Ngọc Lam cảm thấy lo sợ. Các ngón tay bắt đầu run lên khiến cô phải nắm chặt để không bị chú ý, ánh mắt đảo quanh một vòng. Cô không muốn nhập hội, càng không muốn bản thân dính đến tệ nạn này. Đầu cô liên tục nghĩ cách làm sao để mở được cánh cửa kia.
“Không được, phải bình tĩnh! Bình tĩnh thì mới nghĩ được cách thoát.” Ngọc Lam tự trấn an bản thân, cố gắng hít thở đều.
Một người nữ trong nhóm lấy mẩu thuốc đã được Ái Vy cắt cho vào miệng, vẻ mặt phê pha khiến Ngọc Lam lại càng thêm hoảng loạn. Ái Vy ung dung rót ly nước lọc đưa cho cô kèm theo một viên trắng nhỏ, nhẹ nhàng nói: "Nước nè. Uống xong rồi lại sofa nghỉ ngơi. Một tí thôi là bạn sẽ hết mệt. Tin mình đi."
Tin cái con khỉ gió! - Cô rủa thầm, ân hận vì đã không nghi ngờ gì mà đi theo người bạn mới quen.
Ngọc Lam không dám đón lấy thứ từ tay Ái Vy, hai tay khép chặt vào hông rồi đứng đó như trời trồng. Cả bọn đều đang nhìn cô, như thể chỉ chờ cô nuốt chất kích thích kia vào miệng là xem như hoàn thành nghi thức nhập hội. Hai chân Ngọc Lam bủn rủn sắp đứng không vững. Cô nhìn quanh phòng, cố tìm một tia hy vọng cuối cùng, chợt ánh mắt cô dừng trên bàn.
Những chai rượu! Đó là thứ duy nhất có thể gây sát thương ở thời điểm này.
"Phải liều thôi!" Ngọc Lam nghĩ.
Cốc cốc!
Tiếng động đột ngột vang lên cắt ngang mọi thứ. Tên mắt xếch có vẻ khó chịu vì bị làm phiền, mặt nhăn nhó ra mở cửa. Ngọc Lam thở gấp thầm cảm ơn trời đất. Khi cửa mở, một gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt cô.
Là anh đứng quầy nước khi nãy.
"Có gì sao anh Ân?" Ái Vy thắc mắc.
Người tên Ân nở nụ cười, tay chỉ về phía Ngọc Lam: "Quán đang có ưu đãi cho ma mới, nên anh lên đây hỏi bạn em có muốn làm thẻ thành viên không. Chỉ hôm nay thôi, nếu bỏ lỡ thì tiếc lắm. Em gái kia thấy sao?"
Ngọc Lam như tìm thấy đường sống giữa cõi chết, cô vội vàng chộp lấy: "Có! Có! Em muốn làm. Đi ngay đi anh!"
Cô nói rồi thật nhanh tiến về phía Ân, tay run run túm lấy vạt áo sơ mi của anh. Dù chưa biết kẻ trước mặt là tốt hay xấu, nhưng đây là cơ hội duy nhất giúp cô có thể ra khỏi căn phòng này.
"Để mình đi với bạn." Ái Vy tiếp lời, chuẩn bị theo chân cô.
Ân mỉm cười nhẹ nhàng, ra hiệu Ngọc Lam đứng phía sau mình. Mắt anh hơi nheo lại, nhắn nhủ: "Anh mượn bạn của tụi em năm phút thôi, có bắt cóc luôn đâu mà sợ. Không lẽ em nghi ngờ gì ở anh?"
"Em không có ý đó."
"Không phải là được rồi. Tụi anh xong sẽ quay lại ngay."
Mặc cả thành công, Ân nhanh chóng kéo tay Ngọc Lam xuống lầu trước những cặp mắt không khác gì tia laze trong phòng. Kỳ lạ là thay vì dừng ở quầy gọi nước, anh nhân viên này lại dẫn cô ra bãi giữ xe. Ngọc Lam hơi bất ngờ, vốn cô định sẽ tìm lý do đi vệ sinh rồi nhân đó mà trốn về, không nghĩ đến việc người này lại đưa cô ra đây.
"Đi nhanh! Đừng có quay lại nữa. Ở đây không tốt đâu em gái." giọng Ân đột nhiên gấp gáp, sắc mặt cũng thay đổi trở nên nghiêm nghị hơn. Lúc này, Ngọc Lam mới vỡ lẽ một điều.
Hóa ra người này khi nãy gõ cửa, mục đích là để cứu cô. Nhưng sao anh ta lại biết cô không cùng phe với bọn kia?
Thấy "con nai vàng" kia vẫn đứng trơ ra không nhúc nhích, Ân chau mày gắt lên: "Còn đứng đó? Muốn bị tụi nó bắt lại hả?"
Ngọc Lam hoàng hồn, sực nhớ mình đang cần rời khỏi đây, bèn vội vàng nói "Thật sự cảm ơn anh. Nếu có duyên gặp lại em sẽ trả đủ" rồi chạy ra phía đỗ xe mình, sau đó ba chân bốn cẳng dùng hết tốc lực để về nhà nhanh nhất có thể.
Thấy cô gái đã đi xa, Ân móc trong túi ra chiếc điện thoại, nhắn vài tin không đầu không đuôi:
'Mày nợ tao lần này.'
Sau hai mươi phút, tại phòng 20.
Tên mắt xếch nhìn đồng hồ, rồi lại liếc sang Ái Vy vẻ châm biếm, cười nửa miệng: "Để xổng mất con nai vàng rồi."
Ái Vy có chút bực tức, thở một hơi mạnh phát tiết. Cô rõ ràng xem Ngọc Lam là bạn nên mới dẫn đến đây để nhập bọn. Vậy mà không nói không rằng lại chạy mất.
"Nhưng nó đã biết bí mật của tụi mình rồi. Lỡ ngứa miệng tố giác thì sao?" Một tên trong nhóm lên tiếng. Tất cả đồng loạt chuyển ánh nhìn sang Ái Vy.
“Sẽ không đâu, nó nhát lắm!” Cô đảo mắt, giọng nói có chút đắn đo, dù lòng cũng hoài nghi câu nói của chính mình.
“Mẹ nó! Nhát thế quái nào mà đi mách lẻo để bị rùm beng trên báo năm ngoái? Nhìn mặt nó khi nãy là tao đã nhận ra ngay rồi!” Tên ít nói nhất trong nhóm rít lên, giọng điệu mất kiên nhẫn.
“Người là do mày dẫn tới, nếu nó vạ mồm thì mày không thoát khỏi trách nhiệm đâu Vy.” Nữ sinh nào đó nói rồi đưa ống hút shisha lên miệng, hít một hơi sau đó phả khói. Rất nhanh, tất cả dường như đã quên sự có mặt của Ngọc Lam cách đây một tiếng. Trong tâm trí họ bây giờ là Cõi Mơ, đúng như cái tên quán.
***
Hôm nay Ngọc Lam không đến lớp, cô vẫn chưa hết bàng hoàng việc chiều qua. Nếu Ân không ra tay giúp đỡ thì chắc cô đã có kết cục như mấy bộ phim hình sự hay chiếu trên TV rồi. Đó là một Ái Vy hoàn toàn khác so với những gì Ngọc Lam từng biết. Nếu không tận mắt thấy thì đánh chết cô cũng chẳng tin một người cười nói vui vẻ, thân thiện như vậy lại có thể thác loạn đến độ dùng thuốc lắc, hơn nữa còn lôi kéo cô vào. Ngọc Lam bỗng nảy sinh cảm giác sợ đến lớp, nói đúng hơn là sợ đối mặt với Ái Vy. Cô cũng không thể mới nhập học không lâu lại phải chuyển trường thêm một lần nữa, chỉ biết tự trách mình đáng lẽ phải tin lời Thư Hoàng mới đúng.
Mà khoan...
Sao Thư Hoàng lại biết chuyện này?
Nếu đã biết tại sao không tố giác?
“Có phải mình chuyển đến đây là sai không?” Ngọc Lam sau khi suy nghĩ một hồi lâu, tự vấn bản thân.
Càng nghĩ lại càng đau đầu, cô quyết định dẹp hết tất cả qua một bên.
Vì tương lai đi Anh, cố gắng thêm vài tháng cũng không gọi là khó.
“Vì đất nước Anh! Cố lên!” Ngọc Lam tự động viên mình, quay về bàn học.
...
Cùng lúc, ở một chung cư khác.
“Tính cảm ơn tao thế nào đây?” Bàn tay của người thanh niên đẩy nhẹ gọng kính, áo sơ mi cũng gỡ một cúc trên cùng, cả người nằm dài ra sofa, chân vắt chữ ngũ trông không có vẻ gì đứng đắn.
Thư Hoàng mặt không cảm xúc, lôi từ trong cặp ra một tấm hình của Taylor Swift rồi đưa cho thanh niên kia: “Hết nợ.”
Đón lấy thứ từ tay cậu, như chưa hài lòng lắm, thanh niên kia lại thở dài, kể lể: “Mày có biết không, sau khi con bé ấy đi thì tụi kia xuống hỏi tao. Anh đây phải bẻ lái quanh co các kiểu rồi nói là người ta mặt xanh như tàu lá chuối, không khoẻ nên về không báo trước rồi.”
“Đủ chưa?” Thư Hoàng "xì" một tiếng khinh bỉ, đưa thêm 7 tấm nữa.
Hoàng Ân chộp lấy, lật từng tấm xem rồi cười vui vẻ đắc chí, trong ánh mắt phát ra tia lém lỉnh: “Thiệt tình! Chỉ có em là hiểu anh thôi!”
“Cút!” Thư Hoàng một giọng ngang tông, mắt vẫn chăm chú vào quyển sách đang cầm, mặt trưng ra biểu cảm "Đừng làm phiền".
Hoàng Ân bĩu môi, đùa với tên mặt lạnh này thật là chán!
Anh cẩn thận vuốt nhẹ tấm hình trên tay, nâng niu như báu vật, miệng không khỏi thắc mắc:
“Tao tưởng mày không quan tâm chuyện thiên hạ. Sao lần này phá lệ thế?”
Thư Hoàng chợt gấp lại sách rồi để lên kệ, sau đó ngã người ra ghế, mắt nhắm nghiền, trong hơi thở có chút không đều.
“Những người mang trong mình mặc cảm, nếu phải chịu thêm một cú sốc lớn nữa thì rất dễ nghĩ quẩn. Mày nghĩ xem, dính đến nghiện ngập thì cuộc đời sẽ có kết cục như thế nào?”
“Giống…” Hoàng Ân ngập ngừng, dự định nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.
Cả không gian bỗng chốc rơi vào im lặng.
Thật sự Thư Hoàng vốn không có ý định làm người tốt giúp Ngọc Lam. Chẳng qua cậu chỉ không muốn cảnh tượng cũ lại tái diễn. Hình ảnh những viên thuốc vương vãi trên nền nhà trong ký ức như hiện ra trước mắt…