Diệp nhi bị thanh âm này dọa sợ, vội vàng buông dao khắc trong tay xuống, vẻ mặt kiêng kỵ.
Nhưng mà lão nhân vừa rồi nghiêm trọng biểu tình lập tức lại trở nên hiền lành đứng lên, chậm rãi giải thích:
"Tiểu cô nương, thật ngại quá, chúng ta là thợ thủ công làm đèn lồng, đối với người ngoài nghề đụng vào đồ kiếm cơm của chính mình thì tương đối kiêng kị, xin thứ lỗi, xin thứ lỗi!"
“A, không sao ạ, ông à, quy củ này con quả thật không biết.”
Diệp nhi một bên cúi đầu, một bên tạ lỗi.
"Ngươi vừa rồi hỏi, vì cái gì cửa hàng của ta như vậy sâu, ha ha, mùi rượu không sợ ngõ nhỏ sâu nha, hơn nữa ta cái này đèn lồng chỉ bán cho người hữu duyên, kẻ không biết hàng ngàn vàng cũng không bán, người biết hàng không lấy một xu.”
Lão nhân mỉm cười nói, lộ ra tràn đầy tự tin.
"Vậy thật tốt quá, thật tốt quá, chúng ta cũng rất biết hàng a, đèn lồng này quá đẹp! Làm sao có thể làm đẹp như vậy!"
Mà lúc này Lâm Như vẫn luôn không lên tiếng, trong đầu của nàng vẫn nghĩ đến ngày hôm qua Diệp nhi nói cái kia hội đèn lồng truyền thuyết, vì thế trực tiếp hỏi:
"Ngươi đèn lồng này là chính là lồng đèn không thấm nước, đèn sáng vĩnh viễn sao?"
Lão nhân giật mình, đáp:
“Đúng vậy!”
“Đây có phải là có chút nói quá hay không, chụp đèn nếu như không phải làm bằng giấy, ta còn có thể lý giải, dù sao còn có rất nhiều vật liệu không thấm nước, nhưng đèn thì sao có thể sáng vĩnh viễn không tắt đây?”
“Haha, kỳ thật rất đơn giản, các ngươi nếu có thời gian, liền ngồi xuống, ta kể cho các ngươi một câu chuyện, các ngươi sẽ biết vì sao. Vừa vặn ta hiện tại cũng không bận việc gì cả, nhàn rỗi coi như giết thời gian vậy.”
Ông lão nói xong, chỉ chỉ vào trước cửa hàng chỗ đặt hai cái cọc gỗ.
Nữ hài tử ở tuổi này chính là tuổi thích nghe chuyện xưa ly kỳ, có chuyện xưa miễn phí nghe, không thể tốt hơn, hai người nhẹ nhàng ngồi xuống, tập trung tinh thần nhìn lão nhân.
"Câu chuyện này xảy ra vào thời Đường cách chúng ta khoảng 1100 năm trước, khi đó còn chưa có đèn điện, tất cả ánh sáng đều dựa vào nến lửa, mà bất luận là nến, hay là dầu than, đều cần một cái lồng bao lại để tập trung ánh sáng.”
“Khi đó, trong toàn bộ vương triều, người làm lồng thủ công nhiều như lông trâu, các ngươi cũng biết, đèn lồng này có dễ bán hay không, bảy phần dựa vào những bức vẽ trên đó. Cho nên, mỗi người thợ thủ công đều là một hoạ sĩ xuất sắc, mà ở giữa bọn họ có một thanh niên tên là Trung Kiên,là người xuất sắc nhất!”
“Hắn vẽ lồng trông rất sống động, lô hỏa thuần thanh, đặc biệt giỏi vẽ cảnh trẻ con chơi đùa, miêu tả những đứa bé này đã đạt đến đỉnh cao, tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả, ngay cả họa sĩ trong cung đình cũng cảm thấy không bằng.”
“Mà hắn chế tác đèn lồng, cũng là kiên cố bền bỉ, không hề thấm nước. Các ngươi thử nghĩ, khi đó cũng không có nhựa, chỉ có giấy dầu, nhưng giấy dầu dù không thấm nước, cũng chỉ được trong mấy tháng, sau khi dầu khô đi, thì cũng chẳng khác gì giấy bình thường. Nhưng những chiếc đèn lồng hắn làm có thể bảo đảm trăm năm không thấm nước.”
Lão nhân dừng lại, nhìn hai cô nương trước mặt, thở dài.
“Làm sao vậy, ông à, ông tiếp tục kể đi, vậy đèn lồng của hắn làm sao làm được đây?”
Diệp nhi vẻ mặt tò mò, sốt ruột hỏi.
“Người này sợ nổi danh, nhưng đúng là sợ cái gì thì cái đó sẽ đến. Không biết từ khi nào, danh hiệu của Trung Kiên đã vang danh cả vương triều, từ vương công đại thần, cho tới lê dân bách tính, người đến xin làm đèn lồng nối liền không dứt, trước cửa tiệm của hắn xếp thành hàng dài, không chỉ như thế, ngay lúc đó hoàng đế còn ban thưởng ngự biển, viết là "Đèn lồng đẹp nhất thiên hạ".”
“Cái này có thể làm người thanh niên này bận đến chết, từ sáng đến tối, không quản ngày đêm, vội vã chế tạo đèn lồng, cho dù như vậy, vẫn như cũ cung không đủ cầu.”
“Cứ như vậy, qua hơn một năm, Đường Hoàng nhận được mật chiếu, nói kinh thành ly kỳ mất tích hơn ngàn đứa trẻ, đến nay vẫn chưa rõ tung tích.”
Ông lão lại thở dài, trong ánh mắt giống như có nước mắt trong suốt.
Những đứa nhỏ này mất tích cùng đèn lồng có quan hệ gì a, kỳ quái!”
Diệp nhi không rõ nguyên do truy vấn.
"Ai, về sau Hoàng đế sai Hình bộ đốc thúc, Ngự lâm quân hỗ trợ, rốt cục tìm được manh mối, nào biết vụ án đứa bé bị mất này đều là do một mình Trung Kiên gây nên."
“Các ngươi biết không, sau khi ngự lâm quân tiến vào phủ Trung Kiên, ở một chỗ mật thất thật sâu dưới lòng đất, phát hiện rất nhiều hài cốt trẻ con, đó là một cảnh tượng thê thảm không nỡ hình dung.”
“Thì ra những chiếc đèn lồng này đều do những đứa trẻ này làm thành, xương người làm khung lồng, da người làm bề mặt lồng, nội tạng đốt thành dầu thi thể, dùng làm nhiên liệu cho tim đèn, mà tim đèn kia lại do gân của đứa trẻ làm ra.”
“Ngay cả sắc tố màu đỏ trong tranh cũng được điều chỉnh bằng máu trẻ nhỏ. Nghiệp chướng như vậy, thế mà ông trời lại không có mắt, còn để cho thứ ma quỷ này chạy trốn.”
Lão nhân nói đến đây, liếc mắt nhìn hai cô nương này, trên mặt hai người đang trùm lên màu sắc trắng bệch, kinh hãi không thôi.
"Không chỉ như thế, hắn còn để lại một tờ giấy viết: 'Thiên anh hóa lung kiếp đã tạo, không vào địa ngục uổng thiên đạo. Hôm nay đọa ma đổi phấn trang, tái tạo ngàn người anh minh lạc' ý tứ này phi thường rõ ràng, hắn đang khiêu khích nhân luân, miệt thị hoàng uy, tính mạng của nhiều đứa trẻ như vậy coi như uổng phí, mà hắn chẳng những không có ý hối hận, còn muốn lại giết những nữ tử trẻ tuổi, đồng dạng làm thành đèn lồng, thật sự là tên điên a.”
Lão nhân nói xong, trầm mặc.
Lúc này hai cô nương này đã bị dọa đến nói không ra lời, thật vất vả mới mở miệng ra được, run rẩy mà hỏi:
"Vậy... vậy... vì sao đèn lồng của hắn có thể... có thể làm được vĩnh... vĩnh viễn phát sáng đây?"
"Bởi vì người mua đèn lồng … đều đã chết..."
Ông lão lạnh lùng nói xong, phát ra một tiếng cười âm trầm.
Lúc này một trận gió lạnh thổi lên, hai cô nương rốt cục cũng thấy rõ, trên cửa hàng đang treo một tấm biển vàng, bên trên mấy chữ to: "Đèn lồng đẹp nhất thiên hạ", đồng thời lúc đó trong nhà gỗ bỗng truyền đến những tiếng trẻ sơ sinh khóc nỉ non.