Bạch Nhã ý thức được hắn muốn làm gì, hai chân run rẩy.
Sức lực của anh lại rất lớn, cô căn bản không ngăn cản được, đẩy bả vai anh.
Bàn tay của ông đi vào dọc theo quần của cô.
"A." Bạch Nhã hừ nhẹ một tiếng.
Cô chưa bao giờ bị ai chạm vào như vậy, giống như có pháo hoa nở rộ trong đầu.
Cảm giác này phi thường xa lạ, lại giống như mang theo mê hoặc.
Cảm thấy cô ấy rất nhỏ.
Hơi thở của anh cũng nặng nề hơn, ánh mắt có thêm một tầng ái muội, nhìn đôi mắt đầy hơi nước của cô, "Anh có cảm giác rồi, đúng không? ”
"Ngươi không nên như vậy?" Bạch Nhã vừa xấu hổ vừa giận.
"Nên như thế nào? Vào trong? Ông hỏi, đi vào.
Bạch Nhã căng thẳng động cũng không dám động.
Anh có thể cảm giác được lực đạo cơ bắp của cô, trong lòng bắt đầu xuất hiện một cỗ kích động.
Ông muốn thay thế vai trò của ngón tay bằng một cái gì đó khác.
Chậm rãi di chuyển.
"Ô ô ô." Bạch Nhã phát ra thanh âm rắc rắc, lại không dám quá lớn, Tô Tĩ Linh còn đang ở ngoài cửa.
Cô muốn đấu tranh, hoàn toàn không phải là đối thủ của anh ta.
Cố Lăng Kình khóa chặt biểu tình của cô, ôn nhu nói: "Đau không? ”
"Buông ta ra." Bạch Nhã yêu cầu.
Cô vốn là hôn nhân trống rỗng, ngoại trừ lần đó bị cường ra, chưa từng bị nam nhân đụng qua.
Phụ nữ cũng có sinh lý, bị hắn đụng vào như vậy, không có khả năng không có cảm giác.
Cô đỏ mặt và cắn môi dưới.
"Thả lỏng một chút, chậm rãi cảm thụ, ta sẽ không thương tổn ngươi, ta cam đoan." Cố Lăng Kình dụ dỗ nói.
Hắn ở đâu không tổn thương a.
"Ta đều nói không cần." Bạch Nhã bất đắc dĩ nói.
"Ta không nói không cho." Anh ta rất bá đạo.
Bạch Nhã đỏ mắt nhìn hắn.
Anh cũng không muốn dọa cô, hôn lên môi Bạch Nhã một cái, "Tôi chỉ muốn anh thích, không thử làm sao biết có thể thiên trường địa cửu hay không, tôi chờ anh ly hôn không phải là được rồi. ”
Giọng nói của ông đặc biệt nhẹ nhàng, hít thở trên khuôn mặt của cô.
Động tác trên tay càng ngày càng phối hợp với nàng.
Cô ấy không thể suy nghĩ về sự nóng bỏng của cô ấy.
"Râu ơn." Tiếng gõ cửa vang lên. "Lăng Kình, anh đang làm gì vậy."
Bạch Nhã bị dọa không dám nhúc nhích, sống lưng đều cứng đờ.
Anh lại giống như là hoàn toàn không nghe thấy, nhìn thẳng vào mặt cô.
Hắn vẫn thanh tâm quả dục, lúc trước bởi vì dược tính, cùng nàng phát sinh quan hệ.
Sau đó, hắn vẫn không bởi vì nếm được tư vị nữ nhân mà đặc biệt xúc động.
cho đến khi gặp cô ấy.
Ông biết những gì đã được chờ đợi.
Không phủ nhận suy nghĩ của mình về cô ấy, anh ta muốn cô ấy.
Anh ta kéo khóa quần ra.
Bạch Nhã thật sự sợ hãi, thừa dịp hắn buông tay ra mở cửa.
Tô Túc Linh nhìn thấy Bạch Nhã cư nhiên ở trong toilet, rất là giật mình.
Bạch Nhã không để ý đến sự giật mình của nàng, mở cửa bỏ chạy.
Cố Lăng Kình nổi giận, đập vào cửa.
Rốt cuộc anh có chỗ nào không tốt, cô phải sợ hãi như vậy.
Bạch Nhã từ não khoa chạy ra, nàng cảm thấy mình kinh hồn chưa định.
Cô lại giống Như Cố Lăng Kình, như vậy, thiếu chút nữa cũng vậy!
Cô ấy có lẽ bị điên.
Bạch Nhã đẩy cửa phòng làm việc của mình ra.
Tô Kiệt Nhiên ngồi trên ghế của cô, nhìn thấy cô đi vào, vặn bỏ tàn thuốc đang cháy: "Hôm qua anh đã làm chuyện với Cố Lăng Kình chưa? ”
Bạch Nhã chống lại đôi mắt lạnh như băng của hắn, cảm thấy một trận hàn ý.
Nghĩ đến đêm qua cô bắt cóc và hạ độc, cùng với nguy hiểm sáng nay còn có Cố Lăng Kình bị thương, cơn giận của cô không hề giảm xuống.
Tất cả đều là bởi vì hắn, hắn có tư cách gì để chất vấn.
"Anh có quan tâm không?" Bạch Nhã Tanh đỏ mắt hỏi.
"Anh là vợ tôi, tôi sẽ không cho phép anh cắm sừng tôi." Tô Kiều Nhiên đứng lên, nhất thời gia tăng rất nhiều cảm giác nguy hiểm.
"Ta đều bị ngươi đeo không đếm được bao nhiêu đỉnh, ngươi lấy đâu ra da mặt quản ta." Bạch Nhã không bình tĩnh quát.
Anh nham hiểm đi tới trước mặt cô, lạnh lùng nói: "Nữ nhân, tính tình không cần lớn như vậy, chỉ làm cho người ta phiền não, nam nhân chơi là phong lưu, nữ nhân chơi là hạ tiện, vốn hôm nay Hình Cẩn Niên tìm ta, muốn làm thư ký của ta, ta còn không muốn đáp ứng, hiện tại xem ra, nàng so với ngươi đáng yêu hơn nhiều. ”
"Vậy chúc các ngươi sớm sinh quý tử, vĩnh kết đồng tâm." Bạch Nhã không hề có cái gì để nói, chán ghét.
Anh ta đè bẹp vai cô và đập cô vào tường. "Nữ nhân, không cần khiêu chiến sự kiên nhẫn của ta."
"Nếu anh cảm thấy tôi phiền thì ly hôn." Gầm gừ nói.
"Ngươi cứ như vậy muốn nam nhân sao?" Tô Kiệt Nhiên rốt cục tức giận, tức giận lan tràn, thiêu đốt, cho đến khi trong mắt hắn đều là một mảnh tanh hồng.
Bạch Nhã cảm thấy lời nói của hắn vô luân, không có logic, cùng hắn câu thông, nàng đều muốn ngắn hơn mấy chục tuổi.
"Không có quan hệ gì với ngươi, buông ta ra." Bạch Nhã vặn vẹo muốn tránh thoát.
Tô Kiêm Nhiên nhếch khóe miệng, vài phần tà nhiêu, "Xem ra, ta cũng nên thực hiện nghĩa vụ của trượng phu, ta nhất định sẽ hảo hảo thỏa mãn ngươi. ”
Bạch Nhã mở to ánh mắt kinh hoảng, càng nhiều là phẫn nộ, "Tô Kiêm Nhiên, ngươi đi ra ngoài cho ta. ”
"Đi đâu vậy? Trong chốc lát, anh sẽ cầu xin tôi vào. "Anh ấy ôm vai cô ấy, đặt cô ấy lên bàn làm việc của mình, và tài liệu và sách của cô đã bị đánh đập bởi anh ta.
Cô nhìn thấy tin tức nguy hiểm trong mắt anh, hoảng hốt đẩy anh.
So với Cố Lăng Kình, cô tình nguyện lên mình là Cố Lăng Kình, cũng không làm cho Tô Kỵ Nhiên khiến cô cảm thấy ghê tởm.
Hơi thở Tô Kiêm Nhiên hỗn loạn lên, "Động a, biết không? Anh càng đấu tranh, tôi càng phấn khích. ”
"Ngươi vô sỉ." Bạch Nhã nghiến răng nghiến lợi nói.
Anh dường như không nghe thấy cô mắng, nhếch khóe miệng.
Tay dọc theo đùi cô lên...
"Yo, đây là tình yêu của con người." Lưu Sảng mơ hồ nghe được thanh âm của văn phòng Bạch Nhã, đúng lúc xuất hiện.
Bạch Nhã nhìn thấy Lưu Sảng, lộ ra kinh hỉ, thậm chí có loại xúc động muốn khóc.
Là vui đến phát khóc, là ủy khuất, là các loại cảm xúc phức tạp.
Tô Kiêm Nhiên nhìn chằm chằm ba động trong mắt Bạch Nhã, ánh mắt căng thẳng, rất là phiền não.
Cô quả nhiên không muốn anh chạm vào !!!!!
Hắn có một khoảnh khắc hoảng hốt, người phụ nữ trước mắt này vẫn là Bạch Nhã yêu hắn sâu đậm.
Bởi vì tình yêu, ngay cả khi anh phản bội cô, thiết kế cô, làm tổn thương cô, cô vẫn không ngần ngại kết hôn với anh ta.
Dường như có một cái gì đó đang lặng lẽ thay đổi.
Bạch Nhã nhân cơ hội từ dưới thân hắn chui ra, chạy đến trước mặt Lưu Sảng, "Sảng Nữu. ”
Lưu Sảng kéo Bạch Nhã ra phía sau, đôi mắt xinh đẹp xinh đẹp liếc tô Kiêu Nhiên, lại nhìn khắp nơi lộn xộn, nhất thời không vui.
"Tôi nói, Tô bộ trưởng, anh muốn phụ nữ bên ngoài nhiều hơn, quân khu bên kia cũng có một người chờ anh, buổi chiều Bạch Nhã còn có một cuộc phẫu thuật, cô muốn ép buộc cô ấy ngay cả khí lực cầm dao cũng không có sao?"
Tô Kiệt Nhiên gắt gao khóa Bạch Nhã, đem sự lãnh đạm cùng kháng cự của nàng nhìn vào trong mắt, đáy mắt húy như bưng lóe ra quang mang khác thường. "Buổi tối tôi sẽ đón anh. Tôi nghĩ rằng phòng cưới của chúng tôi sẽ được sử dụng tốt tối nay. ”
Bạch Nhã nhíu chặt mày, nhìn Tô Kiêm Nhiên đi ngang qua bên cạnh nàng.
Sau khi anh ta rời đi, cô lập tức mở cửa sổ.
Cô ấy không thích mùi nước hoa và khói của anh ấy,
Lưu Sảng lo lắng nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, "Tiểu Bạch, vì an toàn mà gặp phải, mấy ngày nay em xin nghỉ đi. Chờ sau khi ly hôn rồi mới đi làm. ”