Phòng khám bệnh tư nhân

3959 Words
"Hắn rốt cuộc nói gì với anh?" Cẩm quan tâm hỏi, "Anh à, anh có phải là có chuyện gì hay không gạt tôi?" Đông suy nghĩ một chút tình cảnh của mình, lấy tay xoa xoa bản thân mệt mỏi không chịu nổi cặp mắt, thật sâu thở phào nhẹ nhõm, từ trong lỗ mũi truyền ra nặng nề hơi thở, cố gắng điều chỉnh tốt tâm tình của mình sau, cười đối Cẩm nói: "Thật ra thì cũng không có gì, được rồi, cậu đều trở về, chúng tôi cũng không cần trò chuyện hắn." Cẩm hoài nghi nhìn một chút Đông, nhìn hắn cặp kia phủ đầy hồng tia máu ánh mắt, chần chờ một chút, hỏi: "Có phải là cậu hay không ánh mắt xảy ra vấn đề?" Không nghĩ tới Cẩm quan sát như vậy bén nhạy, Đông vội vàng đem hai mắt của mình mở thật to, cố ý gần sát mặt của cô ấy, hù dọa cô ấy nói: "Cậu xem ca ánh mắt có vấn đề gì không?" Cẩm thật đúng là bối hắn hù dọa, vội vàng đẩy hắn ra: "Đại buổi tối đừng dọa tôi, không có sao là tốt rồi, nếu là có chuyện gì, cậu nhất định phải nói với tôi." Đông gật đầu một cái: "Đó là đương nhiên rồi, tốt em gái của tôi, tốt lắm, đi tắm ngủ đi. Đúng rồi, kế tiếp cậu an bài thế nào? Cũng không thể một mực như vậy nhàn đi dạo đi, nếu không tôi cấp ba gọi điện thoại đón cậu trở về trường học đi?" Cẩm vội vàng lắc đầu, hai tay khoanh ở trước ngực làm một cái cự tuyệt tay ra dấu, "Tôi nghĩ xong, muốn ở bên này tìm phân kiêm chức trước thể nghiệm thể nghiệm xã hội cuộc sống." "Càn quấy! Nào có như cậu vậy có sách không niệm." Đông lập tức một hớp bác bỏ Cẩm kế hoạch. "Anh à, cậu cứ như vậy hy vọng, tôi độc từ trở lại cái đó lạnh như băng trong phòng, hướng về phía như vậy một cái lạnh như băng ba sao? Tại sao cậu có thể lựa chọn cuộc sống mình muốn mà tôi không được?" Cẩm lần đầu tiên ở Đông trước mặt biểu hiện như vậy mất khống chế. Đông trầm mặc, cho tới nay cái đó nhà đối Cẩm Đô không công bình. Đúng vậy, cô ấy đã là đại nhân, cô ấy có lựa chọn của mình, không có người nào có quyền đi tước đoạt nó. "Vậy cũng tốt, tôi tôn trọng sự lựa chọn của cậu, nhưng là cậu cũng phải đáp ứng tôi một chuyện." Đông nói. "Chỉ cần cậu để cho tôi ở lại chỗ này, tôi cái gì cũng đáp ứng." "Sang chuyện cũng đáp ứng?" Đông mặt cười đểu nhìn cô ấy. Cẩm lập tức cứng họng, khổ sở cúi đầu, vắt nổi lên ngón tay của mình đầu. Đông nhìn cô ấy một bộ dáng vẻ ủy khuất, cười một cái nói: "Tốt lắm tốt lắm, chớ đáng thương ba. Tôi muốn chuyện cậu đáp ứng tôi là chỉ có thể ở lại chỗ này nửa năm, nửa năm sau bất kể thế nào cũng đi về trước đem sách đọc xong, sau cậu muốn làm gì tôi cũng không can thiệp, có thể hay không?" Nghe được Đông nói không phải Sang chuyện, Cẩm lập tức một tiếng đáp ứng xuống, nửa năm vậy là đủ rồi! Hai người mỗi người rửa mặt hoàn sau, ở phòng khách vừa xem ti vi vừa nói chuyện phiếm, giày vò đến nửa đêm mới trở về phòng. Đông trở lại gian phòng của mình, đóng lại đèn, điều tốt lắm đồng hồ báo thức, vẫn ngơ ngác nhìn trần nhà làm thế nào cũng ngủ không được. Hắn lại cầm điện thoại di động lên, lật ra Văn phát cho hắn tin nhắn ngắn, bọn họ hẹn xong ở ba ngày sau gặp mặt. Từ Khoa kia lấy được tin tức xác nhận Kiên là một cái phi thường người thần bí, hắn rất muốn biết hắn rốt cuộc là thân phận gì, Đông thậm chí mua qua mấy quyển thôi miên sách trở lại, nhưng là cho dù dựa theo phương pháp phía trên cũng không cách nào ở ý thức của mình trong sẽ cùng Kiên gặp mặt, thậm chí tiến vào ngủ say trạng thái cũng không được, xem ra giống như mọi người nói như vậy, trong sách vật đều là gạt người. Bây giờ chỉ có thể gửi hy vọng vào Kiên bạn gái Văn, cô ấy sẽ là hạng người gì đâu? Kỳ rốt cuộc lại có nhiều chuyện xưa đâu? Cái đó trúng thương chết ở trong nhà mình người đàn ông lại là chuyện gì xảy ra? Tại sao mình hai con mắt cũng có thể thấy quỷ? Tất cả những vấn đề này giống như con ruồi không đầu giống nhau ở Đông đầu óc khắp nơi loạn đụng, đụng hắn tâm loạn như ma, đụng đầu hắn đau muốn rách. Hắn xoa xoa mình huyệt Thái Dương, ngồi dậy, tương rèm cửa sổ kéo ra, nhìn một chút ngoài cửa sổ. Tháng nầy đã qua hơn phân nửa, ngoài cửa sổ Huyền Nguyệt nhô lên cao, Đông đem cửa sổ mở ra một cái khe hở, gió thu quất vào mặt mà qua, cả người lập tức tinh thần chấn hưng, ngược lại là không ngủ được, liền đi ra ngoài đi tản bộ một chút hóng gió một chút đi. Đông cầm lên cái chìa khóa, rón rén đẩy ra cửa, sinh sợ quấy rầy đến trong căn phòng Cẩm, nào biết đóng cửa thời điểm không kéo tốt chốt cửa, cửa bị phong một dãy, nặng nề té ở khung cửa. Đông vội vàng lại mở cửa ra, hướng nhà nhìn một chút, Cẩm phòng cửa đóng kín, không có nghe được động tĩnh gì, Đông thở phào nhẹ nhõm, cái này mới nhẹ nhàng đóng cửa lại đi xuống lầu. Ở nhà thời điểm còn không cảm thấy, mặc quần áo ngủ đi ở bên ngoài phòng mới phát hiện có chút lạnh. Đông lạnh đến run lập cập, tha xoa tay, cầm quần áo mỗi một cách nút áo cũng trừ phải thật chặt, dọc theo tiểu khu thạch Tử Lộ một đường đi tới tiểu lương đình. Tiểu lương đình bốn phía là một mảnh rừng trúc, rừng trúc cạnh có một cái ao nhỏ đường. Vào thu tới nay, lá trúc đã bắt đầu phát hoàng khô héo, rơi xuống một địa. Đông đi ở bị lá rụng bày đầy trên cỏ, mỗi một bước cũng kèm theo dưới chân lá rụng tế toái chi nha thanh, đi đi liền phát hiện không xa phía trước có một cái khiêu động tiểu bóng người. Đã trễ thế này, sẽ còn có cái gì người ở nơi nào? Đông tò mò đến gần nhìn một cái, là một cái bốn năm tuổi bộ dáng trẻ nít, đang trên đất thập lá rụng, một cái tay đã bắt tràn đầy một phen. Hắn tựa hồ phát hiện Đông, khiếp khiếp trốn một cây trúc phía sau cây mặt, che kín nửa gương mặt, lộ ra đại nửa người. Đông cười một tiếng, đi lên trước cúi người hỏi hắn: "Tiểu bằng hữu, trễ như vậy, cậu không trở về nhà ở chỗ này làm gì nha?" Trẻ nít chuyển động tròn trịa hắc con cậu, nhanh chóng đánh giá trước mắt Đông, nhỏ giọng nói: "Tôi đang thu thập lá cây làm tiêu bổn." "Cậu có thể ban ngày tìm thêm a, đã trễ thế này một mình cậu nhiều nguy hiểm, nhà cậu người cũng bất kể cậu?" "Tôi trở về quá nhà, có thể là nhà không ai, gõ cửa cũng không ai mở cửa." Trẻ nít nhìn có chút khổ sở. Đây cũng quá kỳ quái, nhà ai lòng người lớn như vậy, nhà mình hài tử quá nửa đêm không về nhà cũng không lo lắng, Đông từ từ đến gần trẻ nít, cúi đầu hỏi: "Nhà cậu ở đâu một căn?" Thằng bé trai chỉ chỉ sau lưng kia một căn lâu, nói: "14 nóc 1402." "Thúc thúc dẫn cậu trở về đi thôi?" Đông nói. Thằng bé trai cao hứng gật đầu một cái, lại đem cái tay còn lại cũng cầm đầy lá trúc, mới hài lòng đi theo Đông rời đi tiểu lương đình. Vừa rời đi tiểu lương đình, Đông liền nghe thấy cách đó không xa có người đang gọi cái gì, còn có thể nhìn thấy đung đưa đèn pin cầm tay. Đông men theo thanh âm đến gần nhìn một cái, hóa ra là tiểu khu an ninh cùng một đôi tuổi trẻ vợ chồng. Lạnh như vậy buổi tối bọn họ lại đã là đầu đầy đại hãn. Tuổi trẻ vợ chồng thấy Đông, liền lấy tay ở trước người bỉ hoa độ cao, lo lắng hỏi: "Xin hỏi cậu có thấy hay không quá một cái như vậy cao thằng bé trai?" " ba mẹ!"Không đợi Đông trả lời, trẻ nít chỉ chạy nhào tới cô gái trên người. Đông đứng tại chỗ ngơ ngác nhìn tựa hồ cái gì cũng không cảm giác được cô gái, cô ấy đã gấp đến độ liên nước mắt cũng mau chảy ra, lại nói: "Năm sáu tuổi dáng vẻ, mặc màu trắng giày thể thao cùng màu đen Micky áo, buổi chiều ở trong tiểu khu đi ném." Đông nhìn một chút nằm ở cô ấy trên đùi thằng bé trai, mặc màu trắng giày thể thao cùng màu đen Micky áo. Thằng bé trai quay đầu, mặt thương tâm, dùng nức nở nói với Đông: "Thúc thúc, mẹ nhất định là giận tôi, cô ấy đều không lý tôi..." Thằng bé trai vừa dứt lời, Đông tâm liền khó chịu nhéo làm một đoàn, hắn hướng đối diện tuổi trẻ vợ chồng hỏi: "Hài tử của các cậu đi như thế nào vứt?" Lúc này một mực trầm mặc người đàn ông khai khang nói: "Buổi chiều từ vườn trẻ nhận về nhà, hắn nói giáo viên muốn bọn họ thu thập lá cây làm tiêu bổn, chúng tôi sẽ để cho một mình hắn đi xuống lầu, sau vẫn không trở lại..." Lúc này bồi theo hai người an ninh cũng nói: "Đúng vậy, hai cái miệng nhỏ tìm khắp một buổi tối, ai, không biết có thể hay không bị người quải đi..." Cô gái vừa nghe quải đi, tâm tình một cái liền hỏng mất, lớn tiếng khóc, lại hỏi Đông: "Cậu có thấy hay không quá?" Đông khổ sở lắc đầu một cái: "Không có, các cậu đi lương đình bên kia đã tìm sao?" Thằng bé trai thấy Đông nói chưa thấy qua bản thân, ai oán nhìn mặt của hắn, Đông không chịu nổi thằng bé trai ánh mắt, trốn tránh tương mặt chớ hướng một bên. Người đàn ông lắc đầu một cái nói: "Cũng đã tìm, tiểu khu theo dõi cũng tra xét, cũng không có thấy hắn ra khỏi tiểu khu." Nói xong nam Tử An phủ một cô gái, ngượng ngùng nói với Đông: "Ngại ngùng, không thấy coi như, đi, chúng tôi đi khác địa phương nhìn một chút." Cô gái lau nước mắt gật đầu một cái. Nói xong an ninh liền bồi hai người rời đi, mấy bước sau, an ninh tựa hồ nghĩ đến cái gì, hỏi: "Đã trễ thế này cậu ở nơi này làm gì?" "Không ngủ được, đi tản bộ một chút." Đông nói. "Ồ, chú ý an toàn." An ninh tẫn trách nói. Thằng bé trai tức giận trợn mắt nhìn Đông một cái, lôi kéo cô gái ống quần đi theo bọn họ rời đi, cho đến bọn họ đi rất xa, Đông còn có thể nghe được mẹ đã gần như khàn khàn tiếng kêu. "Chúc quân quân, chúc quân quân, cậu ở đâu?" Đông không làm gì được đứng tại chỗ thật sâu thở dài một cái, hắn quá mệt mỏi, cõi đời này có quá nhiều thương tâm nhân hòa khổ sở chuyện, hắn chẳng qua là người bình thường, hắn không quản được nhiều như vậy, cũng không đoái hoài tới nhiều như vậy. Xem ra người giống như hắn vậy, là không thích hợp ở trong đêm khuya bơi. Hắn hối hận bản thân ra khỏi chuyến này cửa, để cho vốn là đã tâm tư nan bình hắn càng là ăn ngủ không yên. Đông kéo mệt mỏi thân thể trở về nhà, đóng cửa lại, tựa hồ nghe đến Cẩm căn phòng của trong vang động. Vì vậy hắn lẳng lặng dừng ở tại chỗ, cẩn thận hướng Cẩm căn phòng của lắng nghe, giống như không thanh âm gì, có lẽ là bản thân đa tâm. Hắn mở ra tủ lạnh lấy ra một chục bia, trở về gian phòng của mình quát to, mượn rượu mời mới miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ. Ngày thứ hai khi tỉnh lại, Đông mới phát hiện đã qua giờ làm việc, hắn nhìn một chút đồng hồ báo thức, đã bị tắt đi. Hắn xoa xoa sưng vù cặp mắt, đẩy cửa phòng ra, đứng ở cửa phòng hô: "Cẩm?" Đông phát hiện cổ họng của mình đã khàn khàn không phát ra được rõ ràng thanh âm, ngày hôm qua ngủ trước uống quá nhiều bia, bây giờ giọng làm được trực bốc lửa. Hắn đi tới bên cạnh bàn ăn, vốn là muốn cầm uống chút nước, lại phát hiện trên bàn đã cất xong bữa ăn sáng, còn có một tờ giấy. "Anh à, điểm tâm đã mua xong, xem cậu ngủ được nặng như vậy, sẽ phải Trì bang cậu mời nửa ngày giả, buổi chiều lại đi đi, tôi đi ra ngoài tìm việc làm." Nhìn tràn đầy một bàn bữa ăn sáng cùng Cẩm viết tay tờ giấy, Đông mặt hạnh phúc cười một tiếng, cầm lên một chén nước cô lỗ cô lỗ một hơi uống tinh quang. Trong lúc bất tri bất giác, em gái của hắn đã bắt đầu chiếu cố khởi bản thân khởi cư ẩm thực. Lần trước một giác tỉnh đến xem thấy một bàn bữa ăn sáng thời điểm, vẫn là ở mình cái đó nhà. Bất đồng là, khi đó trong phòng không phải hắn cô linh linh một người, ba mẹ Cẩm còn có hắn, ngồi đầy một bàn. Ăn sáng xong, Đông liền ra cửa, trải qua tiểu lương đình thời điểm, phát hiện đình bên đậu xe cảnh sát, hồ nhỏ bên cũng vây quanh một vòng lớn người, thất chủy bát thiệt đang nghị luận cái gì. Đông đi lên trước nhìn một chút, phát hiện là tối hôm qua vậy đối với tuổi trẻ vợ chồng, nữ quỳ dưới đất đang kêu trời trách đất ôm thứ gì, nam cũng cúi đầu lau lệ. Đông áp sát nhìn một cái, thằng bé trai thân thể ướt nhẹp nằm ở cô gái trong ngực, tay chân đều đã phao sưng lên. "Thật là quá đáng thương, tạo nghiệt a, mới tuổi nhỏ như thế." Một cái bác gái xách theo trống rỗng cung ứng thực phẩm nói. "Đúng vậy, nghe nói là thất chân té xuống, ở trong hồ rót một buổi tối, đứa nhỏ này gia trưởng cũng thật là, cũng không đem hài tử coi trọng." Bên cạnh mập bác gái phụ họa nói. Đông nhẹ nhàng thở dài một cái, rời đi đám người, lúc này Đông thấy một cái thân ảnh quen thuộc, đi lên phía trước lên tiếng chào hỏi. "Khoa." Khoa quay đầu thấy Đông, vốn là mặt nặng nề hắn lập tức liền buông lỏng xuống, "Trùng hợp như vậy, không nghĩ tới tin tức của cậu linh như vậy thông?" Đông cười nói: "Không phải, tôi ở cái tiểu khu này." "Ồ, hóa ra là như vậy. Này, hai vợ chồng này thật đáng thương." Khoa nhìn trên đất tuổi trẻ vợ chồng thở dài nói, "Cậu đây là đi làm hay là tan việc a?" "Đi làm." Đông ngượng ngùng cười một cái nói, "Ngủ quên, cái này không, bây giờ mới ra cửa." "Vậy cậu nhanh đi đi, cái này sự tình không có gì hay báo cáo, hiện trường cùng thi thể cũng kiểm tra qua, thất chân rơi xuống nước." Khoa nói. "Ừ." Đông bình tĩnh gật đầu một cái. "Mặc dù cậu nói là thất chân rơi xuống nước, nhưng là hắn cái này ký giả phản ứng cũng quá bình thản đi." Đường lại gần nói với Khoa. Khoa nhìn Đông rời đi bóng người, sâu kín nói: "Có lẽ hắn đã sớm biết rồi." "A? Cậu nói gì?" Đường kỳ quái nhìn một chút Khoa. Khoa lập tức lấy lại tinh thần, vỗ một cái Đường bối: "Không có gì không có gì, vội vàng đem bên này dọn dẹp một chút, chờ chúng tôi hoạt đã chất thành núi." Đông vô tinh đả thải trở lại phòng làm việc, phát hiện trên bàn để một trương xa lạ danh thiếp. Hắn nhìn chung quanh, mọi người đều ở đây buồn bực đầu công tác, hắn lại nhìn một chút trên danh thiếp nội dung, danh thiếp ngay mặt viết: " "Hiệp tư nhân phòng khám bệnh, chủ trị các loại thân thể nghi nan tạp chứng." Danh thiếp kết cấu hết sức đơn giản, phía sau chính là phương thức liên lạc cùng địa chỉ, hắn cầm lên danh thiếp đi tới Diêu bên người, "Hôm nay có phái truyền đơn đã tới?" "Tư nhân phòng khám bệnh?" Diêu nhìn Đông trên tay danh thiếp thì thầm, "Hôm nay không người khác tới quá a, thế nào, cậu ngã bệnh?" Đông lắc đầu một cái: "Người khác để trên bàn tôi, thật là kỳ quái, các cậu trên bàn không có?" "Không có a." Diêu nói, "Đúng rồi, cậu thế nào bây giờ mới tới làm a?" "Tối ngày hôm qua uống nhiều rượu quá ngủ quên, Trì bang tôi xin nghỉ không có?" "Mời mời." Diêu cười nói. "Hắn ở đâu?" "Giúp lão tổng làm chạy chân, đi ra ngoài mua đồ đi rồi." Diêu nhỏ giọng chỉ Long phòng làm việc nói. Trì vừa cùng Đông bàn làm việc theo sát, hắn không có ở đây, liền không hiểu rõ tấm danh thiếp này là ai để. Đông cau mày ngắm trên danh thiếp phòng khám bệnh danh xưng, Hiệp danh tự này có chút nhìn quen mắt, trước hắn phải đã gặp qua ở nơi nào, nhưng là thế nào cũng không nhớ nổi. Thật là kỳ quái, thân thể của mình xuất hiện khác thường, chỉ chạy tới đây dạng một trương không rõ lai lịch danh thiếp, chuyên trị các loại nghi nan tạp chứng? Nghe thế nào giống như chút giang hồ lang trung tuyên truyền khẩu hiệu, thật có lợi hại như vậy thầy thuốc, cũng sẽ không bản thân mở phòng khám bệnh, bệnh viện nào không phải tễ phá đầu muốn hắn? Đông cười đem danh thiếp ném tới một bên, hắn "Nghi nan tạp chứng", thầy thuốc chỉ sợ là nhìn không tốt. Tòa báo buổi chiều công tác cũng không phồn trọng, Đông sửa sang lại sửa sang lại phân thây án tài liệu cũng liền không chuyện khác. Mau giờ tan việc Trì mới trở về, miệng đầy hùng hùng hổ hổ, đều là ở quở trách Long không phải, lão thị để cho hắn làm chạy chân làm việc vặt. Đông cười an ủi hắn, đem toàn thân tốt báo cáo giao cho hắn, để cho hắn cấp in đứng hàng bản đồng nghiệp liền đánh tạp tan việc. Còn không có vào nhà cửa, Đông liền ở ngoài cửa ngửi được từ bên trong cửa bay ra mùi thơm, mở cửa phát hiện Cẩm đã ở nhà, Hùng cũng ở đây. Hóa ra hai người đã sớm hẹn xong, tan việc cùng đi đi dạo món ăn thị trường, chuẩn bị một bàn lớn món ăn, buổi tối chuẩn bị ăn lẩu. "Nghe nói cậu ngày hôm qua lại uống rượu rồi?" Hùng vừa để chén đũa vừa hỏi. Đông nhìn một bàn của mình thích xuyến oa món ăn, vui vẻ nói: "Đúng vậy, tinh thần quá tốt, không ngủ được." "Tôi xem cậu a muốn từ khói Quỷ Biến thành bợm rượu." Hùng không hài lòng nói. Ở phòng bếp vẫn còn ở rửa rau Cẩm nhìn ra phía ngoài nhìn ở phòng khách cãi vã hai người, giúp Đông giải vây nói: "Tình cờ uống chút rượu đối thân thể nhưng là hữu ích." Đông đắc ý hướng Cẩm giơ ngón tay cái lên, Hùng nhìn hai người một xướng một họa, ngoẹo đầu làm bộ tức giận nói: "Các cậu khi dễ tôi họ Hà không họ La có phải hay không?" Đông cầm lên một cây sinh hoàng dưa cắn một cái, dương dương đắc ý đứng ở Hùng bên người nói: "Ai nói cậu họ hà? Cái này theo như cổ đại tập tục, gả vào đàn trai sau nữ nhưng là phải quan phu tính, tôi xem cậu sau này cũng phải họ La!" "Người nào muốn gả cho cậu !" Hùng xấu hổ nhẹ nhàng đẩy một cái bên cạnh Đông. Cẩm cười lại bưng ra một đại bàn rau củ, nói: "Ngược lại cũng là chuyện sớm hay muộn, chị Giang của cậu cũng đừng xấu hổ rồi!" "Chính là." Đông phụ họa nói. "Vậy thì xem cậu biểu hiện lạc." Hùng lấy ra điện từ lô (microwave oven) cắm điện vào, đem một oa nóng hổi thang để đặt ở điện từ lô (microwave oven), cũng không lâu lắm trong nồi thang liền sôi trào lên, khắp phòng Phiêu Hương, quậy đến Đông trong bụng sàm trùng cô cô trực khiếu. "Cẩm, cậu làm xong không có, tôi muốn trước ăn!" Đông đối Cẩm la ầm lên. "Cậu xem cậu cái này làm ca, chỉ biết Đạo Y tới đưa tay cơm tới há mồm, Cẩm hôm nay tìm một ngày làm việc cậu cũng không hỏi một chút tìm phải thế nào." Hùng cau mày nói. "Ồ, đúng rồi, thiếu chút nữa quên mất, Cẩm, cậu tìm được công tác sao?" Đông vỗ một cái bản thân thô tâm lại mau quên đầu. Cẩm cười hì hì lấy ra một chai nước uống đặt lên bàn, thần bí hề hề nói: "Cậu đoán!" "Đó chính là tìm được sao, công việc gì?"Đông liếc Cẩm một cái. "Thật không có kình." Cẩm biết chủy nói, "Bây giờ tôi trịnh trọng tuyên bố, tôi và chị Giang từ ngày mai trở đi chính là đồng hành rồi!" "Cái gì? Cậu làm giáo viên?" Đông ôm bụng nở nụ cười, "Cậu cái bộ dáng này thế nào vi nhân sư biểu a?" "Đông! Cậu có ý gì! Tôi hình dáng ra sao! Thế nào không thể vi nhân sư biểu !" Cẩm không phục nói. "Được rồi được rồi, cô ấy là làm vườn trẻ Anh ngữ giáo viên." Hùng nói. "Hóa ra là dạy tiểu thí hài, tôi nhớ cậu đại học là tiếng Anh chuyên nghiệp, quá miễn cưỡng đi ~ " "Cái gì tiểu thí hài! Những thứ kia cũng đều là tổ quốc tương lai đóa hoa!"
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD