Thuật pháp

3756 Words
“Hận?” Tống Khánh Mai ngước mắt nhìn ánh trắng, âm thanh mê mang, “Ta cũng không biết, năm trăm năm gì đều buông xuống. Có thể hắn đem ta đẩy đi ra gánh tội thay thời gian oán qua hắn đi? Có thể vậy lại như gì đâu! Ta Thánh Vu tộc thế hệ đều nghe lệnh của Nam Cương vương, đây là Tộc Quy. Hắn muốn ta qua đời, vậy ta cũng chỉ có thể qua đời, cho nên, lúc đó đối mặt với tội lớn ngập trời, ta cũng cũng không giải thích một câu.” “Hầy!” Lão phụ nhân lưng dựa khẽ nhìn vách mộ, “Chuyện xưa luôn nói ‘Nhất tướng công thành vạn cốt khô’, huống chi vậy Nam Cương vương còn nghĩ xưng bá thiên hạ, có thể làm pháp thật sự là quá mức tàn khốc , cũng khó trách lại kêu ca mãnh liệt. Cũng may mắn được chưa khiến hắn xưng bá thiên hạ, cái này ‘Tung thi thuật’ không bị trắng trợn rộng truyền, nếu bị người có dã tâm sử dụng cũng chính là thế gian này một trường hạo kiếp.” “Cái này thuật pháp sai không?” Tống Khánh Mai đứng dậy mò về mộ nơi cửa hỏi. Đang trong nham động những kia muốn cứu sáng mà người cũng nói cái này thuật pháp là tà thuật, là sai lầm , cho nên sáng mà tình nguyện bị vậy hòa thượng Độ Hóa Vãng Sinh, cũng không muốn và nàng như vậy thoát ly Lục Đạo, vĩnh viễn không luân hồi. “Cô gái, thuật pháp bản không có sai, có thể tước đoạt hắn người sinh mệnh đến thành thì cái này thuật pháp chính là sai, chính là tà thuật, há có thể dung tại thế gian.” Lão phụ nhân nhẹ thở dài nói, thấy nàng mắt đỏ tràn đầy mê mang, cái này năm trăm năm đến sợ là theo không có người dạy bảo tại còn nàng nhẹ dị cướp đoạt hắn tính mạng người là sai a! Quả nhiên, liền thấy nàng nghi ngờ nói, “Từ nhỏ, đang thế giới của ta trong chỉ có phép thuật Cổ Thuật, chỉ cần ta muốn, người hầu của ta nhóm liền phải cho ta, cho dù là tính mệnh. Dường như ta nghe lệnh của Nam Cương vương bình thường, hắn muốn ta qua đời ta cũng chỉ có thể chịu chết đạo lý giống nhau!” “Cô gái, có thể thế gian này còn có tình và pháp, những kia bị mấy người luyện thành tung thi binh sĩ, bọn họ mỗi một người đầu tiên là cha mẹ con trai, thê tử chồng, đứa nhỏ bố. Bọn họ những thân nhân này làm sao có thể có thể thấy lấy bọn hắn không công chịu chết mà không oán hận. Quốc gia Pháp Độ cũng không thể nào cho phép như vậy đại quy mô giết Nhân Luyện thuật, cho dù Nam Cương vương quyền lực lại lớn cũng lớn chẳng qua dân ý và vương pháp, cũng đúng thế thật Nam Cương vương đuối lý muốn đem ngươi đẩy đi ra gánh tội thay nguyên nhân.” “Thật sao?” Cho nên, sáng mà mẹ mới muốn giết nàng. Lão phụ nhân nhìn nàng mê mang dáng vẻ, nhẹ thở dài nằm sấp trong Mộ Huyệt, tối nay nói quá nhiều hơi mệt chút. Thế gian này đen trắng đúng sai như thế nào nàng một lời nửa câu thì nói rõ được nói được minh, huống chi còn có lòng người ích kỷ tham lam. Một mảnh trắng xóa nhìn không thấy con đường phía trước, Bảo Phương thân màu đen kình y cầm trong tay Nhuyễn Kiếm cẩn thận đi về phía trước. Đột nhiên, phía trước đột nhiên sốc hiện một đôi máu màu đỏ đồng tử, Huệ Thương kinh hãi nhìn chậm rãi hướng nàng bay tới một thân sắc thái diễm lệ dị tộc phục sức, toàn thân xanh Tử Sắc Tống Khánh Mai. Đột nhiên Tống Khánh Mai khóe môi giơ lên một mò cười lạnh, hai tay mở ra, một đoàn mãnh liệt hỏa cầu hướng nàng công tới. Huệ Thương muốn chạy, lại phát hiện hai chân của mình bất lực bước không ra bước, mắt thấy hỏa cầu nhanh chóng mà hướng chính mình bay tới, Huệ Thương cho là hẳn phải chết không nghi ngờ lúc, chính mình cơ thể lại bị một cỗ lực lượng đẩy ra, Huệ Thương giương mắt nhìn từ trước đến giờ chỗ, lại gặp hắn một thân hắc y hai tay làm lấy đẩy ra động tác, nhìn nàng có chút cười, mà đoàn kia hỏa cầu đánh úp về phía hắn... “Không...” Huệ Thương đột nhiên đang trên giường ngồi dậy, thô thở phì phò, vẻ mặt mang mang nhiên. Chậm hồi lâu, hơi thở thoáng suôn sẻ chút ít, mới biết tự mình làm mộng. Sờ lên hơi ướt áo lót, khóe môi câu lên một vòng cười khổ, lại mộng gặp hắn , nửa tháng này nhiều tháng qua, hắn cuối cùng sẽ xuất hiện đang nàng trong mộng, đây có phải hay không là chính là ngày có chút suy nghĩ, đêm có chỗ mộng, trong lòng không khỏi phiền muộn ngàn vạn. “Tử...” Huệ Thương miệng khô, há miệng nghĩ gọi Tử Trúc rót cốc nước, mới nhớ tới nửa tháng này nhiều tháng bởi vì không nghĩ để người ta biết nàng trên người có tổn thương, đều đem hai người bọn họ đuổi không có khiến các cô ấy thiếp thân hầu hạ. Vì đuổi các cô ấy, nàng với mẫu thân cố chấp bao lâu, mẫu thân mới đồng ý. “Hầy...” Nhẹ thở dài âm thanh, Huệ Thương vung lên đệm chăn, xuống giường cầm lấy áo choàng khoác lên đi hướng gian ngoài đang bên cạnh bàn rót chén nước một hơi uống. Lẳng lặng nằm sấp ngồi, buồn ngủ dần mất, nhìn trước mặt lúc sáng lúc tối ánh nến, ánh nến trong từ từ phản chiếu ra mặt mũi của hắn, Lãnh Tuấn , nghiêm túc, mỉm cười... Ngón tay nhẹ nhàng mở ra ngọn lửa, mặt mũi của hắn cũng dần dần tiêu tán, hắn hiện tại ở đâu đâu? Nàng còn có thể nhìn thấy hắn không? Nàng cũng biết Trần Ngọc Oanh hôm qua cái nói những lời kia là vì tốt cho nàng, cũng có lý. Hắn không rõ lai lịch, lại có vậy khác hẳn với thường nhân thuật pháp, căn bản cũng không biết hắn là thần là người hay là yêu, nàng như vậy một môn tâm tư thì thích hắn, lại há có kết quả tốt, có thể hiện nay muốn nàng thì quên hắn, như thế nào như vậy dễ dàng. “Hầy...” Lại vị buông tiếng thở dài, Huệ Thương chậm rãi đứng dậy, đi tới bệ cửa sổ đẩy mở cửa sổ nhìn về phía vậy mò khiết mặt trăng, trời Thanh Nguyệt minh, rất lâu không có đi ra, và tại đây hồ tư loạn nghĩ, không bằng ra đi vòng vòng hít thở không khí. Nghĩ, Huệ Thương thì đổi thân màu đen trang phục, nhẹ nhàng một chút, liền nhẹ nhảy lên nóc nhà, mấy cái thả người liền ra Đô Đốc Phủ. Huệ Thương nhảy mấy cái đang trên nóc nhà bước nhanh đi tới, nhìn về phía trống rỗng đầu đường cuối ngõ, chậm rãi dừng bước lại, có hơi ngây người mờ mịt nhìn * khiết mặt trăng, nhất thời lại không biết đi chỗ nào. Chậm rãi ngồi ở trên nóc nhà, nhìn mặt trăng ngẩn người, một trận gió lạnh thổi qua, Huệ Thương rùng mình một cái, không khỏi cười khổ, nhìn tới chính mình thực sự là ngẩn người , hơn nửa đêm tại đây nóc nhà nói mát. Quên đi, hay là trở về đi! Đứng dậy muốn đi lúc, lại thấy một vệt bóng đen theo bên cạnh hiện lên, Huệ Thương sửng sốt một chút, mà vậy bôi đen ảnh dường như cũng phát giác được nàng, đang cách đó không xa dừng lại. Huệ Thương cơ hồ là nín thở nhìn thân ảnh quen thuộc kia chậm rãi quay người, dùng sức bóp bóp ngón tay, Huệ Thương nhẹ hít một hơi, lại đau, thật là hắn. Ngô Phúc Tâm thả người nhẹ vọt đang Huệ Thương trước mặt rơi xuống, mặt mày gấp vặn bảo rằng, “Ngươi, tại sao lại ở chỗ này?” Huệ Thương ngây người nhìn trước mặt vậy quấn quanh lấy nàng hơn nửa tháng khuôn mặt. Chỉ gặp hắn lúc này mày kiếm gấp vặn, tinh mâu lóe giận tái đi, môi mỏng nhếch, cái này sẽ là vì nàng nửa đêm độc thân nơi này mà tức giận không? Hắn hay là quan tâm nàng. Mí mắt buông xuống khẽ mở khóe môi, “Ta, ta, ta ngủ không được, cho nên...” Huệ Thương lại âm thanh lạnh rung , nắm chắc tay có hơi hơi ướt. “Cái này hơn nửa đêm, ngủ không được ngươi một nữ tử cũng không thể độc thân bên ngoài loạn đi dạo, nguy hiểm!” Ngô Phúc Tâm ngữ khí có hơi tức giận, hắn sao không có phát hiện nàng hiện ra. “Ta, ta cái này đều vô sự, thật tốt.” Huệ Thương âm thanh yếu ớt , hắn tựa như thật tức giận. “Trở về.” Ngô Phúc Tâm khẽ quát âm thanh. “Ta...” Huệ Thương khẽ cúi đầu, hốc mắt có hơi hồng nhuận, trong lòng tủi thân, rất muốn cùng hắn nói, nàng nghĩ hắn , lại không biết đi nơi nào tìm hắn, muốn hỏi hắn vì sao cái này hơn nửa tháng cứ thế biến mất vô tung, vì sao theo không đến xem qua nàng, nàng có thật nhiều lời nói muốn hỏi hắn, lời đến khóe miệng lại không biết bắt đầu nói từ đâu. “Hầy!” Nhẹ thở dài âm thanh, Ngô Phúc Tâm thấy nàng như thế trong lòng mềm nhũn, ngữ khí cũng nhu hòa chút ít, “Trở về đi! Thời tiết lạnh, ngươi trên người có tổn thương, đừng để bị lạnh.” Nói, một cách tự nhiên đưa tay mơn trớn nàng bị gió thổi loạn mái tóc, sau đó dường như nghĩ đến cái gì, tay cứng đờ hậm hực thu hồi. Huệ Thương trong mắt lóe lên thất vọng, mỉm cười bảo rằng, “Không sao, thương thế của ta đều tốt. Đúng rồi, đã trễ thế như vậy, ngươi muốn đi đâu mà?” “Ta đi làm chút ít chuyện, ngươi hay là trở về đi! Quá muộn, ngươi một nữ hài tử bên ngoài quá nguy hiểm!” Nói, quay người liền muốn đi, lại phát hiện góc áo bị nàng dắt, “Làm sao vậy? Còn có việc?” “Ta, ta...” Huệ Thương cơ hồ là vô thức kéo lấy góc áo của hắn, nàng chỉ biết là nếu