lam Thanh. Lâm Thanh trong suốt quãng đường từ sân thượng xuống tầng hai vẻ mặt cười thích thú. Hai người được lệnh đưa nó đi không khỏi mấy lần nhìn nhau thở dài. Tội cho cô gái đó... - Chúng ta ghé qua lớp 1 - E một lát được không?- Nó bất chợt hỏi. Hai người nhìn nhau chần chừ nhưng lại không thể kháng lại đôi mắt long lanh của nó đành gật đầu đồng ý. Thấy nó trở về từ khu vực đỏ cả lớp vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Khả Vi khoa trương kiểm tra nó từ đầu đến luôn mồm hỏi: - Có làm sao không? Bị thương ở đâu? Anh ta phạt gì cậu?... - Cậu an toàn trở về mà không chút thương tích. Lam Thanh, cậu đã làm được chuyện mà không ai làm được!- Dương Minh suýt khóc ròng. - Các cậu nói thái quá! Phòng Hội kỉ luật có gì đáng sợ. Trà trên đó uống rất ngon mà. - Lam Thanh hơi nhăn mặt đi thẳng xuống chỗ của mình mở khóa cặp, đổ hết những gì trong cặp ra. Trong đó hơn mười quyển manga chỉ lèo tèo vài quyển vở đến cả sách cũng chẳng có. Mọi người ở đó tự hỏi nó đến trường để học hay để chơi. Nó gom hết truyện rồi lại sang lục cặp Khả Vi lôi ra hai gói snack rồi sang lục cặp Dương Minh lấy ra cái đèn pin nhỏ. Mọi thao tác đều nhanh gọn chính xác như đã làm quen rồi vậy. - Cậu làm gì vậy?- Dương Minh và Khả Vi nghi hoặc nói. - Chuẩn bị đồ đi chịu phạt!- Nó thản nhiên nói. - Hả? Cậu chưa lãnh án?- Cả lớp há hốc mồm. - Ừ!- Nó gật đầu. - Vậy cậu lấy đèn pin của tớ làm gì?- Dương Minh hỏi. - Tên kia nói sẽ nhốt tớ vào căn phòng để tớ dọn dẹp nó. Đương nhiên nếu đóng cửa thì sẽ rất tối nên tớ đem theo đèn pin - Nó quơ quơ đèn pin trên tay nói. - Căn phòng đó... ở đâu?- Dương Minh nuốt nước miếng hỏi. Hi vọng không phải nơi cậu nghĩ đến. - Căn phòng sau trường đó! Thôi tớ về đi đây!- Lam Thanh vẫy vẫy tay vui vẻ rời đi. Cả lớp một mảng im lặng trên đầu bay đi bay lại dòng chữ "Căn phòng sau trường đó!". Vậy ra đây chính là "về thăm nhà lần cuối" của kẻ tử tù sao? Lam Thanh và hai người hội kỉ luật đang đứng trước căn phòng huyền thoại. Một căn phòng cũ kĩ đã mọc rêu xanh. Một người trong hai người kia lấy chìa khóa mở cửa người còn lại thì dùng chân đạp mạnh cánh cửa mới mở ra. Bụi bay mù mịt. Lam Thanh xua xua bụi bẩn bay vờn trên chóp mũi. Nơi này đã lâu chưa ai đụng đến rất bẩn. - Mời... Mời vào!- Hai người kia ái ngại nói. - Cảm ơn!- Lam Thanh nghiêng đầu cười rồi đi vào. Cánh cửa "địa ngục" dần đóng lại. Chút ánh sáng còn sót lại dần biến mất thay vào đó là bóng tối. Lam Thanh bật đèn pin quan sát. Nơi này khá rộng. Trần nhà bám đầy mạng nhện. Đồ đạc trong phòng dính đầy bụi. - Chậc. Đúng là một nơi vô cùng "sạch sẽ ". - Lam Thanh soi đèn tìm chỗ để nằm đọc truyện. Một chiếc ghế dài nằm trong góc sát một cửa sổ đóng chặt. Lam Thanh phủi bụi rồi thoải mái nằm xuống, mở gói snack bắt đầu lấy đèn pin làm ánh sáng bắt đầu đọc truyện. Trong căn phòng yên tĩnh đến mất chỉ nghe thấy tiếng sột soạt lật trang truyện và tiếng nhai rột rột của nó bỗng có tiếng kêu ken két và tiếng gió thổi vù vù kèm theo đó Lam Thanh cảm thấy lành lạnh ở chân. Lam Thanh ngó lơ vẫn tiếp tục đọc truyện. Dưới đất bỗng truyền tiếng ma sát khe khẽ. Từ đâu đó trên những cái tủ cũ kĩ vang lên tiếng gầm gừ. Trong bóng tối hiện lên những đốm đỏ kì dị. Lam Thanh từ từ gấp quyển truyện lại, cẩn thận ngồi dậy. Cảm giác mát lạnh dưới chân di chuyển lên khiến Lam Thanh rùng mình, đèn pin trên tay rơi xuống ánh đèn soi thẳng lên mặt nó. Từ dưới đất phát ra tiếng khè khá lớn và sau đó những đốm đỏ xuất hiện ở sát tường đối diện. Trên trần nhà xuất hiện một vòng tròn ánh sáng rồi tiếp theo đó hình thù quái dị xuất hiện giống như một cái miệng mở rộng xuất ra hai hàm răng nổi bật hai cái răng nanh nhọn. Phập. Lại một tiếng động kì lạ. Tiếp đó trên trần nhà rơi xuống một thứ chất lỏng sền sệt. Lam Thanh nuốt nước miếng kiềm nén sự sợ hãi đang trào dâng trong lòng. Soi đèn đến chỗ chất lỏng rơi xuống. Trời ạ. Nó giống như máu vậy. Lam Thanh rên khẽ: - Trời ơi!Có cần trùng hợp vậy không. Mình đang đọc đến cảnh một nạn nhân nữa chết trong phòng máu chảy thành vũng ở đây liền có máu thiệt luôn. Lam Thanh bắt đầu suy nghĩ. Chẳng lẽ ở đây có người chết. Trong trường hợp này Conan sẽ hô lên: "Lập tức phong tỏa hiện trường và báo cảnh sát. Hung thủ chắc còn ở đây ". Lam Thanh gật gật đầu. Chính xác là như vậy. Nhưng trong phòng này chỉ còn mỗi nó thế thì không phải... Nó là nghi can số 1 sao?. Lam Thanh liền bừng tỉnh đầu tưởng tượng đến cảnh mình bị phán tội giết người đầy vào nhà tù. Mẹ ơi! Chết con rồi! Lam Thanh nhắm mắt chấp tay niệm: - Kami sama hãy phù hộ cho con. Đôi chân run run chạm xuống đất bước lại gần soi đèn xuống. Chạm tay vào những "giọt máu" và mặt đơ lại: - Chỉ là sơn thôi mà!Làm mình sợ hết hồn. Tiếng động nơi vách tường đối diện làm nó chú ý. Thuận tiện đưa ánh đèn soi tới. Thêm một bất ngờ nữa. Ba bốn con rắn ở vách tường giương mặt nhìn nó. Nó giật mình đứng lên. Một gì đó mát lạnh to to quấn lấy eo nó. Ngay sau đó, Lam Thanh nghĩ mình đã cách xa mặt đất. Đèn pin trên tay rơi xuống. Nó ngước đầu nhìn lên, ánh mắt liền chạm phải hai đôi mắt sắt bén, một xa một gần. Và... Một cái miệng lớn há rộng tượng chừng có thể nuốt trọn nó kèm theo hai cái răng nanh nhọn hoắc sang bóng trong bóng tối. Trên phòng Hội kỉ luật Giang Thiên đang nhắm mắt dưỡng thần thì Kiến Hàm ở đối diện nói: - Cậu ấy có phạm tội gì lớn đầu mà cậu phạt nặng vậy?Một cô gái dễ thương như thế, mong manh như vậy bước vào căn phòng đó có mà hôn mê hai ba ngày. Lúc tỉnh dậy thần trí cũng không ổn định. - Phạm vào tớ là tội nặng nhất. Ai biểu cô ta lừa tớ làm gì!- Giang Thiên hậm hực nói. - Tớ thật sự rất tò mò. Rốt cuộc cậu ấy lừa gì cậu.?- Kiến Hàm đẩy đẩy gọng kính chăm chú nhìn cậu bạn tốt. Giang Thiên im lặng. Chẳng lại nói mình bị một cho con nít lừa. Thật quá mất mặt. Cậu chuyển chủ đề: - Dù sao thì tớ đã giảm nhẹ mức độ nguy hiểm rồi. Mấy nhóc đó chỉ dọa chút thôi chớ không nguy hiểm. Có khi mấy nhóc Nata còn nhát hơn cô ta nữa. - Nói thật tớ rất thích tính cách của cậu ấy. Nếu trong hội có người như thế thì thú vị biết chừng nào. Một kẻ không sợ chết. Nếu ngày ngày xem nó chọc tức vị hôi trưởng đại nhân kia có vẻ rất vui. (tâm trạng của kẻ chờ xem hài kịch) Nhìn nụ cười của Kiến Hàm, Giang Thiên nhận ra cậu ta đang có suy nghĩ không tốt lành. Trong khi đó ở một góc cây gần căn phòng Khả Vi lấp ló nhìn tới rồi gọi điện cho Dương Minh. - Có hai người canh giữ sao mà vào? -... - Dương Minh nói gì đó. Khả Vi mặt sáng hẳn lên gật đầu. Khả Vi bộ dạng hớt hải chạy tới nói với hai người kia: - Mấy anh ơi!Nguy rồi... - Có chuyện gì? - Đằng kia có đánh nhau. - Khả Vi chỉ tay ra xa xa. Hai người kia vừa nghe xong vội vã chạy đi. Khả Vi lấy trong túi ra chiếc chìa khóa vạn năng mà Dương Minh đưa cho. Chiếc chìa khóa có thể mở bất kì ổ khóa nào. Tại sao bây giờ mới tìm cách cứu Lam Thanh? Đơn giản vì họ muốn Lam Thanh có một bài học nhớ đời. Vì sao chỉ có mình cô? Vì giáo viên lên rồi trốn nhiều người không tiện. Khả Vi lấy tinh thần một cảnh sát xung phong để giải con tin. Đảng và nhà nước đang chờ thông tin của cô không thể để mọi người thất vọng được. Nhưng cơ mà sao chìa khóa xoay không được hoàn toàn cứng ngắc. Khả Vi nhìn vào lỗ khóa. Bốn mắt nhìn sâu vào bên trong. Ôi trời ơi đây là loại khóa đặc biệt. Sâu bên trong có một đường rãnh nhỏ. Vậy cái chìa khóa vạn năng thành vô năng rồi. Bên trong vang lên tiếng hét. Khả Vi bỏ qua hình tượng thục nữ đạp một chân lên cửa ra sức kéo gọi lớn: - Lam Thanh cậu có sao không? Lam Thanh! - Hể? Khả Vi. Sao cậu lại ở ngoài đó?- Giọng của người bên trong không có vẻ bị sao hết. - Lam Thanh cậu ổn chứ? Tớ không mở cửa được?- Khả Vi ra sức đập cửa. Không có tiếng nói trả lời. Sau đó từ bên hông căn nhà tiếng Lam Thanh gọi: - Bên này Khả Vi! Khả Vi vội chạy sang và đứng ngây như phỗng. Lam Thanh chống một tay lên thành cửa sổ. Cánh cửa sổ lúc nãy đóng kín giờ được mở toan nhưng hình như bị biến dạng. Lam Thanh vừa ăn bánh vừa nói: - Nếu cậu muốn vào thì nói một tiếng đầu cần tốn sức vậy. - Tớ thật sự không muốn vào. - Mãi một lúc Khả Vi mới thốt lên được mấy chữ. Trong căn phòng truyền thuyết Lam Vi cốt khăn trắng trên đầu lấy cái nơ che mũi tay cầm chổi đang ra sức lau dọn. Vậy mà người đáng lẽ phải làm nhiệm vụ lại đang nhàn nhã hưởng thụ ánh nắng ấm áp chiếu vào. Khóe mặt Khả Vi giật giật lẫn tia cảnh giác mạnh trong đáy mặt nhìn "người cùng phòng " với Lam Thanh. Một con trăn lớn đang quấn lấy Lam Thanh xung quanh là mấy con rắn. Trên người là con hổ trắng nhỏ đang lim dim ngủ. Dưới sàn là con nhím xù lông nhọn đi đi lại. - Lam Thanh cậu lôi đâu ra mấy con này vậy? - Bọn chúng ở trong này chứ đâu. Lúc nãy phát hiện ra tớ không thể kìm lòng mà phấn khích hét lên. - Cậu không sợ sao.? Mấy con rắn có thể có độc nha. - Khả Vi nhắc nhở. - Đây là loại rắn cườm Chrysopelea Ornata vô hại. Không sao đâu. - Lam Thanh thoải mái dựa vào con trăn vừa đọc truyện vừa giải thích. Khả Vi lắc đầu cho dù mấy con rắn vô hại thì con quái sau cậu trong có thể nuốt sống nó ngay lập tức. Con trăn đột nhiên thè lưỡi, Khả Vi sợ hãi lùi lại. - Cậu không cần dựa sát vào nó thế không? Nếu bị sao thì tớ không cứu được đâu. - Đừng nói thế chứ. Tớ đây là đang được bọn nó yêu quý. Ging - chan đã nói: "Một hunter tốt luôn được động vật yêu quý, ". Tớ đây là chứng tỏ có thể trở thành hunter nha. Khả Vi xua tay. Cho dù được động vật yêu quý thì nó cũng không thể trở thành hunter có niệm được. Nếu mà có thành hunter cũng là dạng đi săn động vật bị muôn loài căm hận thôi. Nhưng mà làm sao những con vật kia ngoan ngoãn nghe lời nó vậy? Khả Vi nhìn nó vuốt ve những con vật kia mà lạnh xương sống. Sao mà cô lại quên nó ngay cả sư tử trong sở thú cũng chọc cho bằng được. Một cô bé 5 tuổi trèo vào lồng sắt cưỡi lên mình con sư tử đang ngủ giật giật bờm nó. Cưỡi như cưỡi ngựa còn bật cười khanh khách. Nếu nhân viên sở thú không xuất hiện thì không biết chuyện gì xảy ra. Thôi, cô nên tập trung vào việc của mình thì hơn. Một loáng sau, với năng lực dọn dẹp siêu phạm, Khả Vi đã biến căn phòng dơ bẩn trở nên vô cùng sạch sẽ sáng bóng. Lam Thanh ở bên vỗ tay khen ngợi: - Quá giỏi! Quá giỏi! Khả Vi sau này dù không học đại học cậu không sợ thất nghiệp. Cậu dư sức để làm một công việc cao cả. - Việc gì?- Khả Vi lau mồ hôi hỏi. - Nhân viên dọn dẹp. - Lam Thanh bật ngón cái, cười nhe răng. - Học hành bao nhiêu năm để làm nhân viên vệ sinh. Cậu ngốc à!- Khả Vi cầm cái gì đó ném tới. Lam Thanh nhanh tay bắt lấy cười cười nói: - Đừng ném đồ lung tung chứ! Ken két. Vù vù. Một loạt tiếng động từ vật Khả Vi ném tới phát ra. Lam Thanh ngạc nhiên: - Âm thanh từ đây phát ra? - Phải rồi. Trong căn phòng cũ nát này mà lại có chiếc máy này hoạt động, nó kết nối với ổ cắm ở góc tường. Còn có cả thiết bị chiếu sáng hoạt động dưới đất nữa. Lam Thanh lập tức sâu chuỗi thông tin lại. Không lẽ đây là cách trừng phạt của anh ta. - Trong trường cấm đem động vật vào mà nhỉ? Chẳng lẽ đây là linh thú giữ trường sao?- Khả Vi càng nhìn mấy con kia càng hồ nghi. - Trường cấm. Vậy thì chỉ có thể là của tên hội trưởng kia thôi. - Lam Thanh nhún nhún vai. Còn ai ngoài tên đó phá luật nữa. Đường đường là hội trưởng hội kỉ luật lại phá luật. - Chuyện gì thế này?- Cửa chính được mở ra. Trước cửa Giang Thiên và Kiến Hàm đứng chết trân.
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD