bc

Thiên Sư

book_age16+
71
FOLLOW
1K
READ
adventure
HE
age gap
heir/heiress
drama
bxb
mystery
brilliant
childhood crush
superpower
like
intro-logo
Blurb

Lạc Thư là một thiên sư cuối cùng của dòng tộc Mộc tinh sống trên núi, một dạng của phù thủy warlock nhưng không phải tà ác thuộc về bóng tối, những người được sinh ra từ dòng dõi Warlock không nhất thiết là phải ác và phải thuộc về bóng tối, và dòng tộc Một tinh là những người như thế. Họ ẩn cư và sống để tu luyện, giúp đỡ người dân tìm đến họ mà không cần đền đáp. Vì là những người cuối cùng của dòng tộc, ông của Lạc Thư vì sợ không có người nối nghiệp nên đã chọn cho cậu một vị hôn thê khi cậu vừa tròn một tuổi. Lạc Thư không hiểu vì sao mình lại được hứa hôn với một người con trai trong khi các cô gái nơi cậu sống thật sự rất xinh đẹp và mềm mại. Có thể đó là một sự nhầm lẫn của ông cậu chăng? Thế là mười tám tuổi Lạc Thư cảm thấy mình nên đi gặp vị hôn phu này nên đã xách hành lý xuống núi đi vào thành phố tìm người có tên là Trương Lăng để... ly hôn.

“Trương Lăng, tôi muốn ly hôn với anh.”

Trương Lăng vui mừng vì đây là ngày đầu tiên mình được ngủ yên không mộng mị trong mấy chục năm qua, nhưng một trong những người giúp anh ngủ yên lại là vị hôn thê đột nhiên xuất hiện và nói muốn ly hôn với anh, mà người này lại là một cậu nhóc vừa trưởng thành.

Trương Lăng nhìn chăm chú vị hôn thê kỳ lạ của mình, “Nếu vậy chúng ta nên kết hôn trước, kết hôn rồi mới có thể ly hôn được chứ.”

Lạc Thư nghiêng đầu cảm thấy lời này có lý liền cùng về nhà ra mắt cha mẹ Trương Lăng để cùng anh kết hôn. Nhưng Lạc Thư không biết sau khi kết hôn sẽ không bao giờ có thể ly hôn Trương Lăng được vì cậu đã thuộc về anh ta vĩnh viễn.

Trương Lăng là sự tái sinh của những cơn ác mộng, anh là mộng ma, chúa tể của những ác mộng xấu xa. Chỉ cần anh luôn tỉnh thì sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng khi anh nhắm mắt, anh có khả năng dìm cả nhân loại vào một cơn ác mộng khủng khiếp ví như một cơn sóng thần ập đến cuốn trôi và nhấn chìm tất cả vào lòng đại dương sâu thẩm. Khi anh ngủ, anh có thể đi vào giấc mơ của bất kỳ ai, tham gia vào giấc mơ của họ và nhìn thấy những bí mật mà họ cố che giấu. Vì khả năng này, Trương Lăng đã không ngủ ngon trong hai mươi năm, anh buộc phải chịu đựng và chìm vào những cơn ác mộng khác nhau cho đến khi anh gặp được Lạc Thư một thiên sư cuối cùng của dòng tộc Mộc tinh sống trên núi. Vào ngày đầu tiên hai người gặp nhau, Trương Lăng đã ngủ một giấc thật ngon lành trên giường bên cạnh Lạc Thư mà không bị một cơn ác mộng nào chiếm giữ.

Trương Lăng: “Cậu là cô dâu của tôi sao?” (Cuối cùng thì tôi cũng có thể ngủ ngon là nhờ có cậu.)

Lạc Thư: “Không phải là cô dâu, mà là chồng, nhưng tôi không thể cưới anh vì tôi đã có người yêu rồi.”

Trương Lăng: “Vậy người đó có yêu cậu không?”

Lạc Thư suy nghĩ: “Không biết, tôi chưa hỏi thì làm sao mà biết.”

Trương Lăng: “Vậy nếu người đó nói không yêu cậu, cậu có thể yêu tôi không?”

Những người trong thế giới siêu hình vô cùng sợ hãi khả năng của Trương Lăng và luôn đề phòng mỗi khi anh đi vào giấc ngủ, họ sợ anh sẽ phá hủy thế giới mộng mơ kỳ diệu của con người, vì những ác mộng của anh càng ngày càng ghê rợn và lớn mạnh hơn, đã đến lúc những người trong thế giới siêu hình phải ngăn chặn anh và họ quyết định phải giết chết Trương Lăng.

Sau khi đã cùng nhau trãi qua biết bao sóng gió, cuối cùng đứng giữa cõi mộng địa phận của những người siêu hình, Lạc Thư rất nghiêm túc nắm lấy tay Trương Lăng.

 “Có biết tôi là ai không? Tôi là một thiên sư, cho nên sẽ không ai có thể bắt nạt hay nguyền rủa người này vì anh ta là người của tôi, tôi sẽ bảo vệ anh."

Trương Lăng: ( - .- )

chap-preview
Free preview
Chương 1: Lần Đầu Vào Thành Phố
Một thành phố đông đúc và nhộn nhịp. Nhà ga đón một đoàn hành khách mới đến, đám đông chen chúc từ cổng ra vào và phòng soát vé, và một trong số đó là người có thân hình gầy gầy mảnh mai đặc biệt bắt mắt khiến ai đi ngang qua cũng không khỏi ngoái nhìn. Đó là một cậu nhóc trắng trẻo cao khoảng 1,6m và mặc trang phục dân tộc kỳ dị. Trang phục của các dân tộc thiểu số hầu hết đều có màu sắc rực rỡ và vô cùng tinh xảo, nó được thêu thùa và đính đá ngũ sắc tỏa sáng dưới ánh đèn neon của nhà ga trông đẹp đến lạ thường. Lạc Thư lấy tờ giấy do ông cậu đưa từ trong người ra, nhìn lướt qua địa chỉ trên tờ giấy sau đó vội vàng nhìn về phía đám đông, loay hoay một hồi cũng không biết phải đi đường nào. “Cậu gì ơi, cậu đang đợi ai đó?” Bác bảo vệ quan sát Lạc Thư hồi lâu, phát hiện cậu đã đứng yên từ nãy đến giờ sau khi vừa ra khỏi cổng nhà ga chừng mười lăm phúc. “Xin chào.” Lạc Thư lịch sự cúi đầu chào khi thấy ai đó đi qua bắt chuyện với mình. “Xin chào, xin chào.” Thấy Lạc Thư ngoan ngoãn dễ thương có phần giống với con trai đang học cấp ba của mình, chú bảo vệ nhà ga cười hiền hoà, “Tôi thấy cậu đứng ở đây lâu như thế mà không nhúc nhích hay có ý muốn đi tiếp, cậu đang đợi ai hay là bị lạc?” Tính tình ngây ngô của Lạc Thư dường như rất không phù hợp với nhịp sống hối hả của thành phố này, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết được cậu nhóc quê mùa này vừa từ nơi khác đến và đang định vào thành phố. “Cháu không có chờ ai cả.” Lạc Thư lắc đầu, sau đó đưa địa chỉ trong tay ra cho bác bảo vệ xem, “Cháu đang đi tới chỗ này nhưng lại không biết đi đường nào mới đúng.” Bác bảo vệ cầm tờ giấy liếc nhìn, “Ồ, nơi này hơi xa một chút, cháu phải ngồi tàu điện ngầm hơn một giờ mới đến nơi."   Lạc Thư nghiêm túc lắng nghe. “Đây là lần đầu tiên cháu đến thành phố à?” Bác bảo vệ hỏi. “Dạ.” Lạc Thư rất lễ phép gật đầu. “Cháu có người thân nào ở đây không?” “Có, ở đây cháu có người quen, đây là địa chỉ ạ.” Lạc Thư chỉ vào tờ giấy. “Thế sao người quen của cháu không đến đón?” Bác bảo vệ không khỏi lo lắng mà nhìn Lạc Thư, một cậu nhóc trẻ tuổi lần đầu xuống thành phố lại không biết đường xá và ăn mặc kỳ quái thế này rất dễ bị đám côn đồ móc túi hay những người xấu lừa gạt, an ninh trật tự ở những nơi đông người dạo này tệ lắm, tại nhà ga vào ban đêm còn nguy hiểm hơn rất nhiều so với những nơi khác. "Cô ấy không biết cháu đến tìm, là cháu chủ động đến đây để tìm cô ấy." Lạc Thư thành thật giải thích. "Cháu không có điện thoại sao? Nếu có thì gọi cho người đó đến đón cháu." "Cháu có gọi nhưng cô ấy không bắt máy." Lạc Thư nói. "Vậy à ..." Bác bảo vệ suy nghĩ một hồi rồi nói, "Nếu đi tàu điện ngầm phải đổi ba tuyến, ước tính khi ra khỏi xe cũng phải tìm đường lòng vòng mất khá nhiều thời gian. Vậy sao cháu không bắt taxi và nhờ tài xế trực tiếp tìm đường đến địa chỉ này cho cháu. Tuy có hơi đắt hơn nhưng rất an toàn." "Dạ." Lạc Thư có chút lưu ý và hỏi lại một cách lịch sự, "Vậy cháu có thể bắt taxi ở đâu ạ?"   “Được rồi, để chú đưa cháu đến chỗ bắt taxi, đi thôi." Tại cổng nhà ga bác bảo vệ nói với Lạc Thư, "Từ đây đi thẳng đến chỗ kia, ở chỗ có nhiều người đang đứng ấy, cháu xếp hàng sau lưng bọn họ rồi đợi xe tới, sau đó lên xe và đưa địa chỉ cho người tài xế, thế là được." "Cảm ơn chú." Lạc Thư cúi chào và cầm lại tờ giấy ghi địa chỉ, sau đó cậu kéo balo trên lưng xuống, cậu lấy ra một con búp bê gỗ được chế tác tinh xảo nhưng hơi te tua rồi đưa nó lên trước mặt nhân viên bảo vệ, "Chúc chú mỗi đêm đều có những giấc mơ đẹp.” Nói xong cậu bỏ con búp bê vào balo và đeo lên vai bước đi đến chỗ hàng người đang đứng đợi. Bác bảo vệ trừng mắt đứng chết trân vì bị con búp bê gỗ kỳ quái làm cho giật mình, một lúc sau ông mới hoàn hồn, ông nhìn theo bóng lưng Lạc Thư khó hiểu và nói lầm bầm trong miệng, "Cái quái gì không biết? Còn nhỏ như vậy lại bắt chước người ta nuôi kumanthong, làm sợ hết hồn."  Lạc Thư lên xe sau khi xếp hàng một hồi lâu, cậu đưa tờ giấy ghi địa chỉ trên tay cho tài xế, tài xế liếc nhìn rồi đạp chân ga cho xe chạy mà không cần nói thêm bất cứ câu hỏi nào. Trên đường đi, Lạc Thư nhìn chằm chằm vào ánh đèn neon bên ngoài cửa sổ, sau đó lại nhìn lên bầu trời đêm, trong lòng nổi lên cảm giác kỳ quái mà cậu đang cố kiềm nén từ lúc vừa lên xe đến giờ. Cậu khó hiểu hỏi bác tài xế, "Sao lại không thể nhìn thấy các vì sao." “Vì nó bị ánh sáng của những ánh đèn trên những tòa cao ốc che mất rồi.” Bác tài xế vừa nhìn đường vừa trả lời cậu.   Thì ra là vậy. Khi Lạc Thư xuất phát từ nhà mình, đầu tiên là bắt xe ôm của chú hàng xóm chạy ra đến chợ huyện, sau đó bắt xe buýt đường dài từ chợ huyện chạy đến nhà ga, sau đó mua vé xe lửa và lên xe. Tổng cộng mất hết nửa ngày, mục đích của cậu là vào thành phố để tìm người đã hứa hôn với mình khi còn nhỏ có tên là Trương Lăng.

editor-pick
Dreame-Editor's pick

bc

Chức Nghiệp Trừ Qủy

read
1K
bc

Âm Dương Đôi Đường

read
1K
bc

Hồn Thứ Tư

read
1K
bc

Cùng Lệ Quỷ Nói Chuyện Yêu Đương

read
1K
bc

Ngành Học Sát Thần Ở Trường Đại Học

read
1K
bc

Mộng Quỷ

read
1K
bc

Nối Lại Sợi Tơ Hồng

read
1K

Scan code to download app

download_iosApp Store
google icon
Google Play
Facebook