như bị hắn như thế đi rồi, nàng lại chẳng biết lúc nào mới có thể trông thấy hắn nhìn.”Ta có thể với ngươi cùng nơi không?” Dường như không trải qua đại não nói câu, chờ ý thức được mình nói gì, Huệ Thương sát ở giữa sắc mặt đỏ bừng, vội vàng giải thích nói, “Không, ta nói là ta có thể đi chung với ngươi không?” “Không được, ta đi địa phương rất xa, ngươi trở về đi!” Nghĩ kéo qua trang phục, lại phát hiện nàng vẫn gấp dắt lấy không tha, “Buông ra!” Tĩnh mới nhìn trông hắn lắc đầu, nàng không biết làm sao có thể lưu lại hắn, chỉ có thể dùng kiểu này tối vụng về cách thức. Ngô Phúc Tâm bất đắc dĩ bảo rằng, “Buông ra có được không? Ta muốn đi địa phương thật rất xa, ngươi không thể đi.” Nói, thì nghĩ giật ra tay của nàng. Huệ Thương quật cường nhìn hắn, hai tay vẫn gấp dắt lấy trang phục không tha. Ngô Phúc Tâm muốn dùng lực đẩy ra tay của nàng, nhưng lại sợ đả thương nàng.”Ngươi buông ra.” Thấy nàng vẫn không muốn, bất đắc dĩ đành phải xé vậy tiết góc áo, hung ác nhẫn tâm quay người nói câu, “Ngươi trở về đi!” Liền thả người nhảy lên biến mất ở trong màn đêm. Tĩnh mới nhìn trong tay áo vụn sừng, một giọt nước mắt nhẹ nhàng hoạch rơi gò má. Theo đã lau lau nước mắt, cũng thả người nhảy lên hướng hắn biến mất phương hướng đuổi theo. Cho đến đuổi tới ngoài thành, lại vẫn không thấy tung ảnh của hắn, Huệ Thương tang khí chậm rãi dừng bước lại, tự giễu cười một tiếng, chính mình thật là khờ , hơn nửa đêm đuổi theo một người đàn ông chạy, còn đuổi không kịp, cũng không phải chưa từng thấy tốc độ của hắn, lại thế nào đuổi được. Thật lâu, Huệ Thương mới quay người muốn trở về, lại phát hiện hắn chẳng biết lúc nào đứng ở phía sau nàng. Huệ Thương sắc mặt vui mừng, không tự giác chạy hướng hắn, “Ngươi lại quay về.” Ngô Phúc Tâm mặt không biểu tình nhìn vẻ mặt mừng rỡ nàng hỏi, “Ngươi đến tột cùng ý muốn gì là?” Huệ Thương gặp hắn diện mục Lãnh Tuấn có hơi e sợ nhưng lôi kéo ống tay áo của hắn, mặt mũi buông xuống yếu ớt đường., “Ta, ta chỉ là không biết đi cái nào tìm ngươi. Nửa tháng này nhiều tháng chưa từng thấy ngươi, chỉ là, chỉ là...” Chỉ là rất nhớ ngươi, câu nói sau cùng vẫn là không có dũng khí nói ra miệng. Ngô Phúc Tâm trong lòng mãnh liệt sôi trào, nghĩ Trần Ngọc Oanh , lại chỉ có thể làm bộ lạnh lùng hỏi, “Ngươi tìm ta làm cái gì?” Huệ Thương ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, lại tiếp tục cúi đầu, hai tay gấp dắt lấy ống tay áo của hắn, khẽ ngâm, “Ta, ta, ta...” Lạc Hồng Ngọc vô cùng giãy giụa nàng, tâm lý nổi lên trận trận đau buốt nhức, trong mắt lóe lên không đành lòng. Thật lâu, Huệ Thương ngẩng đầu gò má đỏ bừng ánh mắt lại cũng thường tinh sáng kiên định nhìn hắn, dường như làm quyết định, khẽ mở môi đỏ, “Ta chỉ là, chỉ là sợ ngươi cứ thế mà đi, rốt cuộc tìm không ra ngươi , ta, ta...” Vô cùng sống động đáp án, mà Ngô Phúc Tâm lại không có dũng khí nghe tiếp, sợ nghe liền rốt cuộc hung ác không được trái tim cự tuyệt nàng, biết rõ không thể nào, thì không nên cho nàng hy vọng. Liền ra vẻ lạnh lẽo cứng rắn ngắt lời nàng, “Ta không có thời gian nghe ngươi nói, ngươi muốn với thì đi theo đi! Tùy ngươi.” Nói, liền hất ra tay của nàng nhẹ nhảy dựng lên, sát ở giữa liền không thấy bóng dáng... Nhìn qua bóng lưng biến mất, tĩnh suy nghĩ ban đầu trong tủi thân, không rõ hắn trước sau thái độ vì sao khác biệt to lớn như thế, nhưng cũng không tì vết nhiều nghĩ, vội vàng đi theo. Ngô Phúc Tâm tận lực thả chậm tốc độ, lưu ý yên lặng nghe sau lưng tiếng động, cái trán ngân quang lóng lánh, trong đầu lại vang lên mị quỷ âm thanh, “Ngươi thật muốn mang nàng cùng đi? Không yên lòng nàng, liền đi tìm nàng không? Như thế khó chịu làm gì! Hầy! Đã thích nàng có như vậy cố kỵ, vậy thì đừng có thích nàng tốt, đổi thích ta, dù sao ta cũng vô cùng thích ngươi, không phải rất tốt sao! Đúng không!” Ngô Phúc Tâm gấp nhíu mày, bị hắn làm cho đầy đủ nghe không rõ phía sau tiếng động, cũng không biết nàng có không cùng nhìn. Vùng vẫy lại, hay là quay đầu từ trước đến giờ chỗ chạy đi, rốt cục hay là yên tâm không được. “Tốt, tốt, ta không nói lời nào được rồi! Ngươi như vậy không bỏ xuống được nàng liền mang theo nàng quên đi, ngươi như vậy giày vò khốn khổ, khi nào mới đến được ngọc núi tuyết a! Hầy, ngươi quả nhiên hay là thích nàng nhiều chút, ta Tuyết Tham nha! Khi nào mới có thể tìm được ngươi a...” “Ngươi câm miệng, ta não nhân bị ngươi làm cho vang ong ong, gì đều nghe không được.” Mộ uống chùa quát âm thanh, hai chân nhanh chóng lao vụt lên, hai mắt lo lắng đang trong màn đêm tìm kiếm vậy xóa thân ảnh quen thuộc, cuối cùng đang một cái lối nhỏ lên thấy thấy nhìn chung quanh nàng. “Hầy!” Nhẹ thở dài âm thanh, chung quy là không yên lòng nàng. Thân ảnh phiêu nhiên ở người nàng sa sút hạ, nhìn nàng mừng rỡ như điên khuôn mặt nhỏ, trong tim mềm nhũn, đúng nàng nhẫn tâm lại nói thế nào dễ. Huệ Thương vui mừng kéo lấy ống tay áo của hắn, cẩn thận từng ly từng tí bảo rằng, “Ta đuổi không kịp ngươi!” Ngô Phúc Tâm ôm nàng eo, “Đi thôi!” Đã phóng không được, vậy liền đem nàng mang bên cạnh đi! Rón mũi chân đột ngột từ mặt đất mọc lên, như Phi Ưng tung hoành ở trong thiên địa. Huệ Thương song tay ôm lấy hắn, mặt nhẹ nhàng dán ngực của hắn đường, nghe hắn như sấm tiếng tim đập. Đáy lòng tạo nên từng cơn sóng gợn, giờ khắc này tất cả chú ý Kỵ Đô bị ném sau ót, nàng chỉ nghĩ như vậy lẳng lặng đang hắn bên cạnh. Ngọc núi tuyết tại Xuân Hãn Thành Tây bắc năm mươi dặm có hơn, tối cao độ cao so với mặt biển một ngàn năm trăm hơn trượng, đứng vững tại vân điên phía trên, quanh năm giá lạnh tuyết đọng. Hai người đứng ở phong sừng hạ, ngước nhìn Bạch Vụ mênh mông liên miên sơn phong, sừng sững tại dưới trời sao Uyển Như từng cái như chân với tay cự nhân, liên miên bất tuyệt một chút lại trông không đến cuối cùng. “Ngọc núi tuyết?” Tĩnh mới nhìn nhìn hùng vĩ sơn phong, trong lòng cảm khái trong thiên địa này Tạo Vật thần kỳ.”Cha luôn luôn nói, ngọc núi tuyết là hùng vĩ nhất tấm chắn thiên nhiên, là nó che chở thành Xuân Hãn và phương viên trăm dặm con dân khỏi bị ngọc tuyết Phong Sơn hậu phương những kia dân tộc du mục bộ lạc quấy nhiễu.” “Ừm!” Ngô Phúc Tâm nhẹ gật đầu chau mày, trước kia mặc dù luôn luôn nghe Lục An Tường đề cập qua ngọc này núi tuyết, nhưng hiện đang nhìn cái này liên miên bất tuyệt dãy núi, cái này xa so với trong tưởng tượng còn bao la hơn rất nhiều, cái này Tuyết Tham nên nơi nào tìm? Trong đầu mị quỷ lập đã hưởng ứng Ngô Phúc Tâm nghi hoặc, “Đang vậy cao nhất đỉnh phía trên, nó thích đang chỗ đó hấp thu thiên địa tinh hoa, trước kia ta truy nhào qua nó, chẳng qua bị nó trượt. Cái này Tuyết Tham em bé tốc độ thực sự là siêu cấp nhanh đến.” “Ngươi muốn tới nơi này làm gì?” Huệ Thương ngửa đầu nhìn hắn hỏi. “Nghe nói ở đây có rễ thành tinh Tuyết Tham, đến thử thời vận, thấy có thể không có thể tìm tới.” “Tuyết Tham? Muốn nó dùng làm cái gì?” Huệ Thương nghi hoặc trong lòng, sau đó lo lắng nhìn hắn, “Ngươi nhưng lần trước đang trong nham động chịu thương còn chưa khỏi, muốn nó đến bổ nguyên khí.” “Không sao, thương thế của ta sớm tốt, chỉ là nghe nói Tuyết Tham có thể giúp ta đề cao công pháp, đến thử thời vận.” Ngô Phúc Tâm An vuốt. “Là không!” “Ừm!” Ngô Phúc Tâm vỗ vỗ đầu của nàng, “Ôm chặt ta, chúng ta đi lên, ngọn núi này có hơi dốc đứng.” Nói, thoáng vận công, một cỗ mông lung sương mù đem hai người bao vây lấy, đây là tránh đợi lát nữa lao vùn vụt tốc độ quá nhanh, nàng sẽ bị vội ùa địa khí chảy gây thương tích. “Được.” Huệ Thương song tay ôm lấy hắn eo, cảm giác hắn hữu lực cánh tay ôm nàng hướng trong ngực mang, phảng phất ăn mứt hoa quả , theo trong miệng luôn luôn ngọt đến tâm lý. Tĩnh mới nhìn trông hắn Lãnh Tuấn bên mặt, cảm thụ được hắn mang theo nàng tung hoành tại đây dãy núi ở giữa, trong lòng không khỏi hi vọng có thể thì như vậy tựa sát hắn, theo hắn đến thiên nhai Hải Giác. Ngô Phúc Tâm chậm rãi dừng ở sơn phong ở giữa lên, nhìn trước mặt một mảnh trắng xóa, mị quỷ tiếng vang lên lên, “Thì ở phía trên, ta lần trước chính là đang vậy nhìn thấy nó.” Ngô Phúc Tâm liếc một cái đỉnh núi, còn có một đoạn lộ trình, có thể trong ngực bộ dáng hô hấp có hơi gấp rút, nhìn về phía Huệ Thương, quả nhiên, một trương sát bạch khuôn mặt nhỏ đập vào mi mắt, “Ngươi nhưng khó chịu? Ta quá nhanh ?” Không nên nên , nàng cũng là lại Khinh Công người, loại trình độ này tung hoành lao vụt lại có hắn bình chướng bảo hộ, nên sẽ không cảm giác khó chịu mới đúng.
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD